Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 32



Tang Yểu quay đầu lại nhìn thấy Tịnh Liễm.

Cùng với một vị phu nhân dịu dàng đoan trang đứng bên cạnh hắn.

Ánh mắt đầu tiên khi Tang Yểu nhìn thấy bà, lại xuất hiện một loại cảm giác rất quen thuộc.

Nàng còn nghĩ rằng là gặp được tiên nữ gì đó.

Bà trông khoảng 30 tuổi, mặc một quần áo màu tím nhạt, mỗi bước đi thì bộ diêu cài trên đầu lắc lư, tà váy khẽ lay động. Bà trang điểm rất đơn giản, khí chất đoan trang thanh nhã, ẩn giấu bên trong là vẻ đẹp rất có sức hấp dẫn, khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn một cái thì cảm thấy thân thiết, rồi lại nhịn không được mang lên cảm giác cung kính. Từng cái nhăn mày từng nụ cười đều giống như người đến từ bầu trời.

Tang Yểu cho dù có ngốc cỡ nào cũng có thể nhìn ra được thân phận của người này không bình thường, nàng áp xuống cảm xúc suy sút ở trong lòng, cảm thấy mặc kệ người kia là ai thì kêu phu nhân nhất định là không sai. Cho nên nàng cung kính hành với bà và nói: “Phu nhân vạn an.”

Tạ phu nhân đỡ cánh tay của nàng, mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tang Yểu. Sau khi nhìn quét một lúc lâu ý cười trên mặt bà càng thêm vừa lòng, bà cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng, thân thiết nói: “Cô nương miễn lễ.”

Bà lại chủ động nói: “Ta là mẫu thân của A Uẩn.”

Trong lòng của Tang Uẩn cảm thấy hoảng hốt, đầu óc trở nên trống rỗng. Là mẫu thân của Tạ Uẩn, vậy chẳng phải chính là Tạ phu nhân trong truyền thuyết sao?

Từ nhỏ thì nàng đã nghe nói đến vị Tạ phu nhân này, người này có dung mạo xinh đẹp. Nghe đồn khi Tạ phu nhân còn chưa xuất giá thì đã nổi tiếng khắp kinh thành, tài hoa hơn người, cũng không hề thua kém so với nam nhân.

Nghe nói năm đó Tạ phu nhân còn thiếu chút nữa thì đã làm Hoàng hậu, sau lại không biết như thế nào vẫn gả cho Tạ Các lão.

Tang Yểu vừa nhìn thấy tiên nữ thì rất dễ dàng bị kích động, nàng vốn dĩ muốn nói một câu xin chào Tạ phu nhân, kết quả bởi vì quá căng thẳng nên cái miệng hư này lại nói những lời này này thành: “Xin chào mẫu thân.”

Ba người lập tức cảm thấy sửng sốt.

Xương gò má của Tịnh Liễm sắp nhô lên trời, tiến triển thật sự rất nhanh. Tang cô nương tại sao người lại lợi hại như vậy?

Tạ phu nhân cũng không kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ diệu, bà còn đang do dự có nên trả lời một tiếng không.

Tuy nhiên chuyện này hơi nhanh một chút nhỉ?

Vừa rồi bà mới biết được sự tồn tại của vị cô nương này.

Nhưng lại nói, con của bà đã hôn người ta rồi thì làm sao có thể không chịu trách nhiệm được chứ?

Ngoài ra nếu bây giờ thành thân thì năm sau là bà có thể ôm được cháu trai rồi.

Ý thức được bản thân nói gì đó, sắc mặt của Tang Yểu xám xịt nhìn chằm chằm mặt đất.

Khe đất đâu? Tại sao không có khe đất nào để chui vào vậy?

Nàng hận không thể cho bản thân hai cái bàn tay, cúi đầu vô cùng xấu hổ giải thích nói: “Con…… Con muốn nói là xin chào phu nhân.”

Tạ phu nhân an ủi vỗ vỗ cánh tay của Tang Yểu, cong môi cười nói: “Không sao đâu.”

“Bên ngoài mưa còn đang rơi, không bằng cô nương đợi một lúc nữa rồi đi?”

Bà ấy thật sự rất dịu dàng.

Tang Yểu nghe giọng nói hiền lành êm dịu này, lại bắt đầu cảm thấy buồn bã.

Từ nhỏ nàng không có mẫu thân, mỗi khi hỏi đến thì phụ thân luôn nói mẫu thân bị bệnh mất sớm. Mẫu thân cũng chưa từng lưu lại thứ gì, thậm chí ngay cả một bức họa cũng không hề có.

