Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 27



Tang Yểu cứng đờ vâng một tiếng, sau đó cầm chén rượu ở trong tay.

Tang Ấn cân nhắc nói: “Điện hạ, từ nhỏ Yểu Yểu không hề uống rượu, ta xem vẫn là……”

Lục Đình ngăn ông lại, vẻ mặt ôn hòa nhưng giọng điệu lại rất khó chịu: “Tang đại nhân, tại sao đêm nay ngươi lại có nhiều ý kiến như vậy?”

Hắn cong môi lại, vẫn dựa rất gần Tang Yểu, lạnh nhạt nói: “Yểu Yểu, nếu là người của ta thì ta tất sẽ đúng mực.”

Tang Yểu chưa từng cảm thấy khó chịu đến như vậy, cách vách tường lạnh lẽo, cả người của nàng đều cảm thấy khó chịu khi nghe Lục Đình nói ra những lời giả dối giống như thật này.

Cái gì mà người của hắn, bây giờ nói như vậy cũng không phải là quá sớm rồi sao.

Tang Ấn ngậm miệng, sắc mặt càng trở nên tồi tệ hơn.

Tư thế của Lục Đình lại càng thêm thân mật hơn, hắn nói mấy câu với Tang Yểu, Tang Yểu mạnh mẽ áp xuống cảm giác chống cự và quẫn bách ở trong lòng, nhỏ giọng tiếp lời.

Bộ dáng hồn nhiên ngoan ngoãn này khiến Lục Đình cảm thấy rất hài lòng, sự lo lắng của nàng vẫn chưa làm hắn cảm thấy bực bội. Những cảm xúc nho nhỏ kia biểu lộ ở trên gương mặt trứng ngỗng tinh xảo quyến rũ của nàng trông vô cùng sống động.

Khiến hắn muốn xoa nắn và cũng muốn phá hư.

Thật sự không hổ là người con gái mà hắn liếc mắt một cái là đã nhìn trúng.

Ánh mắt của Lục Đình không hề che giấu, hắn giơ tay đặt lên trên cái tay đang cầm ly rượu của Tang Yểu,Tang Yểu theo bản năng muốn rút tay ra. Nhưng sau đó nàng nhớ lại tình huống trước mắt của bản thân, cố gắng nhịn xuống.

Nhưng nam nhân này vậy mà bắt đầu xoa bóp ngón út của nàng, loại cảm giác này không khác gì với khi nàng hái hoa thì bàn tay đột nhiên đụng phải một con sâu lớn. Nàng chỉ cảm thấy không rất ngột ngạt, không thể thở nổi.

Cuối cùng nàng vẫn không thể nhịn xuống được, yên lặng né tránh, giọng nói hơi hoảng sợ nói: “Điện hạ……”

Lục Đình nắm chặt cổ tay của nàng.

Người này tại sao đột nhiên lại thích động tay động chân với nàng như vậy chứ!

Trong đôi mắt của nàng lộ ra vẻ hoảng sợ, nàng mím môi lại xin giúp đỡ nhìn về phía Tang Ấn.

Tang Ấn cũng có gương mặt rất khó coi, ly rượu trong tay quả thật sắp phải bị ông bóp nát.

Không chờ Tang Ấn lên tiếng ngăn cản thì Lục Đình giống như biết Tang Ấn muốn nói cái gì, hắn chậm rãi nói: “Tang đại nhân, vừa rồi không phải ngươi nói đêm nay còn có việc nên muốn về sớm một chút sao? Ngươi cứ đi trước đi, bổn cung sẽ chăm sóc Yểu Yểu.”

Tang Yểu sửng sốt, thậm chí quên mất giãy giụa. Hắn đây là có ý gì?

Sắc mặt của Tang Ấn cũng trở nên hoảng hốt, ông thậm chí không thể tin tưởng được là bản thân đã nghe thấy cái gì, “Điện hạ, ngài có ý gì chứ?”

Màu đỏ trên mặt của Lục Đình vẫn chưa biến mất, đêm nay hắn uống không ít nhưng vẫn chưa hề mất hết tỉnh táo. Mới vừa rồi giọng nói của đám nữ nhân kia thật sự gợi lên hứng thú trong lòng hắn, cho nên hắn mới đột nhiên nổi lòng tham gọi Tang Yểu đến đây.

Trong cảm giác say hỗn loạn, giờ phút này sức hấp dẫn của người con gái bên cạnh đối với hắn đã lên tới đỉnh núi.

Tang Yểu sớm hay muộn sẽ là vật trong lòng bàn tay của hắn, sớm hơn mấy ngày cũng chẳng sao.

