Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 97



Sau khi kết thúc bữa tiệc gia đình, Tang Yểu quay trở lại sân của mình, chỉ một lúc sau có người gõ vang cửa phòng của nàng.

Tang Yểu mở cửa, là Đại bá mẫu Tô Hoà của nàng.

“Bá mẫu, có chuyện gì sao?”

Ngày thường Tang lão phu nhân cũng không hề quản lý mọi chuyện, những chuyện trong phủ này đều do Tô Hoà quản lý bao gồm chuyện Tang Yểu thành thân. Bà làm chủ mẫu trong phủ nên phải tính toán từ trên xuống dưới.

Tang Yểu không có mẫu thân, tỷ tỷ lại ở trong thâm cung xa xôi cho nên có một ít trách nhiệm đương nhiên sẽ dừng ở trên người Tô Hòa.

Bà nhỏ giọng nói: “Yểu Yểu còn chưa ngủ sao?”

Bên cạnh Tô Hòa đi theo một vị ma ma lớn tuổi, trong tay ma ma cầm một cái hộp nhỏ, Tang Yểu nghiêng người để hai người bước vào trong.

Nàng nói: “Bây giờ vẫn còn sớm mà bá mẫu.”

Ma ma đặt hộp gỗ lên trên bàn.

Tang Yểu khó hiểu nói: “Bá mẫu, đây là……”

Tô Hòa mỉm cười dịu dàng, ra hiệu một chút cho ma ma ở bên cạnh, ma ma mở rương gỗ ra, lấy từ bên trong ra một cái bồn sứ.

Tô Hòa đẩy bồn sứ đến trước mặt Tang Yểu.

Tang Yểu cảm thấy rất khó hiểu, một lúc sau ở trong ánh mắt ra hiệu của Tô Hòa thì nàng rất tự nhiên giơ tay mở nắp lên ——

“……” Cứu mạng!

Khi nhìn đồ vật ở bên trong thì nàng cảm thấy rất sốc, Tang Yểu sợ tới mức quả thật muốn quăng cái nắp đi.

Sắc mặt của nàng đỏ bừng, chỉ vào cái bồn sứ này nói năng lộn xộn: “Này này này này……”

Chỉ thấy trong bồn sứ là những hình vẽ nam nữ giao hợp với nhau, sắc thái rực rỡ xinh đẹp, trông rất sinh động.

Ở chỗ nào đó còn cố ý khắc họa tinh tế.

Thậm chí biểu cảm trên mặt của hai người đều rất sống động.

Tô Hòa chậm rãi nói: “Yểu Yểu, ngày mai con phải viên phòng với Tạ đại nhân. Chuyện trong phòng này con cũng nên biết rồi.”

Bà nhỏ giọng nói: “Nghe nói bây giờ Tạ đại nhân tuy đã hai mươi mấy tuổi nhưng bên người cũng không có thê thiếp và không có thông phòng nên cũng không biết là có kinh nghiệm với mấy chuyện này không?”

Từ trước đến nay Tang Yểu chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này.

Lúc này gương mặt của nàng vẫn còn đỏ bừng liếc mắt nhìn một cái và cũng không dám nhìn tiếp, nàng cảm thấy nếu nhìn xem nhiều thì sẽ khiến đôi mắt của nàng bị thương.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của nàng trực tiếp đi tìm hiểu cái gọi là chuyện quan hệ của nam nữ nên làm như thế nào.

Không hề giống một chút nào so với trong tưởng tượng của nàng, vì vậy bây giờ nàng chỉ cần nhìn một cái đã cảm thấy rất mâu thuẫn.

“Yểu Yểu, con có biết không?”

Tang Yểu co quắp lắc đầu lắp bắp nói: “Con…… Con không biết.”

Tại sao nàng có thể biết cái này chứ!

Tô Hòa lại nói: “Nếu thật sự là Tạ đại nhân không biết thì Yểu Yểu phải chú ý một chút.”

Tang Yểu khó khăn nói: “Chú ý…… Cái gì?”

