Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 109



Đầu của nàng tê dại và nửa ghé vào trên giường, ngón tay tự nhiên dừng ở một bên má của nàng.

Nhưng trong lòng bàn tay của nàng còn tồn tại xúc cảm kỳ quái, luôn khiến nàng không tự chủ được nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra.

Tang Yểu cũng không phải hoàn toàn không hiểu.

Khi nàng chuẩn bị xuất giá, vị ma ma kia còn nói tỉ mỉ với nàng nên nàng hiểu một chút.

Vừa rồi nàng làm không được tốt lắm, nàng thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn và luôn cảm thấy cái tay không nghe điều khiển chứ đừng nói là học được. Nàng không có chủ động động đậy mà vẫn luôn là Tạ Uẩn mang theo tay của nàng động đậy.

Mãi cho đến cuối cùng, lòng bàn tay của nàng cảm thấy nóng lên và tê dại mệt đến mức không thể động đậy thì Tạ Uẩn mới buông nàng ra, sau đó hôn lên môi nàng và lại lần nữa đi vào trong phòng tắm.

Nàng cảm giác được Tạ Uẩn đang nằm bên cạnh nàng.

Nếu đặt ở mấy tháng trước, Tang Yểu không bao giờ có thể tưởng được bản thân có một ngày có thể nắm lấy hắn. Trái tim nàng như tro tàn và chỉ nghĩ hôm qua thì tính là cái gì chứ.

Chỉ là một nụ hôn mà thôi.

Bây giờ xem ra chuyện nàng biết rõ nhất chính là hôn môi.

Tang Yểu không biết việc luyện tập mà Tạ Uẩn nói từ ngày hôm qua đến hôm nay có phải là có bước nhảy lớn không?

Nàng cảm thấy rất lớn.

Ví dụ như cái cuối cùng kia nàng cảm thấy chắc là nên tiến hành vào tiết thứ ba.

Tang Yểu suy nghĩ lung tung và càng nghĩ nàng càng cảm thấy khó chịu.

Không chỉ là trong lòng khó có thể chấp nhận và xấu hổ đến mức không thể gặp người khác, còn có lòng bàn tay đỏ lên và cảm thấy không thoải mái, trước ngực cũng khó chịu và đôi môi tê dại.

Nàng không biết còn muốn học bao nhiêu tiết nữa, lúc này mới tiết thứ hai nhưng nàng đã khó chấp nhận rồi. Vậy thì những cái sau này thì phải làm sao đây?

Cách một lúc lâu, Tạ Uẩn tự nhiên ôm nàng lại đây, còn an ủi nói: “Không sao đâu, học thêm vài lần thì sẽ tốt hơn.”

Cửa sổ một cánh được mở ra một chút, gió đêm từ từ thổi vào, thổi tan không khí khô nóng ở trong căn phòng.

Tang Yểu vẫn đang nghiêng người, cánh tay của Tạ Uẩn dễ dàng ôm lấy vòng eo của nàng nhưng nàng không có xoay người lại.

Nàng tạm thời không muốn nhìn hắn, cũng không hề để ý đến Tạ Uẩn.

Ở rất lâu trước đây, ngay từ lúc bắt đầu thì nàng đã cảm thấy khó hiểu về một chuyện.

Nếu là tay của Tạ Uẩn thì sẽ như thế nào?

Tay của hắn lớn hơn nàng rất nhiều, ngón tay thon dài và khi khép lại thì phạm vi bao phủ cũng lớn hơn nàng rất nhiều.

Bây giờ câu hỏi này rốt cuộc đã có đáp án.

Tang Yểu thở dài.

Nàng lại nhớ tới vừa rồi hắn nói muốn luyện tập nhiều hơn, nhưng nàng không biết nên luyện tập nhiều hơn như thế nào. Lời này của hắn có phải là muốn nói buổi tối ngày mai nàng còn phải nắm lấy hắn không?

Tang Yểu lắc đầu, đôi mắt chớp chớp, nàng muốn khóc.

