Tang Yểu không vui nói: “Chàng có vẻ mặt gì vậy? Chúng ta còn chưa tìm đại phu khám qua.”
Tạ Uẩn lại tiếp tục nói: “Chắc chắn là không có.”
Tang Yểu không biết hắn lấy tự tin từ đâu ra, nói: “Dựa vào cái gì sẽ không có chứ? Chàng cũng không phải là đại phu.”
Tang Yểu cũng ngồi xuống, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của Tạ Uẩn, nói: “Số lần chúng ta cùng phòng nhiều như vậy, lại không có bệnh gì ——”
Nàng nói tới đây thì cảm thấy không được tự tin, nghi ngờ nhìn Tạ Uẩn: “Chàng sẽ không có cái gì……”
Tạ Uẩn ừ một tiếng.
Tạ Uẩn ừ một tiếng?!
Thân thể của Tang Yểu cứng đờ, trong một lúc nàng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều và cuối cùng vẫn là áy náy chiếm ưu thế. Trách không được Tạ Uẩn chưa bao giờ nhắc đến, hôm nay nàng không phải là sát muối lên trên miệng vết thương của hắn sao?
Nàng chậm rãi nắm tay của Tạ Uẩn, nhỏ giọng an ủi nói: “Không sao hết, chàng đừng buồn.”
Ta không chê chàng.
“Nhưng phụ thân và mẫu thân có biết chuyện này không?”
Tạ Uẩn: “……”
Gương mặt của hắn tối sầm lại, tiếp theo hắn giải thích với nàng nói: “Ta chỉ uống thuốc mà thôi, trong vòng nửa năm sẽ không thể có con với nàng.”
Tang Yểu sửng sốt, nàng cảm thấy rất bất ngờ, đợi hơn nửa ngày mới hỏi: “Tại sao vậy?”
Không có lý do tại sao gì hết.
Tuổi của Tang Yểu còn nhỏ, việc sinh con lại rất nguy hiểm nên hắn chỉ không muốn để Tang Yểu mạo hiểm mà thôi.
Ngoài ra cho dù làm xong rồi uống thuốc tránh thai thì cũng khiến thân thể của nàng tổn thương, một khi đã như vậy còn không bằng để hắn là người bị tổn thương.
Cho nên trước khi thành thân thì hắn đã uống thuốc này rồi.
Gió đêm mát lạnh, Tạ Uẩn ôm eo Tang Yểu bình tĩnh nói với nàng: “Tại sao phải có con, ta có nàng là được rồi.”
Tuy rằng lời dỗ dành này làm Tang Yểu cảm thấy rất vui vẻ nhưng việc nào ra việc đó, sao mà có thể nói không cần con thì là không cần được.
Tuy rằng nàng rất xa lạ đối với việc mang thai, nhưng ngẫu nhiên nàng nhìn cháu trai nhỏ của nàng cũng sẽ cảm thấy rất đáng yêu.
Đứa nhỏ đáng yêu như vậy có thể sinh ra chơi một chút.
Tang Yểu im lặng ôm hắn hỏi: “Chàng không thích đứa nhỏ sao?”
Tạ Uẩn nhìn nàng, không trực tiếp trả lời mà nói: “Nàng muốn có không?”
Tang Yểu còn chưa nghĩ xong là mình có muốn hay không, chỉ là hôm nay đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Nàng trầm ngâm một lúc không trả lời Tạ Uẩn ngay nhưng rất nhanh Tạ Uẩn đã ôm nàng đi vào phòng tắm tắm gội, hắn nghiêm túc nói: “Ta thích nàng nhất.”
Lời này Tang Yểu nghe nhiều nên đã không có cảm giác gì, nàng a một tiếng sau đó nói: “Vậy sáu tháng cuối năm chàng không cần uống cái thuốc kia nữa.”
“Uống nhiều quá không tốt đối với thân thể, chúng ta thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Tạ Uẩn không trả lời, cũng không biết là có đồng ý không.
Nàng nhìn Tạ Uẩn thử nước ấm, mới vừa nói đến đứa con lại làm nàng bắt đầu không khỏi nhớ đến tỷ tỷ.
Nàng lập tức hỏi Tạ Uẩn: “Đúng rồi, ‘ đứa con ’ của tỷ tỷ còn đó không?”
Tạ Uẩn ừ một tiếng nói: “Còn đó.”
Tang Yểu biết, tỷ tỷ vẫn luôn thông minh. Lúc trước nàng ấy đã có thể đứng vững gót chân ở hậu cung từ khi Tang Ấn còn là người biên soạn sách nho nhỏ, điều này đủ chứng minh nàng ấy không đơn giản.-
Mấy năm nay trong hoàng cung người mới thay người cũ, tuy rằng nàng ấy đã thất sủng một khoảng thời gian nhưng bây giờ không biết nàng ấy làm như thế nào mà lấy lại thánh sủng, đang vô cùng nổi bật.