Những năm qua đều là phụ thân nuôi lớn tỷ muội các nàng.

Phụ thân xếp thứ hai ở Tang gia, lão phu nhân yêu thương đứa con lớn và cũng yêu thương đứa nhỏ nhất, chỉ duy nhất là xem nhẹ phụ thân. Cho nên chi phí ăn mặc của bọn họ so ra thì vẫn luôn thua kém Đại bá và Tiểu thúc.

Nhưng cho dù là như vậy thì phụ thân cũng không làm nàng hâm mộ qua người khác cái gì. Nếu nàng muốn ăn cái gì thì cứ nói với phụ thân, tuy rằng trên mặt ông sẽ nói nàng nhiều chuyện nhưng buổi tối thì sẽ mua thức ăn kia về.

Phụ thân giấu giấy dầu ở phía sau, sẽ sải bước đi tới trước mặt nàng, sau khi đó dừng bước chân lại, dùng vẻ mặt sâu xa khó đoán nhìn nàng.

Ngay sau đó liếc mắt nhìn nàng một cái, vừa chà xát giấy dầu làm nó phát ra âm thanh mê người vừa kéo dài giọng nói nói: “Là con heo nhỏ nào muốn ăn bánh váng sữa đấy.”

Cho nên thời gian Tang Yểu cảm thấy vui sướng nhất là giữa hè, gió đêm từ từ thổi vào. Nàng ngồi chơi ở trong sân, mặt trời dần dần lặn xuống phía tây, phụ thân ra ngoài một ngày đi vào sân. Ông ấy mặc chiếc trường bào đã phai màu, ánh chiều tà ấm áp chiếu vào trên bóng dáng cao gầy của phụ thân.

Đôi tay của ông đặt ở sau lưng, chà xát giấy dầu phát ra tiếng vang.

Trong đó có thể là bánh váng sữa, cũng có thể là ngọc lộ đoàn, có đôi khi là nửa con gà nướng. Tóm lại mặc kệ là cái gì, nơi đó đều có thứ khiến nàng chờ mong và thỏa mãn.

Nhưng bây giờ phụ thân của nàng rất vất vả làm được tứ phẩm, để nàng muốn mua cái gì thì mua cái đó. Nhưng lại bởi vì một hoàng tử mà bị giáng chức đến nơi hoang sơ.

Hắn ta càn rỡ như vậy thì cho dù sau này phụ thân của nàng trở về thì nếu bọn họ không có chỗ dựa còn không phải nói giáng chức thì giáng chức sao.

Tất cả đều uổng công.

Tang Yểu nhớ tới những chuyện này khiến trong lòng nàng càng cảm thấy buồn bã, nàng lắc đầu nói: “Đa tạ lòng tốt của phu nhân nhưng con phải nhanh chóng trở về.”

Tạ phu nhân không dấu vết quét mắt nhìn Tịnh Liễm.

Tịnh Liễm hắng giọng hơi suy nghĩ, dựa theo hắn hiểu biết thì Tang cô nương cũng không thể không có nguyên nhân mà đến tìm chủ tử nhà hắn. Nhất định là vì chuyện của Tang đại nhân.

Xem vẻ mặt buồn bã này của Tang cô nương, xem ra cái miệng kia của chủ tử lại nói lời nói khó nghe gì đó rồi.

Nhưng việc này căn bản không cần phải lo lắng.

Chỉ là bởi vì mọi việc đều được tiến hành trong bí mật nên cũng không tiện tiết lộ cho người khác, vì vậy hắn không thể nói rõ ngọn nguồn với Tang cô nương.

Hắn chỉ phải hướng dẫn từng bước nói: “Tang cô nương, ngài cứ yên tâm đi. Tang đại nhân nhất định sẽ không có việc gì đâu.”

Tang Yểu chỉ coi Tịnh Liễm đang an ủi nàng, nàng rầu rĩ nói một câu cảm ơn.

Tịnh Liễm tiếp thu đến ánh mắt của Tạ phu nhân, lại cố gắng nói: “Vừa rồi công tử có vẻ có việc bận nên mới vội vàng rời đi, nếu không thì ngài cứ ở đây nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại bàn bạc với công tử?”

Chuyện này thì có gì mà phải bàn bạc chứ, hắn vốn không muốn giúp nàng.

Tang Yểu lại lắc đầu nói: “Không cần đâu.”