Nàng không hiểu được, tại sao Tạ Uẩn lớn lên đẹp như vậy nhưng cái chỗ kia lại không như vậy. Một tay của nàng hoàn toàn nắm không hết mà Tạ Uẩn còn muốn ép nàng dùng hai tay.

Khi hắn dùng đôi môi mỏng lạnh nhạt kia ở bên tai nàng chỉ dẫn nàng nên làm như thế nào, thì đầu óc của nàng đã hoàn toàn tê rần và chỉ có thể đờ đẫn nghe theo lời chỉ huy của hắn.

Nàng nắm lòng bàn tay lại, cảm thấy bây giờ vẫn còn cảm giác tê dại, chắc chắn là nó đã đỏ lên.

Nàng suy nghĩ nửa ngày, thương lượng nói với hắn: “Chúng ta có thể luyện tập vào ngày mốt được không?”

Tạ Uẩn ừ một tiếng đồng ý.

“Được.” Hắn nói

Tang Yểu nghe vậy thì lúc này mới chậm rãi xoay người lại, nằm ở trong lòng ngực của Tạ Uẩn. Động tác của nàng có hơi cẩn thận nhưng trước người vẫn không cẩn thận chạm vào tay của Tạ Uẩn một chút

Cảm giác không khỏe rất nhỏ truyền đến, Tang Yểu nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó bắt đầu oán trách hắn: “Lần sau không cho phép chàng lại……”

Còn lại mấy chữ nàng nghẹn một lúc sau mới nói ra được, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Lại đụng…… Đụng nơi này.”

“Chàng còn cắn ta.”

Vốn dĩ nó đã không nhỏ, Tang Yểu sợ bị hắn vừa liếm vừa hút lại làm cho nó lớn hơn nữa.

Tạ Uẩn giơ một cánh tay lên và đặt trên eo hông của nàng rồi nói: “Nơi ta cắn rất nhiều, nàng muốn nói cái nào?”

Tang Yểu mím môi lại, cảm thấy Tạ Uẩn chắc chắn là cố ý. Nàng hừ một tiếng nói: “Không biết xấu hổ.”

Mỗi lần lên lớp xong đều là lúc Tang Yểu lớn gan nhất, không hề cảm thấy thẹn thùng nhất.

Nàng vốn dĩ có tính cách thích thân thiết với người quen, chỉ là bên người nàng không có nhiều bạn bè lắm, tỷ tỷ lại ở trong cung nên cũng không có người nào cho nàng dính.

Từ sau lần trước Tạ Uẩn cứu nàng ở chỗ của Lục Đình, nàng đã có cảm giác ỷ lại kỳ quái với Tạ Uẩn., Bây giờ đã thành hôn nên nàng hoàn toàn không kháng cự, tự nhiên ghé sát vào người hắn.

Chuyện này đó đều đã làm nên ngoài miệng cũng không cảm thấy xấu hổ nữa, nàng chủ động ghé sát vào người Tạ Uẩn và cẳng chân đặt ở trên đùi của hắn. Sau đó hỏi ra khó hiểu trong lòng nàng: “Tại sao buổi tối hôm nay lại học nhiều như vậy?”

Sắc mặt của Tạ Uẩn không hề thay đổi nói: “Vì giúp nàng sớm ngày học xong.”

Tang Yểu a một tiếng.

Nàng cảm thấy bản thân còn chấp nhận rất nhanh.

Ở trước khi nàng còn chưa thành thân với Tạ Uẩn thì cũng chỉ hôn hắn có một lần, mới thành thân được hai ngày thì nàng cũng đã không hề cảm thấy áp lực, lăn đến trong lòng ngực của hắn ngủ.

Vì vậy cho nên ngay từ đầu nàng chỉ cảm thấy chuyện đó khủng bố, bây giờ nghĩ lại thật ra…… Cũng không đáng sợ lắm?

Nàng lại hiếu kỳ nói: “Ngày mai chúng ta sẽ học cái gì vậy?”

