Nhất Mực Cưng Chiều

Chương 94: Kế hoạch trả thù



Tối hôm đó, Kiều Cảnh Nam tranh thủ lúc ngồi xe về nhà đăng lên diễn đàn một tấm ảnh, trong ảnh là khung cảnh biển hoa đỏ rực cùng dòng chữ "Thần Thần, lấy anh nhé?" vô cùng nổi bật, phía trên là pháo hoa tô điểm sáng cả bầu trời.

[Quả Chanh: Hôm nay là ngày tôi cầu hôn, em ấy đồng ý kết hôn với tôi rồi, thời gian qua cảm ơn mọi người rất nhiều.]

Mọi người:...

Diễn đàn chậm rãi bùng nổ, nhưng đó là chuyện hôm sau Kiều Cảnh Nam mới biết, tối hôm ấy hắn ở trên giường triền miên cả một đêm cùng vợ sắp cưới nhà mình, đâu có rảnh rỗi mà xem điện thoại.

Câu chuyện của Quả Chanh không chỉ hot trên diễn đàn mà đêm ấy còn trở thành sự kiện hot search trên mạng, rất nhiều người đều quan tâm đến màn cầu hôn lãng mạn xa hoa còn hơn cả trong phim điện ảnh này.

"Gì đây? Cầu hôn hay là hiện trường đóng phim vậy, hu hu, nhìn còn lãng mạng hơn phim tất cả tổng tài mà tôi từng xem."

"Người khác đều làm giống như trong phim, còn Quả Chanh của chúng ta thì đầu tư hơn cả phim."

"Quả Chanh không còn là của chúng ta nữa, cậu ấy đã có chủ rồi."

"Thần Thần là tên của bạn trai của Quả Chanh sao, sau này tôi sẽ đặt tên con tôi là Thần Thần, để nó được được hưởng ké chút may mắn của cậu ấy."

"Thần Thần, cầu bao nuôi!"

"Lúc nãy nhìn thấy gần khách sạn Diamond ở Đông thành bắn pháo hoa gần ba mươi phút, còn tưởng là có lễ hội gì cơ, hóa ra là cầu hôn à?"

"Nơi sang trọng và bảo mật cực cao chỉ dành cho khách VIP như khách sạn Diamond còn có thể dùng để cầu hôn sao, tức là phải bao hết cả khách sạn? Là trí tưởng tượng của tôi quá hạn hẹp rồi sao, tôi không tưởng tượng được số tiền phải bỏ ra lớn thế nào đâu?"

"Quả Chanh rốt cuộc là thiếu gia nhà nào vậy? Có thể có quyền lực lớn như thế ở S thành tìm được mấy người chứ."

...

Mọi người nháo nhào lên tìm danh tính của Quả Chanh và Thần Thần, nhưng tất nhiên là không ai ngờ rằng người họ đang vắt óc tìm kiếm lại chính là người mà trong số bọn họ ai ai cũng biết, Đông thành Kiều Thị - Kiều Cảnh Nam.

Không phải chưa từng nghĩ tới, mà là không dám nghĩ tới.

Ai mà liên hệ được tổng tài lạnh lùng đỉnh đỉnh đại danh quyền lực ngang trời với một chàng trai có nick name "Quả Chanh" thường trực lên mạng xin lời khuyên chuyện yêu đương và hỏi cách tán tỉnh bạn trai nhỏ chứ.

Đúng là khác xa nhau tới mấy đại dương.

...

Sáng hôm sau, như thường trực Kiều Cảnh Nam lại làm "quân vương bất tảo triều", hắn ôm thiếu niên trong lòng ngủ thẳng đến buổi trưa, công ty gì đó đều ném ra sau đầu.

Khỏi phải nói Lục Văn có bao nhiêu tức giận, nhưng anh ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, tự mình thay mặt ông chủ xử lý hết những công việc chồng chất kia.

