Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 129



Hắn rời đi thật lâu vẫn chưa quay lại. Nửa nén hương sau, lại có một người hầu nữa tới đây nói cho Tang Yểu biết Tạ Hoán Chi muốn Tạ Uẩn đến Nội Các một chuyến, đại khái đến đầu giờ Dậu buổi tối mới có thể trở về.

Tang Yểu đọc sổ sách rất lâu, có lẽ lúc này nàng tập trung hơn, những chỗ buổi sáng đọc không hiểu tự nhiên lại hiểu được.

Nhiên Đông đi vào từ bên ngoài, nàng ấy thu dọn, sắp xếp chỉnh tề bàn làm việc cho Tang Yểu. Sau khi do dự hồi lâu nàng ấy mới nhỏ giọng hỏi nàng: “Tiểu thư, ngài có chuyện gì đang phiền lòng sao?”

Tang Yểu lắc đầu, nói: “Không có.”

“Nhưng mà tiểu thư, ngài đã ủ rũ mặt mày rất lâu rồi.”

Thấy Tang Yểu vẫn im lặng, Nhiên Đông nói: “Tiểu thư, trời tạnh mưa rồi. Ngài có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”

“Chạng vạng cũng không nhàm chán như vậy. Ngài đi ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt.”

Mặc dù trời đã từng mưa nhưng vẫn có thể nhìn thấy vầng trăng khuyết trên bầu trời.

Tang Yểu suy nghĩ một chút, sau đó nàng ôm nàng Bạch Bạch cùng nhau ra cửa. Các nàng cũng không đi xa, chỉ tản bộ một vòng xung quanh Tây Hành Uyển.

Ngọn đèn đá tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, ánh trăng chiếu xuống cũng rất mờ ảo.

Nhiên Đông nói: “Tiểu thư, ngài tức giận bởi vì cô gia luôn bận rộn sao?”

Tang Yểu lắc đầu, nói: “Ta tức giận cái này làm gì?”

Nhiên Đông cười nói: “Nô tỳ biết ngài sẽ không mà.”

Tuy rằng nàng ấy không biết Tang Yểu khổ sở chuyện gì nhưng nàng ấy vẫn nhắc lại những hồi ức trước kia của nàng ấy với Tang Yểu, sau đó nói: “Tiểu thư, không phải ngài từng nói đừng để phiền lòng vì những chuyện không đâu sao. Chỉ cần ngài không thèm để ý thì mặc kệ là chuyện gì cũng đều không thể quấy rầy đến ngài.”

Quả thật trước kia Tang Yểu từng nói như vậy.

Không có kỳ vọng, không có mong chờ về tương lai.

Nàng đã sống mười mấy năm không tồi, cuộc sống trôi qua bình yên không chút gợn sóng, hết ngày này đến ngày khác.

Nàng đã bình tĩnh chấp nhận rất nhiều, bao gồm cả hôn sự với Tạ Uẩn.

Nhưng hiện tại lại có chút không thích hợp.

Nàng lặng lẽ bước ra ngoài Tây Hành Uyển, khi nàng vừa ngẩng đầu lên thì thấy dưới tàng cây, Tạ Uẩn trở về dưới ánh trăng.

Tạ Uẩn cũng nhìn thấy nàng. Hắn sải bước nhanh về phía nàng, vệt nước trên phiến đá xanh làm bẩn vạt áo Tạ Uẩn. Hắn không quan tâm vẫn còn ở bên ngoài, thuần thục nắm lấy tay nàng sau đó cố ý nói: “Nàng tới đón ta sao?”

Tang Yểu không tránh thoát được, nàng nói: “Ta không có.”

Hôm nay nàng không trực tiếp hỏi ra miệng câu nói kia kỳ thật rất đơn giản.

Nếu cuốn sách nhỏ này là giả, vậy chuyện chàng thích ta thì sao?

Nàng để ý chuyện này nhiều hơn tưởng tượng của mình rất nhiều.

Để ý đến mức nàng mất hồn mất vía cả ngày.

Chuyện đã xảy ra tới giờ, nàng sẽ không tiếp tục tự hỏi vì sao nữa bởi vì đáp án đã rõ ràng.

Nàng phải thừa nhận rằng hình như nàng đã thích Tạ Uẩn.

Đây là một tình yêu có khởi đầu rất mơ hồ.

Có thể là từ một khắc vừa rồi nàng nhìn thấy Tạ Uẩn kia, cũng có thể là rất lâu trước đó.