Nàng cảm thấy loại chuyện này còn không phải là hai người ở bên nhau lăn lăn chọc chọc, căn bản không có gì thú vị hết.

Chờ đến ngày nào đó nàng quen thuộc với chuyện đêm nay, nói không chừng thì có thể chính thức học xong.

Nhưng nàng suy nghĩ lại vẫn cảm thấy hơi lo lắng, tay chạm vào một chút nàng còn có thể chấp nhận được nhưng dùng chỗ khác của thân thể chạm vào thì đã hoàn toàn khác biệt.-

Trong bóng đêm Tang Yểu nhìn không rõ biểu cảm của Tạ Uẩn, nàng chỉ cảm thấy cái tay của nam nhân vốn dĩ dừng ở trên eo của nàng lại bắt đầu không hề ngồi yên và nàng cảm thấy hơi ngứa một chút.

Một lúc sau, cả người nàng đột nhiên cứng đờ, ngón chân cuộn lại một chút. Nàng hung dữ hỏi hắn: “Tại sao chàng lại nhéo mông của ta?”

Từ lý trí mà nói thì vào giờ phút này Tạ Uẩn cũng không muốn nói chuyện với nàng về loại nội dung này.

Chuyện này rất dễ dàng làm nhiễu loạn kế hoạch của hắn.

Nếu không có chén canh bổ tối hôm nay, kế hoạch ban đầu của hắn là làm cho Tang Yểu quen thuộc với việc không mặc quần áo sau đó lại quen với việc bị vuốt ve xoa nắn, rồi mới dẫn nàng bắt đầu học dùng tay.

Cái kế hoạch này thật ra đều không phải chuyện đột nhiên được chế tạo ra.

Khi hắn biết được Tang Yểu căng thẳng còn mạnh hơn so với trong suy nghĩ của hắn, hắn đã từ bỏ chuyện mạnh mẽ chiếm hữu nàng khi nàng đang cảm thấy sợ hãi, lo lắng và dày vò giống như một kiếp nạn.

Đó cũng không phải là một chuyện đẹp đẽ gì.

Nếu so sánh thì hắn càng thích Tang Yểu có thể hào phóng và sung sướng, chủ động ngồi ở trên người hắn đùa nghịch trên dưới.

Có thể tưởng tượng được.

Đây là một chuyện chú định sẽ chấn động linh hồn đến cỡ nào.

Nhưng nhiệm vụ này thật sự rất khó khăn.

Mỗi một lần đều gặp phải dày vò và lựa chọn.

Tạ Uẩn bóp chặt chân của nàng, sau khi tách ra rồi để nàng nằm trên người hắn.

Nam nhân hỏi: “Nàng cảm thấy còn có tiết học gì nữa?”

Tang Yểu làm sao sẽ biết được những chuyện này, nàng cảm thấy dùng tay sờ sờ cũng đã đủ rồi.

Nàng và Tạ Uẩn đã không có bí mật, hắn đều nhìn hết toàn thân nàng, còn nghiên cứu một lúc lâu.

Tang Yểu không trả lời, nàng dựa vào trên ngực của Tạ Uẩn, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, hơn nửa ngày vẫn không nói chuyện.

Nàng nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra.

Tang Yểu rất ít khi nhìn thấy Tạ Uẩn mất khống chế, bây giờ đầu óc tỉnh táo lại một chút thì nàng lại nhớ lại, phát hiện khi đó Tạ Uẩn không giống như bình thường.

Nàng nhỏ giọng nói: “Ta làm như vậy thì chàng sẽ rất thoải mái sao?”

Tạ Uẩn im lặng, miễn cưỡng dừng đồ vật bắt đầu ngo ngoe rục rịch lại.

“Tại sao sẽ cảm thấy thoải mái chứ?”

Cái đề tài này đã không thể nói tiếp được nữa.

Hắn cong chân lại và buông Tang Yểu từ trên người của mình xuống rồi nói: “Ngủ đi.”