Ông chủ theo đuổi vợ cực khổ như vậy, anh ta cũng không nỡ phá hỏng bầu không khí giữa hai người, dù sao thì vẫn còn đỡ hơn những ngày tháng mà Thẩm Tư Thần mất tích, ông chủ của anh ta ngày nào cũng đến công ty làm việc nhưng lại chẳng khác gì một cái xác không hồn.

Gần đây Lục Văn quyết định đào tạo Tiểu Bạch, để cô cùng anh chịu khổ... à không... là gánh vác trọng trách quan trọng mà Kiều tổng giao phó.

Chuyện truyền thông trên mạng rầm rộ vì tên của Thẩm Tư Thần đáng ra đoàn đội của Kiều Thị có thể xử lý gọn ghẽ, nhưng ý của Kiều Cảnh Nam là cứ để mặc cho bọn họ đăng bài, để cả thế giới đều biết "Thần Thần" là bông hoa xinh đẹp đã có chủ, cũng tiện làm tiền đề để về sau hai người họ công khai khi kết hôn.

Thế nhưng chỉ cần nhìn hai chữ "Thần Thần" cùng phong cách cầu hôn kia, một số người vẫn có thể đoán được hai nhân vật chính.

Chẳng hạn như người của Thẩm gia và Hàn gia.

Tại Thẩm gia.

Xoảng!

"Đáng ghét, sao lại là nó, sao cái gì tốt đẹp cũng thuộc về nó? Tại sao?"

Thẩm Triệu Hy vừa xuất viện về nhà thì tình cờ thấy được tin tức buổi cầu hôn bí ẩn rầm rộ trên mạng, cậu ta tò mò bấm vào xem thì liền đoán được hai chữ "Thần Thần" kia chắc chắn là Thẩm Tư Thần.

Cậu ta thì bị người ta vừa đánh vừa đuổi, chẳng khác gì một con chó qua đường, ở bệnh viện bị người khác chỉ trỏ lén lút cười nhạo sau lưng làm cậu ta điên tiết lên mấy ngày nay, nào ngờ mình thảm hại như thế mà Thẩm Tư Thần lại đang đắc ý sung sướng, không những trở thành nhị thiếu gia của Âu gia mà còn được Kiều Cảnh Nam cầu hôn.

Triệu Tư ngồi một bên thở dài, mặc kệ Thẩm Triệu Hy ném đồ đạc loảng xoảng bên cạnh, "Con phát tiết một chút là được rồi, lát nữa cha con về đừng làm ầm ĩ với ông ấy, gần đây chuyện ở công ty không mấy thuận lợi, ông ấy đang rất bực bội đấy."

"Mẹ mau nói với cha tìm cách cho con gặp Kiều tổng thêm vài lần đi, con không tin bản thân mình lại thua kém Thẩm Tư Thần, chắc chắn là con hồ ly tinh đó ở trên giường rất giỏi lẳng lơ quyến rũ đàn ông cho nên mới có thể được Kiều tổng yêu thích như vậy. Nếu như con cũng có thể lên giường với Kiều tổng, không chừng..."

"Con trai à, cũng phải chờ mặt của con lành lặn đã chứ, con định đi gặp Kiều tổng bằng bộ dạng này sao?"

Nói tới khuôn mặt mình, Thẩm Triệu Hy lại càng bực bội hơn nữa, cậu ta chắc chắn rằng Thẩm Tư Thần chính là người đã âm thầm ở sau lưng giở trò, bởi vì ghen tị với dung mạo của cậu ta, sợ cậu ta cướp đi vị trí thiếu phu nhân Kiều gia nên Thẩm Tư Thần mới cho người đánh vào mặt của cậu ta.1

Triệu Tư còn chưa kịp gọi người dọn dẹp đống bừa bộn do Thẩm Triệu Hy gây ra thì Thẩm An đã trở về.