“Nam nhân mới nếm thử tình sự khó tránh khỏi sẽ lỗ mãng, Yểu Yểu, con nên dẫn đường cho hắn, đừng để hắn làm con bị thương.”

“……”

Gương mặt của Tang Yểu càng đỏ hơn.

Nàng căn bản tưởng tượng không ra được.

Nàng căn bản không thể chấp nhận được có đồ vật của người khác tiến vào trong thân thể của nàng, cho dù là Tạ Uẩn thì nàng cũng cảm thấy do dự.

Vốn dĩ Tang Yểu cho rằng quyển sổ nhật ký kia đã rất trắng trợn nhưng cẩn thận nhớ lại thì quyển sách kia tuy vừa đọc thì cảm thấy rất dâm uế nhưng trong đó lại không có miêu tả trực tiếp quá trình nam nữ làm việc đó như thế nào.

Nhiều nhất cũng hôn này hôn kia và nói hai câu khó nghe, vừa đến này chỗ này thì sẽ dùng câu từ lãng mạn lướt qua.

Cho đến đêm nay, Tang Yểu mới rốt cuộc hiểu biết cụ thể về việc này.

“Mấy ngày trước khi con tiến cung, tỷ tỷ của con chưa từng nhắc qua với con sao?”

Tang Yểu nhanh chóng lắc đầu chống cự nói: “Tỷ tỷ của con nói cái này với con làm cái gì chứ?”

Tỷ tỷ chỉ cho nàng một quyển bí kíp dùng để thu phục nam nhân mà thôi.

Tuy rằng nàng còn chưa từng mở cái hộp kia ra và không biết bên trong quyển bí kíp kia nói cái gì.

Tang Yểu nhăn khuôn mặt lại dò hỏi: “…… Bá mẫu, con và hắn có thể không làm việc này được không?”

Tô Hòa vỗ vỗ cánh tay của nàng nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Lúc tân hôn làm sao không viên phòng chứ? Con còn nhỏ nên không hiểu, nếu không viên phòng thì người có hại vẫn là Yểu Yểu con đó.”

Cho dù Tang Yểu là thê tử Tạ Uẩn tam môi lục sính cưới về, nhưng đêm tân hôn không viên phòng sẽ không tránh khỏi việc mang tai tiếng. Đến lúc đó Tang Yểu muốn đứng vững gót chân ở Tạ gia cũng là một chuyện không hề dễ dàng.

Tô Hòa đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có một mình Tang Yểu.

Nàng càng không thể nào vui vẻ nổi.

Sau khi im lặng một lúc lâu nàng mới thất thần đứng dậy đi tắm rửa, sau đó mặc áo ngủ rồi một mình nằm trên giường.

Đây là đêm cuối cùng nàng ở Tang gia.

Trong đầu nàng rất hỗn loạn, suy nghĩ rất nhiều chuyện, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở trên khuôn mặt tuấn tú của Tạ Uẩn.

Trong khoảng thời gian này, nàng và Tạ Uẩn thật ra cũng có gặp qua vài lần. Hắn giống có việc rất vội vàng nên cơ hội nói chuyện của hai người cũng không nhiều lắm.

Tuy nhiên nàng không có gì để nói với Tạ Uẩn.

Tuy rằng bọn họ sắp thành thân nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi xa lạ.

Tuy nhiên có lẽ hôn nhân đều là như vậy, sống chung một phòng với một người không thân thiết, thời gian lâu rồi thì sẽ trở nên quen thuộc hơn.

Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng lại nghĩ tới cái chén sứ kia.

Tang Yểu trở mình, cảm thấy rất thẹn thùng.

Vốn dĩ nàng chỉ cho là lo lắng trước khi xuất giá, cái này thì tốt rồi, bây giờ nàng lại bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn.

Thật ra Tang Yểu chấp nhận rất nhanh, ở trong mắt nàng mặc kệ là cái gì thì khẽ cắn môi một cái đều có thể vượt qua được.

Chuyện này cũng không ngoại lệ, nhưng kiên trì là kiên trì, còn đồng ý thì đồng ý.