Tang Yểu không biết tại sao hắn đột nhiên hơi lạnh nhạt, ngoài ra hắn vừa mới lại không cẩn thận chạm vào nàng.

Tạ Uẩn không hề để ý đến nàng nữa.

Nhưng Tang Yểu một chút cũng không buồn ngủ, Tạ Uẩn không nói chuyện với nàng khiến nàng cảm thấy hơi mất mác.

Nàng giơ tay đẩy tay của Tạ Uẩn ra và rất đáng thương nói với hắn: “Có hơi đau một chút.”

Là giọng điệu uyển chuyển quen thuộc kia.

Bầu không khí lại trở nên im lặng.

Tay của Tạ Uẩn lại đặt trên eo của nàng, một lần nữa mở miệng nói ở bên tai nàng: “Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng một chút.”

Tang Yểu lại nói: “Chàng đừng cắn ta nữa nha!”

“Không cắn.”

Nhìn thấy thái độ ôn hòa của Tạ Uẩn, lúc này Tang Yểu mới cảm thấy hài lòng một chút.

Nàng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ thì Tạ Uẩn ở bên cạnh lại đột nhiên nói, “Từ lúc bắt đầu nàng đã cảm thấy đau sao?”

Thật ra cũng không có, chất liệu áo ngủ trên người cũng mỏng nhẹ nên chỗ đó ngoại trừ hơi tê dại thì cũng không còn cảm giác gì hết. Chỉ có khi gặp phải loại đồ vật cứng giống như ngón tay này có cảm thấy khó chịu rất nhỏ.

Nhưng Tạ Uẩn đều hỏi như vậy nên nàng nhân cơ hội nói: “Đau.”

Nàng nói lời này là muốn cho Tạ Uẩn dỗ dành nàng một chút, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng nàng vừa mới nói xong thì Tạ Uẩn lại đột nhiên mang theo nàng ngồi dậy, Tang Yểu hơi sửng sốt, nàng nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Để ta nhìn xem.”

Tang Yểu: “……”

Nàng một lần nữa nằm xuống bên cạnh Tạ Uẩn, nói với vẻ mặt vô cảm: “Không đau, ngủ.”

Tạ Uẩn tri kỷ nói: “Thật sự không cần thoa thuốc sao?”

Thoa thuốc gì chứ, hắn có biết là bản thân hắn đang nói cái gì không?

Tang Yểu thúc giục hắn nói: “Chàng có chịu đi ngủ không?”

Sau đó nàng cảm giác được Tạ Uẩn bước xuống giường, một lúc sau thì hắn quay trở lại và Tang Yểu nghiêng người nằm ở trên giường rồi hỏi hắn: “Chàng đi đâu vậy?”

Tạ Uẩn nói: “Đi lấy thuốc cho nàng.”

“……”

Tang Yểu đã không còn sức lực lại đỏ mặt, gương mặt của nàng đỏ bừng, từ chối nói: “Đã nói là không cần, ta thật sự không cảm thấy đau.”

Nhưng nàng vẫn nghe thấy tiếng đồ sứ va chạm vào nhau, ngay sau đó là mùi thuốc mát lạnh bay đến bên mũi. Tang Yểu cảm thấy rất hối hận khi vừa rồi nói như vậy, nàng nắm chặt chăn nói: “Ta có chết cũng sẽ không ngồi dậy đâu.”

Tạ Uẩn kéo cái chăn ở trước người nàng ra nói: “Nàng nằm là được rồi.”

Tang Yểu vẫn không muốn, nàng nói: “…… Ta lừa gạt chàng, chàng đừng như vậy.”

Bàn tay của Tạ Uẩn đã nhấc vạt áo của nàng lên nói: “Ta không đốt đèn.”

Phần còn lại thì Tang Yểu không muốn nhớ lại, rõ ràng là thoa thuốc nhưng nàng cảm thấy bản thân lại bị chơi một lần.
— QUẢNG CÁO —