Nhìn thấy Tang Yểu phải rời đi, Tạ phu nhân suy đoán trực tiếp hỏi: “Hôm nay cô nương tới tìm A Uẩn là có chuyện gì sao?”

Tang Yểu sửng sốt nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của Tạ phu nhân.

Thật ra mà nói nàng cho rằng môn phiệt giống như Tạ gia thì nhất định sẽ rất nhìn trúng bối cảnh quyền lực, người cầm quyền sẽ càng đặc biệt nghiêm túc. Nhưng Tạ phu nhân lại không giống như vậy.

Sự dịu dàng của bà thậm chí khiến Tang Yểu cảm thấy thụ sủng nhược kinh. (Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.)

Nàng cắn chặt răng thầm nghĩ lỡ như Tạ phu nhân chịu giúp nàng thì sao?

Tuy nói không có khả năng nhưng đã đi đến một bước này nên nàng cũng không còn cách nào khác.

Do dự một lúc, Tang Yểu vẫn kể hết mọi chuyện cho Tạ phu nhân nghe.

Trên đường Tạ phu nhân lại hỏi nàng vài câu, Tang Yểu đều thành thành thật thật trả lời. Tuy rằng Tạ phu nhân chưa cho nàng câu trả lời rõ ràng nhưng Tang Yểu đã cảm thấy thỏa mãn.

Chờ đến khi nàng rời đi thì mưa đã tạnh.

Nhưng cho dù là như vậy, Tạ phu nhân vẫn kêu người chuẩn bị xe ngựa đưa nàng hồi phủ.

Tang Yểu rất cảm động, cảm thấy rất biết ơn với mọi người trong Tạ phủ. Ngoại trừ Tạ Uẩn thì đều là người đẹp có tấm lòng tốt bụng.

Mà lúc này, trong phủ đệ Tạ gia.

Tịnh Liễm nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt Tạ phu nhân nói: “Phu nhân, chuyện thuộc hạ biết cũng chỉ có nhiêu đây thôi.”

Vừa rồi hắn đã nói hết toàn bộ một lần những chuyện mà mình biết, bao gồm Tang Yểu và Lục Đình chưa từng định ra hôn sự, cùng với kế hoạch nhiều ngày nay của chủ tử.

Những lời nói này toàn là những chuyện hắn tận mắt chứng kiến, không có một câu giả dối.

Nữ nhân xinh đẹp đoan trang ngồi ở trước mặt hắn, tách trà trong đó đã trở nên ấm lạnh nhưng bà chưa hề uống một giọt nào.

“Ngươi nói bọn họ từ nhỏ đã gặp qua? A Uẩn còn giúp nàng?”

Tịnh Liễm gật đầu, nhưng đó đã chuyện rất lâu rồi, có lẽ ngay cả chủ tử cũng không hề nhớ rõ.

Tạ phu nhân rũ mày xuống không nói lời nào.

Từ nhỏ Tạ Uẩn đã là một đứa trẻ kỳ quái, hắn một lòng chỉ có sách thánh hiền, thậm chí cũng chưa bao giờ chơi đùa qua, sau khi cập quan thì càng chưa từng chơi đùa.

Mấy năm nay đừng nói là cưới vợ, ngay cả một thông phòng cũng không có. Chuyện này thì cũng thôi đi, hắn thậm chí chưa bao giờ có biểu lộ hứng thú với bất kỳ người con gái nào.

Chuyện này làm sao có thể là phản ứng bình thường của một nam nhân chứ?

“Trước khi truyền ra tin tức Tang cô nương phải làm trắc thất cho Lục Đình, A Uẩn có lên kế hoạch muốn diệt trừ hắn ta không?”

Tịnh Liễm lắc đầu.

Hắn suy nghĩ một lúc, khi đó hình như chủ tử chỉ cảm thấy Lục Đình phiền phức mà thôi.

Đôi môi của Tạ phu nhân mím chặt lại, ngón tay đặt ở trên tay vịn chậm rãi siết chặt: “Ta kêu ngươi nhìn A Uẩn, ngươi nhìn như vậy sao?”

“Thứ rõ ràng như vậy mà ngươi cũng không nhìn ra được sao?”

Tịnh Liễm ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại trừng lớn hai mắt nói: “Phu nhân, ngài muốn nói……!”

Ánh mắt của Tạ phu nhân nhìn Tịnh Liễm giống như đang nhìn một khối gỗ mục nát: “Ta dùng ngươi có tác dụng gì chứ?”