Ngoại trừ cảm thấy mâu thuẫn bên ngoài thì nàng còn cảm thấy hơi sợ hãi.

Đừng nói là nàng không thích Tạ Uẩn, cho dù thích thì nàng cũng không thể chấp nhận Tạ Uẩn chọc nàng.

Ngoài ra từ khi nàng đi theo Tạ Uẩn tới bây giờ, tiếp xúc thân mật nhất cũng chính là lần trước nàng chủ động cắn hắn một cái.

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy không thể kết hôn nổi nữa nhưng ngày mười lăm tháng tám này vẫn đến rất đúng hạn.

Từ sáng sớm thì Tang Yểu đã mở to mắt thức dậy, toàn bộ Tang phủ đều vô cùng vội vàng.

Sau khi vội vàng ăn xong bữa sáng, Tang Yểu cũng không hề cảm thấy rảnh rỗi. Nàng muốn trước khi bước vào Tạ gia thì có hiểu biết cơ bản về Tạ gia, khi đang mang trang sức nàng cũng hỏi qua lần lượt sở thích của từng người.-

Khi tới gần giữa trưa, Tang Yểu ngồi ở trước gương đồng, bị vài nha hoàn đùa nghịch trang điểm, vấn tóc.

Nàng vốn có dung mạo xinh đẹp rực rỡ, ngày thường khi không trang điểm thì đã rất quyến rũ rồi. Bây giờ trên mặt được trang điểm rất dày trông càng có vẻ quốc sắc thiên hương. (Quốc sắc thiên hương: chỉ những nữ nhân vô cùng xinh đẹp.)

Khi tới giờ thân, rốt cuộc tất cả đều kết thúc.

Đội đón dâu của Tạ gia đã đi tới cửa của Tang gia.

Lụa đỏ được phủ lên, ánh mắt của Tang Yểu bị che lại.

Nàng được Tang Yến Hòa cõng ra ngoài, đi ra ngôi nhà nàng sinh sống mười mấy năm, tiếp theo được chậm rãi đặt ở trong cái kiệu rộng lớn.

Từ sáng sớm đến bây giờ nàng vẫn luôn đều bận rộn một cách bị động.

Giờ phút này nàng rũ mắt xuống, chỉ có thể nhìn thấy bản thân mặc một bộ hỷ phục đỏ tươi.

Nàng mơ hồ nghe thấy Tang Yến Hòa nói một câu gì đó với người bên cạnh nàng, nam nhân ừ một tiếng.

Giọng nói lạnh lẽo, không hề có bất kỳ gợn sóng nào.

Là Tạ Uẩn, hắn đang đứng bên cạnh nàng.

Sau khi vội vàng cả một ngày, nàng luôn cảm thấy bản thân giống như đang được treo ở giữa không trung, không biết bản thân đang vội vàng cái gì nữa.

Cho đến giờ phút này nàng mới như tìm được một chút cảm giác chân thật.

Đồ trang sức rất nặng nhưng nàng vẫn lặng lẽ ngồi thẳng lưng.

Thật ra Tang Yểu có chút không thể tưởng tượng ra được bộ dáng Tạ Uẩn mặc hỷ phục. Trang phục thường ngày của hắn chủ yếu là màu đen hoặc là màu sắc có màu sắc đậm, hắn thậm chí còn rất ít khi mặc quần áo màu trắng.

Lúc này hỉ nương hô lớn: “Giờ lành đã đến ——”

Chiếc kiệu di chuyển, phố xá bắt đầu trở nên ầm ĩ.

Một đường nàng im lặng không nói gì.

Cho đến khi nàng bước xuống kiệu hoa, bởi vì hỷ phục nặng nề nên nàng di chuyển không tiện. Bên cạnh có một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra, nắm chặt cánh tay của nàng và đỡ nàng bước xuống kiệu hoa.

Bởi vì nàng bị cái khăn voan đỏ che phủ, xung quanh trở nên ồn ào, cảm giác đối với xung quanh của nàng trở nên yếu hơn. Chỉ nhớ cái tay kia hầu như vẫn luôn nắm lấy nàng.
— QUẢNG CÁO —