Có một đoạn thời gian rất dài trước kia, Tang Yểu đều không thể hiểu được rốt cuộc thích là gì.

Nàng thậm chí cảm thấy rất khó có thể động tâm với một người không thân cũng chẳng quen gì sau đó trong đầu óc đều là chuyện không thể tưởng tượng được với hắn.

Trên người Tạ Uẩn vẫn còn dính hơi ẩm. Một tay Tang Yểu ôm mèo nhỏ, một tay khác bị Tạ Uẩn nắm lấy. Sau một cơn mưa mùa hạ, cánh hoa hồng vương vãi khắp mặt đất.

Tang Yểu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Sau đó, nàng bắt đầu tự hỏi bản thân vì sao lại thích hắn.

Hình như có rất nhiều lý do, lại hình như cũng không cần lý do.

Nếu nàng biết sự thật này sớm hơn một ngày, nàng nhất định sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Người nàng thích cũng thích nàng, bọn họ còn thành thân, nàng sẽ vui vẻ nói với Tạ Uẩn: “Nếu chàng thích ta như vậy thì ta cũng thích chàng một chút là được.”

Nhưng hiện tại nàng không thể.

Nàng nhất định phải nghĩ kĩ lại quan hệ của nàng và Tạ Uẩn một lần nữa.

Hiện tại bọn họ là phu thê, hơn nữa trước kia thành thân là vì hai bên đều có lợi.

Cho dù trong khoảng thời gian này bọn họ ôm hôn thân mật, lên giường, nhưng nghiêm khắc mà nói, những chuyện này đều không liên quan gì đến tình cảm. Bởi vì đây vốn dĩ là chuyện những đôi phu thê phải làm.

Tang Yểu suy nghĩ một chút lại cảm thấy cực kỳ đau khổ cho nên vướng mắc lâu như vậy, phu quân nàng hình như còn không thích nàng. Lúc trước hắn cưới nàng cũng không phải quá tình nguyện.

Tang Yểu cố gắng nhớ lại, ý đồ tìm ra chứng cứ Tạ Uẩn thích nàng nhưng sau khi cố gắng một phen vẫn không có kết quả gì.

Suy cho cùng thì cũng vẫn vậy, Tạ Uẩn có thể dỗ dành nàng thì đã là mặt trời mọc từ phía tây rồi, càng đừng nói là những lời ngọt ngào trong truyền thuyết. Kể cả những lời hứa hẹn hắn cũng rất ít nói với nàng.

Tạ Uẩn bắt gặp ánh mắt nàng, nam nhân dừng bước chân lại, cụp mắt xuống nói với nàng: “…… Nàng vừa nhìn lén ta vừa nghĩ cái gì đó?”

Tang Yểu hừ một tiếng, nói: “Còn không cho ta nhìn chàng sao?”

Khóe môi Tạ Uẩn khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên vài phần ý cười, hắn nói: “Vậy thì đi nhanh một chút, trở về thì sẽ để cho nàng nhìn thoải mái.”

Hắn duỗi tay nhận lấy mèo trắng nhỏ trong lòng ngực Tang Yểu, dùng lòng bàn tay rộng lớn đỡ cả người con mèo trắng như tuyết sau đó nói: “Nó chính là Bạch Bạch mà nàng nói sao?”-

Tang Yểu ừm một tiếng, nàng nói: “Lúc nó tới, nó chỉ nhỏ bằng một quả bóng nhỏ, hiện tại đã mập lên rồi.”

“Chàng xem nó đáng yêu không?”

Con mèo mũm mĩm ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của Tạ Uẩn, lớn gan liếm liếm ngón tay Tạ Uẩn, Tang Yểu chỉ nhìn thôi mà trái tim gần như tan chảy.

Nhưng ánh mắt nam nhân cũng không thay đổi chút gì. Rất rõ ràng, hắn không có hứng thú chút nào với loại thế công đáng yêu này. Hắn chỉ ừm một tiếng sau đó nghiêm túc nói: “Vẫn là nàng đáng yêu hơn một chút.”

Tang Yểu mím môi, có lẽ bởi vì hiện tại nàng rất nhạy cảm, tóm lại là nàng không vui,

Tạ Uẩn có ý gì?

Nàng buông tay xuống nói: “Vì sao chàng lại muốn so sánh ta với một con mèo nhỏ?”