Vốn dĩ nữ nhân bên cạnh Tạ Uẩn đã ít, hơi xuất hiện mấy cái thì phải cẩn thận kiểm tra chứ.

Tính tình của Tạ Uẩn đặt ở đó, tâm tư chôn sâu phải suy xét mọi cách thì mới có thể biết được người này đang suy nghĩ cái gì.

Việc của Tang Yểu thật sự rất rõ ràng.

Chuyện này vừa thấy chính là khi còn bé gặp nhau rễ tình đâm sâu, từ đây tằng kinh thương hải nan vi thủy. Cho nên mới không cưới vợ không nạp thiếp cho đến ngày hôm nay.

(Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.

Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,

Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.

Dịch nghĩa: Đã đi bốn biển rồi ta còn màng gì nước (vì biển nhiều nước quá rồi); Đã thấy Vu Sơn rồi ta còn màng gì đến mây (vì mây trên đỉnh Vu Sơn đẹp nhất rồi); Hoa đẹp ta cũng chẳng màng ngoái lại (vì đã một lần có em, mà hoa sao sánh được với em); Nửa vì ta đang tu, nửa vì đã một lần có em.)

Kết quả người còn chưa tới tay hắn thì phải đi làm trắc thất cho người khác, dựa theo tính tình sắc bén của Tạ Uẩn thì đương nhiên là không nhịn nổi.

Nhưng hắn cũng sẽ không chủ động nói với Tang Yểu cái gì, chỉ biết yên lặng giải quyết nên lúc này mới có vở kịch này.

Hắn muốn làm cho việc hôn nhân của Tang Yểu thất bại, phương pháp rất đơn giản chính là trực tiếp giải quyết Lục Đình.

Chuyện này hoàn toàn là phong cách làm việc của Tạ Uẩn.

Tịnh Liễm há to miệng, lúc trước hắn chưa bao giờ nghĩ qua chuyện này.

Có vẻ như rất gượng ép.

Nhưng lại như rất có đạo lý.

Lúc này Tang Yểu cũng không biết tình thế đã phát triển theo phương hướng ly kỳ như thế nào.

Nàng ngồi trong xe ngựa Tạ gia, vẫn không biết bản thân rốt cuộc nên làm gì đây.

Dựa theo kỳ hạn Lục Đình đưa ra, chỉ cần qua hôm nay thì chỉ còn một một ngày cuối cùng.

Tạ phu nhân tuy đã đồng ý đi hỏi một chút nhưng cụ thể có kết quả hay không thì nàng cũng không thể biết được?

Mà vừa rồi bị Tạ Uẩn gián đoạn, nàng vốn dĩ đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị lại sụp đổ một lần nữa.

Xe ngựa vững vàng một đường chạy thẳng đến Tang phủ.

Gã sai vặt đưa nàng về không hề nói lời nào suốt một đường, phiến đá xanh bị nước mưa rửa tỏa sáng. Từ bên ngoài ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng gió và một chút mùi tanh của bùn đất.

Nàng đã từng cho rằng Tạ Uẩn có lẽ sẽ trở thành cơ hội thay đổi của nàng, nhưng sự thật cũng nói cho nàng biết rằng nàng vẫn luôn ngây thơ như vậy.

Thật ra nàng không giận Tạ Uẩn, bọn họ vốn dĩ có cuộc sống khác nhau. Không nên bởi vì một phần tình cảm không biết thật giả, hư vô mờ mịt mà yêu cầu đối phương phải làm cái gì đó.

Lại nói Tạ Uẩn cũng từng giúp nàng.

Không giận thì không giận, nhưng nàng chỉ cảm thấy không vui mà thôi.

Do dự một đường, cuối cùng nàng cũng không thể lấy đủ dũng cảm bước xuống xe ngựa một lần nữa.

Nhưng do dự thì do dự, nàng biết cuối cùng thì bản thân vẫn phải đi tìm Lục Đình.

Hay là ngày mai lại đi.

Dù sau qua một khoảng thời gian nữa, nàng vẫn phải đi làm tiểu thiếp của Lục Đình.

Ban đầu vẫn là cái gọi là trắc thất, bây giờ ồn ào thành như vậy. Lần này có lẽ thật sự phải làm tiểu thiếp.

Nàng dựa đầu vào trên thùng xe ngựa, rầu rĩ suy nghĩ, một ngày sắp trôi qua và tất cả mọi chuyện trên người nàng vẫn tồi tệ như vậy.
— QUẢNG CÁO —