Hắn đè xuống cảm giác vội vàng trong lòng, gần như là nói rất rõ ràng: “Tang đại nhân yên tâm đi, buổi sáng ngày mai bổn cung sẽ đích thân đưa Yểu Yểu trở về.”

Lời nói đã đến nước này, Tang Yểu làm sao có thể không hiểu được chứ.

Nàng trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ sợ hãi và không biết phải làm cái gì. Lục Đình vậy mà lại nói ra loại lời nói này, nàng hé môi, nhỏ giọng mở miệng nói với Tang Ấn: “Phụ thân……”

Khuôn mặt của Tang Ấn trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Điện hạ, xin ngài nói năng cẩn thận.”

“Tang đại nhân đừng căng thẳng như vậy, bổn cung nhất định nói được thì làm được.”

Không chờ Lục Đình nói xong, Tang Ấn đột nhiên đứng dậy, ly rượu trước mặt rơi xuống, toang một tiếng vỡ tan thành từng mảnh trên mặt đất.

Trong một lúc bầu không khí trở nên cứng đờ, giọng nói của Lục Đình dừng lại, hắn híp đôi mắt lại.

Giờ phút này trên gương mặt thường xuyên mang theo vẻ cẩn thận hoặc nịnh nọt của Tang Ấn lộ ra vẻ vô cùng âm trầm, ông vươn tay về phía Tang Yểu, nói: “Yểu Yểu, tới chỗ của phụ thân.”

Tang Yểu mạnh mẽ rút tay của mình ra đứng dậy trốn ở phía sau Tang Ấn.

“Tang đại nhân, ngươi đây là có ý gì hả?”

Tang Ấn nói: “Điện hạ, hôm nay Tang mỗ thật sự có việc nên không thể ở lại nói chuyện tiếp được nữa.”

Lục Đình nhìn chằm chằm gương mặt của Tang Ấn, trên mặt lộ ra vẻ không vui nói: “Hai cha con các ngươi đây là đang muốn làm gì, ngươi chắc là không quên rằng Tang Yểu muốn tới làm thiếp của ta đâu đúng không?”

Tuy Tang Yểu luôn nói bản thân sẽ là tiểu thiếp của Lục Đình nhưng thật ra địa vị của trắc thất cao hơn tiểu thiếp rất nhiều. Cho dù Lục Đình là hoàng tử thì nàng cũng thật sự không có khả năng đi làm tiểu thiếp của hắn. Lục Đình nói như vậy là hoàn toàn không hề coi trọng Tang Yểu.

Tang Yểu siết chặt ống tay áo của Tang Ấn, không muốn lại nhìn thấy hắn ta nữa: “Phụ thân, chúng ta đi thôi.”

Tang Ấn lại chưa từng di chuyển, ông chậm rãi nói: “Ngươi nói cái gì?”

Lục Đình chỉnh lại quần áo của bản thân nói: “Ta nói ngươi đừng quên, dù sao Tang Yểu cuối cùng cũng sẽ là ——”

Lục Đình nhận một cú đánh rất mạnh vào trên mặt.

Rầm một tiếng, Tang Yểu thậm chí nghe thấy được tiếng máu thịt va chạm vào nhau.

Tang Yểu sợ hãi kêu lên thành tiếng, đầu óc trở nên trống rỗng, trong phòng lập tức trở nên hỗn loạn.

Bởi vì động tác đột nhiên của Tang Ấn cho nên người hầu bên cạnh Lục Đình không thể phản ứng kịp thời. Sau đó có hai ba người tiến lên kéo Tang Ấn ra.

Một cú đấm này của Tang Ấn dùng hết sức lực toàn thân, chỗ khớp xương thậm chí đều bắt đầu chảy máu, sắc mặt của ông đỏ bừng nói: “Ngươi còn thật sự cho rằng nữ nhi của ta không phải ngươi thì không thể gả được sao?”

Lục Đình ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu. Hắn sờ sờ khóe môi, trong một lúc còn chưa kịp phản ứng lại.

Lòng ngực của Tang Ấn phập phồng, nhịn nửa ngày vẫn mở miệng nói: “Người như ngươi vậy mà mưu tính muốn làm Thái tử, ngươi cứ nằm mơ hão huyền đi, ta khinh!”

Nói xong, Tang Ấn nắm tay Tang Yểu xoay người rời đi.

Nàng bị động đi theo Tang Ấn, bước chân của hai người giống như có gió, trực tiếp sải bước rời khỏi Lâu Thước Đạp.

Cho đến khi ngồi trên xe ngựa, Tang Yểu còn không có hồi phục tinh thần lại từ trong khiếp sợ. Sắc mặt của nàng trống rỗng, cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.

Giờ phút này Tang Ấn ngồi xuống bên cạnh nàng, hô hấp thô nặng, đương nhiên là đang tức giận muốn điên lên.