Tạ Uẩn ngước mắt nhìn nàng, rõ ràng khó hiểu, nói: “Cái gì?”

Tang Yểu nói: “Ở trong mắt chàng, ta giống như một con mèo nhỏ sao?”

Tạ Uẩn: “…… Góc độ câu hỏi nàng chất vấn làm ta cảm thấy rất mới lạ nhưng quả thật ta không có ý này.”

Hắn thật sự rất khó hiểu nên lại hỏi thêm một câu: “Sao nàng lại nghĩ như vậy?”

Tang Yểu đứng ở trước mặt hắn, lời lẽ chính đáng nói: “Vậy chàng nói lại lần nữa đi.”

Tạ Uẩn: “……”

Hắn hiếm khi không nói được lên lời. Trên thực tế, hắn rất muốn hỏi nói lại một câu nào nhưng trực giác nói cho hắn biết, nếu hỏi lại có lẽ sẽ làm sự việc càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Hắn thật sự không có kinh nghiệm khen ngợi người khác.

Có thể nói, đời này hắn căn bản không khen được vài người. Cho dù hắn khen Tang Yểu vài lần nhưng cũng không được xem là khen ngợi mà chỉ là miêu tả sự thật thôi.

Cho nên thời gian hắn trầm mặc rất lâu.

Hai người đứng ở đối diện nhau một cách nghiêm túc.

Mắt thấy sắc mặt thiếu nữ trước mặt càng ngày càng không tốt, Tạ Uẩn vắt hết óc mới nói: “Nàng đáng yêu nhất.”

Thực ra có rất nhiều điều để nói như khen ngợi vẻ đẹp của nàng, khen ngợi sự tốt bụng và hòa nhã của nàng nhưng hắn cảm thấy nói ra những lời đó thì rất qua loa, đại khái.

Suy cho cùng, điều làm cho hắn thần hồn điên đảo không phải chỉ những cái này mà là toàn bộ con người nàng cho nên hắn chỉ nói một câu, nàng rất đáng yêu.

Tang Yểu im lặng chờ những lời tiếp theo của Tạ Uẩn.

Nhưng sau đó hắn lại chỉ im lặng.

Tang Yểu lại bắt đầu suy nghĩ đến từ đáng yêu này. Nàng cảm thấy bình thường người khác sẽ không khen đáng yêu. Đáng yêu thường thường gắn liền với việc mũm mĩm hoặc làm điều gì đó ngu ngốc, người khác rất khó đánh giá nhưng xuất phát từ phép lịch sự vẫn phải cố gắng khen một câu: “Ngươi thật đáng yêu.”

Trên mặt nàng không có chút vui vẻ nào, nàng lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tạ Uẩn mím môi, suy nghĩ.

Dưới ánh mắt nghiêm túc của thiếu nữ, hắn nói một cách không được tự nhiên: “…… Ta rất thích.”

Tang Yểu chớp chớp mắt, bình tĩnh lại.

Nàng và Tạ Uẩn đứng sóng vai cạnh nhau sau đó nàng ôm tay hắn, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Tạ Uẩn cứ một tay ôm mèo, một tay nắm tay Tang Yểu như vậy, chậm rãi bước theo nàng về phòng.

Hắn luôn cảm thấy Tang Yểu có chút kỳ lạ nhưng lại không thể nói không đúng chỗ nào. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn cảm thấy hẳn vẫn là bởi vì cuốn sách kia.

Nhưng Tang Yểu không chủ động nhắc tới, hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.

Chờ sau khi trở về phòng, Tạ Uẩn buông Bạch Bạch xuống sau đó cúi đầu nắm tay còn lại của nàng. Tâm tình cáu kỉnh suốt cả ngày cuối cùng cũng dịu đi.

Lúc chưa thành thân cũng không có cảm giác gì, sau khi thành thân, những lão nhân đó cứ lôi kéo hắn thương thảo hết cái này đến cái kia làm cho hắn cảm thấy rất mất kiên nhẫn.

Cả buổi trưa hôm nay hắn đều ở cùng một đám đại thần 40 50 tuổi. Rõ ràng đang là thời gian nghỉ thành thân lại không có một chút cảm giác được nghỉ ngơi.

Hắn nhìn những khuôn mặt già nua kia đến phát chán. Cả buổi trưa, trong đầu óc hắn đều là Tang Yểu, con rắn nhỏ được hắn mang theo bên người cũng bị hắn bóp nát.