Tang Yểu không biết đó là sự lựa chọn bất đắc dĩ hay là do tỷ tỷ chủ động lựa chọn để không sinh con cho Thánh Thượng.
Đứa nhỏ này chắc chắn không thể sinh ra được.
Tang Yểu hiểu biết quá ít, nàng không biết rốt cuộc tỷ tỷ muốn làm gì? Từ nay về sau còn có kế hoạch gì và liệu tỷ tỷ có nắm chắc được không.
Tạ Uẩn có lẽ nhìn ra tâm tư của nàng, nói với nàng: “Không cần lo lắng.”
Tang Yểu hỏi: “Tại sao? Chàng có cách giúp tỷ tỷ của ta không?”
Tạ Uẩn lắc đầu nói: “Nàng lo lắng cũng vô dụng.”
Chuyện trong thâm cung hai ba câu rất khó để nói rõ, từ giây phút Tang Xu quyết định làm việc kia thì nhất định phải hiểu rõ cái giá lớn phải trả nếu thất bại.
Nếu sự việc đã bại lộ, cho dù Tạ Uẩn xem mặt mũi của Tang Yểu đi giúp nàng thì cũng chỉ có thể treo đầu dê bán thịt chó vào khi tử hình. Sau đó để nàng ấy giấu giếm thân phận, căn bản sẽ không có ngày Đông Sơn tái khởi.
Bởi vì dù bọn họ có đấu như thế nào thì xét đến cùng đều là tranh đấu trong hoàng thất, khi không liên quan đến Tạ gia thì Tạ Uẩn sẽ không can thiệp quá mức.
Cho tới nay đều là như vậy.
Hắn vốn không muốn tranh đấu với hoàng quyền, kết quả của việc cùng nhau thống trị thiên hạ chỉ là chiến tranh mà thôi. Cho nên bắt đầu từ ông nội của Tạ Uẩn thì Tạ gia cũng đã bắt đầu lui bước.
Phụ thần mới là đường đi của Tạ gia, loại chuyện hoàng thất tranh đấu này làm càng ít thì bọn họ càng yên tâm.
Tạ gia xuất hiền thần, quân chủ lại minh mẫn. Mấy năm nay tiến thối có độ khiến cho Thánh Thượng vô cùng tin tưởng Tạ gia, cho nên trăm năm nay hình thành một thế cân bằng vi diệu, ai cũng sẽ không đi quá giới hạn.
Cho dù có người âm mưu muốn phá hư loại cân bằng này, Tạ Uẩn cũng sẽ không để người đó còn sống. Lục Đình là một ví dụ tốt nhất.
Nhưng thật ra từ lịch sử mà xem xét thì không có một gia tộc nào có thể ở vĩnh viễn tồn tại trong vương triều, phần lớn đều bị tiêu diệt hoặc là rút lui.
Nhưng chuyện này không quan trọng, Tạ Uẩn chỉ biết bảo đảm khi bản thân còn ở trên đời thì huy hoàng của Tạ gia sẽ không giảm. Còn về sau này thì đó là chuyện của thế hệ sau.
Tang Yểu a một tiếng, nghĩ thầm cũng đúng.
Chuyện tỷ tỷ làm là chuyện chém đầu, Tạ Uẩn căn bản không thể nhúng tay vào.
Nàng ôm cổ của Tạ Uẩn sau đó nói: “Trong khoảng thời gian này ta còn có thể đi gặp tỷ tỷ được không?”
Tạ Uẩn nói: “Đương nhiên có thể, chỉ là gần đây bệnh tình của Hoàng hậu nương nương nguy kịch. Tỷ tỷ của nàng cùng với nhiều phi tần trong hậu cung ngày đêm vì nương nương chép kinh cầu phúc, chỉ sợ không có thời gian gặp nàng.”
Còn cầu phúc à.
Tang Yểu hơi chột dạ một chút thay cho tỷ tỷ, nàng nói: “Vậy bỏ đi, không cần đi nữa.”
Trong mắt của Tạ Uẩn lộ ra ý cười, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt non mềm của Tang Yểu, ngược lại nói: “Tuy nhiên nếu nàng muốn mang thai thì thật ra có một con đường nhất định phải đi qua.”
Tang Yểu: “Cái gì?”
Nàng mới nói xong lại nghiêm túc bổ sung nói: “Ta cũng không quá rất muốn biết đâu.”
Tạ Uẩn nghiêng đầu nói câu gì đó vào tai nàng.