Vừa bước vào nhà ông ta đã cau mày, hướng Thẩm Triệu Hy bực dọc quát lớn, "Gì nữa thế này, mày định phá nát cái nhà này luôn thì mới chịu được sao? Lúc ở trong bệnh viện mày đập phá chưa đã à? Mày bị người ta đánh tới hỏng não rồi phải không? Đồ vô tích sự, chẳng làm được trò trống gì chỉ biết tiêu tiền là giỏi, bây giờ còn biết phá nhà nữa, mày nghĩ tao kiếm tiền dễ dàng lắm chắc? Tao in tiền cho mày phá sao?"

Triệu Tư và Thẩm Triệu Hy tái mặt nhìn nhau, bọn họ chưa bao giờ thấy Thẩm An nổi giận đến như vậy. Triệu Tư phất tay bảo Thẩm Triệu Hy lên phòng trước, cậu ta từ nhỏ đã được yêu chiều hết mực, chưa bao giờ bị mắng nặng lời như vậy, dù còn đang ấm ức nhưng cậu ta vẫn rất sợ cha mình sẽ lại nổi giận, vì vậy mới dùng dằng đi lên lầu.

"Ông bình tĩnh ngồi xuống đây, có gì từ từ nói, sao lại mắng con trai nặng lời như vậy." Triệu Tư bình thường nghênh ngang thành thói, nhưng khi chồng bà ta thật sự nổi giận thì bà ta liền biết thời thế mà hạ giọng hòa hoãn, không dám lớn tiếng thị uy đàn áp ông ta như thường ngày nữa.

"Hừ, tôi chỉ nói nó có một hai câu thì có gì mà nặng lời, có gì mà chịu không được. Tôi ra ngoài đường bị người ta chỉ thẳng mặt chửi còn phải tươi cười nịnh bợ kia kìa, còn nó thì sao, bây giờ người khác nói động tới một câu nó cũng không chịu được, như vậy thì sau này nó có thể làm nên tích sự gì chứ."

"Công ty gần đây đã xảy ra chuyện gì sao? Có tên nào không có mắt gây khó dễ với ông à?"

Thẩm An càng nghĩ càng bực bội, "Hừ, còn ai vào đây nữa, là Quý tổng chứ ai. Gần đây chúng ta hợp tác hạng mục với công ty bọn họ, trước kia thì dễ nói chuyện lắm, điều kiện gì cũng duyệt, nhưng hiện tại lại làm khó đủ điều, không những thế còn muốn tìm cách chèn ép đem chuyện chúng ta chậm trễ tiền đầu tư ra để bắt bẻ chúng ta vi phạm hợp đồng, muốn chúng ta phải bồi thường cho bọn họ."

Triệu Tư siết chặt tay, nghiến răng mắng, "Quá đáng, như thế khác nào ép người ta vào đường cùng. Lần trước chúng ta đầu tư vào miếng đất ở Bắc thành kia còn chưa có kết quả, chưa thu lại được vốn, hiện tại xoay sở chậm một chút ông ta đã muốn trở mặt, đúng là không nói lí lẽ mà. Ông yên tâm, chiều nay tôi sẽ mời Quý phu nhân đi uống trà chiều, sẵn tiện gọi cả Kiều Chương theo. Hôm qua Kiều tổng vừa mới cầu hôn Thẩm Tư Thần, phần này chúng ta còn có thể lợi dụng được, tôi không tin Quý tổng dám không nể mặt Kiều gia."

Thẩm An nhướng mày kinh ngạc, "Thật à, quá tốt rồi, Thần Thần danh chính ngôn thuận gả vào Kiều gia, sau này Thẩm gia lại chẳng nhờ đó mà thơm lây hay sao."

Bà ta liếc chồng mình, cau mày trách, "Thơm lây cái gì chứ, nó có còn nhớ gì tới Thẩm gia sao, ông không thấy nó đối xử với Hy Hy của chúng ta thế nào à? Dù sao cũng không phải con mình, đương nhiên sẽ không hướng về mình, cùng lắm chỉ có thể lợi dụng danh tiếng của nó một chút. Tôi thấy ông vẫn nên để cho Hy Hy tự mình ra tay thì hơn, con trai chúng ta mà thay Thẩm Tư Thần gả vào Kiều gia thì nửa đời sau hai chúng ta đều có thể ở trên ngai vàng mà hưởng phúc, chẳng cần phải nhìn sắc mặt bất cứ ai nữa."