Tang Yểu nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra được là mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy?

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, gió đêm từ từ xuyên thấu vào, thổi tan cảm giác say, cũng làm hai người bình tĩnh lại.

Khuôn mặt nhỏ của Tang Yểu trắng bệch, trong đầu óc đều là xong đời rồi.

Tang Ấn vỗ vỗ tay nàng và nói: “Đừng sợ, sau này con đừng để ý đến hắn ta nữa.”

Tang Yểu ừ một tiếng và nói: “Phụ thân, như vậy…… Thật sự không có chuyện gì sao?”

Tang Ấn nói: “Không có việc gì.”

Nhưng mà Tang Yểu rũ mắt xuống, nhìn thấy cái tay vừa rồi mới đánh người của Tang Ấn đang run nhè nhẹ.

Tang Yểu yên lặng dời đi ánh mắt đi, trong lòng nàng biết được việc này rất nghiêm trọng, lại bắt đầu không thể khống chế được mà rơi nước mắt. Nàng giơ tay lau lau nước mắt nói: “Phụ thân…… Nếu không người đi về trước đi, con quay về nói lời xin lỗi với hắn ta.”

Tang Ấn nhíu mày lại lộ ra vẻ mặt hận sắt không thành thép nói: “Tại sao lá gan của con chỉ có một chút như vậy hả?”

Ông vung tay lên, quay mặt đi nói: “Đánh thì đánh, chuyện mất mặt như vậy hắn ta cũng sẽ không nói ra bên ngoài đâu. Con đừng lo lắng, trở về ngủ một giấc thật ngon là được.”

“Tối nay ta uống nhiều rượu nên đi ngủ trước, con đừng đến quấy rầy ta.”

Tang Ấn nói xong thì dựa vào trên thùng xe nhắm mắt không nói chuyện nữa.

Tang Yểu cũng không dám mở miệng nói thêm gì, bên trong xe ngựa có thể nghe thấy âm thanh tiếng bánh xe ngựa chuyển động.

Tang Yểu biết phụ thân không ngủ, hai tay của ông còn đang nắm chặt lại, cổ cứng ngắc. Đây là biểu hiện khi phụ thân căng thẳng mới có.

Tang Ấn không phải một người có tính tình chính trực, ngược lại mấy năm nay ông ở trên triều đình như cá gặp nước là có liên quan đến tính tình hùa theo nịnh hót của ông.

Ở trong những mắt những người chính trực trong sạch kia, phụ thân của nàng ngoại trừ chưa từng tham ô hoặc giết hại dân lành thì cũng không có gì khác với bọn tiểu nhân kia. Ông nịnh nọt tâng bốc cấp trên, tạo áp lực với cấp dưới, khi nắm quyền thì rất uy phong còn khi yếu thế thì ai tới cũng lộ ra gương mặt tươi cười. Một người nâng cao dẫm thấp như vậy thật sự rất khó để làm cho người ta thích. (Tiểu nhân: một người không có đạo đức có tính cách xấu, hành động không đứng đắn và không đáng tin cậy.)

Từ nhỏ Tang Ấn đã dạy dỗ nàng, nếu gặp phải người không thể trêu chọc thì nên né tránh nhanh một chút, ấm ức một chút cũng không rớt miếng thịt nào. Ánh mắt phải biết nhìn xa, phải biết dây dài câu cá lớn. Nên nâng thì nâng, nên đón thì đón, nịnh nọt một chút cũng không sao, hết miễn là đừng đắc tội người khác là được.

Những năm qua phụ thân của nàng từng trải nghiệm qua và cũng đã làm được.

Cho nên, đây là lần đầu tiên Tang Ấn dùng cách thảm thiết như vậy đi đánh trả một người mà bọn họ căn bản không thể trêu vào.

Tang Yểu kéo rèm cửa xuống dựa sát vào người Tang Ấn, trong lòng nàng vô cùng sợ hãi không biết nên làm cái gì. Nhưng nàng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể im lặng rơi nước mắt.

Phụ thân chưa nói nhưng nàng biết, Lục Đình có thù tất báo, chuyện này hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Tang gia không phải là một gia tộc lớn gì, căn cơ trong triều đình không ổn định. Nếu Lục Đình thật sự muốn ra tay đối phó với phụ thân thì các nàng căn bản không có cách nào để giải quyết.

Một đường không nói gì, sau khi hồi phủ thì Tang Ấn chỉ vội vàng dặn dò Tang Yểu vài câu rồi xoay người rời đi.

Tang Yểu im lặng nhìn bóng dáng rời đi của phụ thân, không nói một lời quay về phòng.

Nàng thức trắng cả đêm.
— QUẢNG CÁO —