Một lời như sét, Tang Yểu hoảng sợ lập tức nhăn khuôn mặt nhỏ lại. Nàng căn bản không biết tại sao Tạ Uẩn có thể nói ra được những lời vô cùng không đứng đắn này.
Khi lăn giường nói hai câu rồi dừng lại cũng thì thôi đi, sau khi xuống giường cũng không đứng đắn. Người đứng đắn nhà ai lại nói ra mấy lời này chứ?
Hắn hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, ung dung thong thả cởi thắt xuống sau đó ở trong sương mù thản nhiên chậm rãi nói với nàng: “Cùng nhau tắm đi, Yểu Yểu.”
Tang Yểu không muốn, nàng biết Tạ Uẩn có ý gì. Nàng che quần áo của mình lại nói: “Đêm nay ta sẽ không ngủ với chàng.”
Ngay sau đó nàng nhớ tới cái gì lại khó chịu nhắc mãi: “Lần trước chàng vẽ lên trên người ta còn chưa có rửa sạch đâu.”
Tạ Uẩn dùng màu vẽ đặc chế nên theo hắn miêu tả thì không chỉ không thể dễ dàng rửa sạch mà còn có thể làm đẹp da.
Tang Yểu không biết da có đẹp lên hay không nhưng dù sao đã vài buổi tối rồi mà nàng còn chưa rửa sạch được.
Lúc này trên người Tạ Uẩn đã trần trụi, đường cong cơ bắp săn chắc, rất có cảm giác sức mạnh. Phía sau bộ ngực rộng và cơ bụng rắn chắc là lông đuôi hình xăm con chim ưng kia.
Tang Yểu không tự chủ được bị thân thể của hắn hấp dẫn ánh mắt.
Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, Tạ Uẩn chuẩn bị cho nàng quần áo ngọc bích, lại chuẩn bị cho nàng quần áo vỏ sò, quần áo phỉ thúy. Thậm chí còn có quần áo trân châu do tự tay hắn làm.
Còn nói rằng châu ngọc dưỡng người nên phải mặc nhiều vào.
Tang Yểu nhìn hắn rồi suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ thầm không thể cứ để hắn chiếm tiện nghi mãi được. Nếu không nàng cũng làm một bộ quần áo cho Tạ Uẩn nhỉ.
Tang Yểu suy nghĩ nửa ngày, nàng cảm thấy có lẽ bản thân vẫn là một người đứng đắn.
Tuy rằng khi hắn cởi quần áo ra cũng đẹp nhưng nàng thích bộ dáng áo mũ chỉnh tề ít khi nói cười ngày thường của hắn hơn.
Vậy nếu kêu hắn không cởi quần áo ngủ với nàng thì nàng lại cảm thấy không vui.
Tạ Uẩn đã giữ chặt tay của Tang Yểu trả lời nói: “Liếm một chút thì sẽ rửa sạch được.”
Trong lúc nàng đang ngẩn người, Tang Yểu đã bị hắn kiềm chế.
Không chỉ đánh mất quyền chủ động, nàng còn đang bị bắt tắm một trận tắm uyên ương khiến nàng cảm thấy rất mệt mỏi.
Chờ đến khi hai người trở lại trên giường thì đã trôi qua nửa canh giờ.
Tang Yểu rất buồn ngủ, vừa mệt vừa buồn ngủ.
Nhưng việc này đương nhiên không thể kết thúc nhanh như vậy, đến trên giường cũng không có nghĩa là nghỉ ngơi mà là đổi một nơi khác để làm tiếp.
Bên cạnh đầu giường có một con mèo nhỏ được đan bằng lá trúc bị Tang Yểu buộc lại ở đó, con mèo nhỏ lắc lư qua lại, rất lâu cũng chưa ngừng lại.
……
Chờ đến khi gần xong, Tang Yểu ghé vào trên người Tạ Uẩn, nàng bị làm mệt đến mức lười biếng.
Nàng mệt đến mức không nhúc nhích, cũng không muốn đi tắm.
Ngón tay vô lực dừng ở trên eo của hắn, chính xác sờ đến hình xăm kia, nàng chớp mắt, giọng nói hơi khàn khàn ở trong đêm tối hỏi hắn: “Tại sao chàng muốn xăm hình này vậy?”
Tạ Uẩn cũng không ôm nàng đi tắm rửa, hắn luôn thích trên người nàng dính đầy mùi hương của hắn, nghe vậy nói: “Bởi vì rất thú vị.”
Câu trả lời rất có lệ.
Tang Yểu không tin, nàng lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc: “Có phải chàng không muốn nói không?”
Tạ Uẩn: “Ta thật sự ——”
Tang Yểu lăn xuống một chút từ trên người của hắn, nói: “Không muốn nói thì thôi.”
Tạ Uẩn muốn ôm nàng nhưng lại bị Tang Yểu đánh một cái.