"Bà nói thì dễ lắm, phải xem Kiều tổng người ta có chịu nhận người không kia kìa."

Triệu Tư cười khẩy, "Hắn ta cũng là đàn ông mà, bên ngoài thì bày ra vẻ chung thủy thế thôi, ở sau lưng có mồi ngon dâng đến miệng tôi không tin hắn ta còn giả vờ thanh cao được, ông cứ để rồi xem..."

...

Ngay chiều hôm đó Triệu Tư hẹn Kiều Chương và Quý phu nhân, Trình phu nhân đi uống trà chiều, lúc đến nơi quả nhiên là ba người kia đến sớm trước cả giờ hẹn ngồi chờ bà ta, Triệu Tư đắc ý trong lòng tưởng là bọn họ đang rất nể nang mình, cằm cũng nâng cao hơn mấy phần.

Bởi vì quá tự đắc trong lòng mà bà ta không nhìn ra thái độ và ánh mắt của ba người kia đối với mình có chút khác biệt.

"Thật ngại quá không ngờ mọi người đến sớm như vậy, nhà tôi gần đây nhiều việc quá nên tôi đến trễ, thất lễ rồi." Triệu Tư cười nói rồi thản nhiên ngồi xuống.

Quý phu nhân nhìn bộ dạng cao ngạo của bà ta thì không nhịn được mà đáp lại ngay, "Chắc là bận xoay sở tiền cho hạng mục đầu tư nhỉ, hình như cũng không phải là một con số nhỏ, chắc Thẩm phu nhân đây đang đau đầu lắm."

Nụ cười trên mặt Triệu Tư thu lại mấy phần vui vẻ, bà ta nhàn nhàn liếc Quý phu nhân, "Chuyện nhỏ ấy mà, hạng mục như vậy Kiều gia phất tay một cái là thay chúng tôi kiếm được hơn chục cái, cho nên Thẩm gia đang nghĩ sẽ không làm hạng mục đó nữa, chậm trễ cũng là vì đang phân vân suy nghĩ có đầu tư tiếp hay không thôi. Tôi là đang bận chuyện sắp phải gả cháu trai nhà mình vào Kiều gia kìa."

Nói rồi Triệu Tư lại quay sang Kiều Chương để tìm đồng minh, "À chuyện tối hôm qua Cảnh Nam cầu hôn Thần Thần nhà tôi, chắc là chị Kiều cũng nghe rồi phải không? Chậc, Cảnh Nam đúng là quá yêu thương Thần Thần, đã ở bên nhau bao lâu rồi mà còn cầu hôn long trọng như vậy, người dì như tôi cũng quá mức xúc động thay thằng bé."

Trình phu nhân che miệng cười, Kiều Chương thì ậm ừ gật đầu, chỉ có Quý phu nhân là không thèm che giấu sự châm chọc trên mặt.

Bà ta và phu nhân Liễu gia là chị em họ, chuyện của Kiều gia và Thẩm gia bà ta đã sớm nghe chị mình nói rõ ràng rồi, không ngờ Thẩm phu nhân này còn không biết xấu hổ như vậy, đi khắp nơi rêu rao mình là thông gia với Kiều gia.

"Thẩm phu nhân muốn nhận cháu cũng phải xem người ta có chịu nhận bà không đã chứ. Tôi nghe nói Kiều thiếu phu nhân tương lai hiện giờ đã được Âu tổng nhận làm con nuôi, người ta bây giờ là Âu Thị nhị thiếu gia, hình như đâu có quan hệ với Thẩm gia của bà, có phải bà nhầm lẫn rồi không?"

Bị Quý phu nhân vạch trần, vẻ tươi cười trên mặt Triệu Tư lập tức cứng lại, nhưng bà ta vẫn phải giả vờ bình tĩnh, "Nào có, Âu tổng thấy cháu trai nhà tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện nên nhận nó làm con nuôi, nhưng dù sao nó cũng là người của Thẩm gia, cũng đâu thể thân với người ngoài hơn được."

Từ sau lưng bà ta, có một giọng nói đầy châm chọc vang lên, "Nghe nói Thần Thần đã cắt đứt với Thẩm gia lâu rồi, bây giờ ai mới là người ngoài vậy?"

Triệu Tư quay đầu lại thì mới biết giọng nói đó là của một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang khoác tay một phu nhân trang nhã cao quý.

Vị phu nhân đó bà ta đã từng gặp qua mấy lần ở những buổi xã giao của giới thượng lưu nhưng còn chưa được chính thức chào hỏi lần nào, đó là một trong những phu nhân cao quý nhất ở S thành, phu nhân của Bắc thành Liễu gia.

"Liễu... Liễu phu nhân?"

Quý phu nhân cười tươi đứng lên, đi qua thân thiết khoác lấy tay còn lại của Liễu phu nhân, "Chị tới rồi, mau vào trong đi thôi, em đã đặt sẵn phòng VIP rồi, còn gọi sẵn loại trà mà chị thích nhất nữa."

Liễu phu nhân từ đầu tới cuối không thèm liếc Triệu Tư một cái, hoàn toàn coi bà ta là người râu ria.

Liễu San San buông tay mẹ mình ra, đi tới trước mặt Triệu Tư, từ phía trên nhìn xuống, thái độ vô cùng ghét bỏ, "Lần trước con trai ruột của bà đến tiệc đại thọ của ông nội tôi làm loạn Liễu gia còn chưa tính sổ với Thẩm gia đâu, bây giờ bà lại ở đây đặc điều nói Thần Thần chỉ xem Âu gia là người ngoài, bà nghĩ Âu tổng mà biết thì liệu có tha cho Thẩm gia nhà bà không?"

Triệu Tư quay sang nhìn Kiều Chương như muốn cầu cứu, nào ngờ Kiều Chương chỉ ngồi đó nhàn nhã uống trà, từ đầu đến cuối chỉ như đang xem một vở kịch vui.

Chỉ có Trình phu nhân là "tốt bụng" nói cho Triệu Tư biết sự thật, "Thật ra từ lâu chúng tôi đã biết chuyện Kiều thiếu phu nhân cắt đứt với Thẩm gia nhà bà rồi, chúng tôi không vạch trần là muốn chừa cho bà chút mặt mũi, ai ngờ bà càng lúc càng quá đáng, tự cho là mình cao quý, sợ là bây giờ còn không nói ra nữa bà sẽ nghĩ mình là thông gia của Kiều gia thật mất."

Mặt Triệu Tư chuyển từ xanh tới đỏ, cuối cùng là đen thành than, chừa cho bà ta mặt mũi ư, những người này rõ ràng là đang muốn xem trò vui thì có, muốn xem bà ta nhảy nhót nói dối như con hề trước mặt bọn họ, đúng là bọn rắn độc mà.

Quý phu nhân đắc ý nhìn Triệu Tư, "Thay vì ở đây giả làm quý phu nhân bận rộn thì bà nên trở về kiếm tiền lấp vào khoảng đầu tư kia đi, nếu như còn chậm trễ, tiền bồi thường hợp đồng... không biết Thẩm Thị có gánh nổi không..."

Mọi người đứng dậy đi theo Liễu phu nhân vào phòng VIP, bỏ lại Triệu Tư một mình ngồi ở đó trong sự nhục nhã ê chề.

Bà ta lập tức quay về nói lại với chồng mình, có lẽ vì Quý gia đã biết bọn họ và Kiều gia không có quan hệ với nhau cho nên mới thay đổi thái độ như vậy, nếu Thẩm Thị còn không nhanh chóng lấp khoản đầu tư kia thì khả năng Quý gia sẽ chèn ép họ phải trả một khoản bồi thường khổng lồ.

Tiền vốn không có, Thẩm Thị còn nhiều khoản nợ phải chi trả, lương của nhân viên cũng đã nợ lại hai tháng chưa thanh toán, căn nhà bọn họ đang ở cũng đã phải cầm cố từ lâu, thẩm gia bây giờ chỉ là cái vỏ rỗng tuếch.

Thẩm An cắn răng, "Hay là chúng ta bán mảnh đất ở Bắc thành đi, dù cho bán huề vốn cũng đủ xoay sở thời gian này, lần sau khi Thẩm gia vững vàng lại đầu tư cũng không muộn, nếu không đợi bồi thường hợp đồng thì một mảnh đất đó cũng không đủ."

Đây chính là lối thoát duy nhất của bọn họ lúc này, dù mảnh đất kia về sau sẽ có giá trị gấp mấy chục lần nhưng hiện tại họ đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn số tiền kia chảy vào túi của người khác.

Vốn tưởng chỉ cần bán mảnh đất đó là có thể giải quyết được khó khăn, nhưng không ngờ là dù bọn họ chào bán lại với giá gốc cũng không có ai muốn mua, bọn họ còn khẳng định dù cho có hạ giá nữa cũng không mua.

Triệu Tư cho là bọn họ chưa nghe tin mật nên hào phóng nói cho bọn họ biết đất này nằm trong vành đai quy hoạch khu đô thị liên kết mới của chính phủ, về sau sẽ trở thành đất vàng đất bạc.

Những người kia cười nhạo bà ta, nói là dự án đó từ lâu đã bị hoãn lại, đổi hướng sang khu vực khác, chỉ có bà ta là ngu ngốc mua mảnh đất hoang kia với giá cao ngất ngưỡng, bây giờ đất đó chỉ có thể dùng để trồng cỏ nuôi bò.

Triệu Tư và Thẩm An nghe tin này thì hoàn toàn sụp đổ, mà người bảo bọn họ tin tức bí mật kia, không ai khác chính là người mà bọn họ vô cùng tin tưởng - Kiều Chương.

Từ việc để bọn họ dùng tất cả số tiền trong tay để mua đất, sau đó dùng một dự án béo bở dụ bọn họ hợp tác với Qúy Thị, cùng với âm thầm trong bóng tối thu gom tất cả cổ phần rời rạc của Thẩm Thị... tất cả đều là kế hoạch chu toàn tỉ mỉ do một người ở phía sau lưng điều khiển toàn bộ cục diện.

Mà người đó hiện tại đang nằm trong nệm ấm chăn êm, một tay ôm thiếu niên như hoa như ngọc trong lòng, một tay xem lại video cầu hôn mà ekip đã thức suốt đêm để dựng và chỉnh sửa.

Mỗi một góc quay cận cảnh của thiếu niên đều được hắn xem đi xem lại cả chục lần, mỗi một cái chớp mắt, mỗi một biểu cảm, mỗi một nụ cười, một giọt nước hắn đều xem đến say mê. Chỉ cần Thần Thần của hắn cảm thấy hạnh phúc, hắn tình nguyện dùng tất cả mọi thứ trên đời này để bảo toàn niềm hạnh phúc đó.

[Tăng ca nữa kìa: Kế hoạch tổ chức hôn lễ tiến hành tới đâu rồi?]

[Thư ký không muốn tăng ca: Ông chủ, anh mới vừa cầu hôn hôm qua mà?]

[Tăng ca nữa kìa: Nếu có thể tôi còn muốn hôm nay kết hôn luôn...]

[Thư ký không muốn tăng ca: Tôi từ chức!]

[Tăng ca nữa kìa: Một tuần thì sao?]

[Người này chỉ nhận tin nhắn từ bạn bè, vui lòng kết bạn trước để có thể gửi tin nhắn đến họ.]

Kiều Cảnh Nam:...

Muốn từ chức cũng phải đợi tôi kết hôn xong chứ!1