Nhất Niệm Cửu Thiên

Chương 13: 13




Tuy nói Trác Phàm không phải dạng gì người tốt, nhưng hắn có ơn tất báo.

Hắn nợ Thái Thanh Vân một mạng.

Hắn nhờ có linh sủng của Trác Thùy Vân mà có được thu hoạch to lớn như thế.

Trác Phàm biết được đằng nào khi trở về, Trác Thùy Vân sẽ bị tên Trác Vũ không từ tình thân kia đem nàng lôi vào chỗ chết.

Dù phụ thân nàng có tử thù với Trác Phàm nhưng nàng lại có ơn với hắn.Xét về mặt tình thân thì nàng hẳn là biểu muội của hắn.

Điều này Trác Phàm chưa bao giờ công nhận ngoài miệng, nhưng những ngày ở cùng nhau trên Vạn Thú Sơn mạch, trong vô thức, Trác Phàm đã thầm chấp nhận người biểu muội này.“Liều ăn nhiều vậy.” Tự nhủ với lòng mình như thế.

Trác Phàm đưa tay phải ra, đổi chưởng thành chỉ, vận nguyên lực từ đan điền dẫn đến chỉ tay.

Làn nước óng ánh Ngân Hà Kim Sa từ trong túi bắt đầu chuyển động như sợi chỉ qua tay của Trác Phàm tiến vào trong cơ thể.Cơn đau nhói từ cánh tay khiến trán của Trác Phàm liền tràn đầy mồ hôi.

Kim Sa tràn vào ngày càng nhiều, dường như vẫn chưa đủ, dòng nước hung hăng rẽ nhánh tràn vào khắp ngón tay, rồi đến tứ chi.Sau đó, quần áo của Trác Phàm tan biến như bị ăn mòn, tiếp theo là da thịt của hắn dần dần thối rữa, cơ bắp thịt trên người cũng bị ăn tan biến từ từ dần dần lộ ra những cây xương trắng tinh bị gãy do tổn thương trước đó.Lượng Kim Sa nhanh chóng xâm nhập vào từng cây xương ăn mòn từng chút tủy.


Trác Phàm cắn chặt răng cố giữ cho tinh thần tỉnh táo.

Hắn biết một khi tinh thần bị đỗ vỡ cũng là lúc hắn triệt để thất bại.Nhưng cổ họng hắn lúc này chỉ còn lại xương trắng, Trác Phàm không thể la lên để giải tỏa phần nào cơn đau lúc này.Trong lúc hắn cảm nhận cơn đau, những cây xương kia dần dần sáng lên như ngọc, những chỗ bị gãy nhanh chóng được liền lại rồi càng ngày càng cứng cáp hơn.Cơn đau đang dần vượt quá sức chịu đựng của Trác Phàm.

Hắn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đã sắp chạm được giới hạn.Tưởng chừng khi chạm vào giới hạn nguyên thần của Trác Phàm sẽ lập tức nổ tung nhưng không.

Trên trán hắn hiện ra ngọn lửa thần bí nọ làm cho đầu óc của Trác Phàm dần tỉnh táo trở lại, cơn đau tận xương tủy cũng giảm bớt một chút.Cái đau khổ nhất của Kim Sa đoán thể là cảm giác cơn đau được Trác Phàm cảm nhận rõ ràng từng chút.

Sau khi cải tạo xương, tiếp theo chính là kinh mạch.

Những đạo ngân thủy kia hình thần từng đường gân chắc chắn rồi từng thớ thịt dần được hình thành.

Tiếp theo sau đó chính là tạo mới lục phủ ngũ tạng.Ngân Hà Kim Sa tràn ngập khắp nội tạng của Trác Phàm, những nơi chúng chảy tới đều làm cho Trác Phàm cảm giác cực kì đau đớn.

Sau ngũ tạng chính là da thịt, từng lớp da dần dần bao bọc các thớ thịt cứng rắn kia.

Nhờ có Ngân Hà Kim Sa, da của Trác Phàm cũng trở nên sáng hơn mơ hồ có một chút hào quang chớp động.Trác Phàm dần dần thanh tỉnh, nhìn vào ngọn lửa đỏ trên trán, hắn mơ hồ đoán được công dụng của nó.

Nếu như lúc tinh thần hắn sắp vỡ tung sau khi ngọn lửa xuất hiện liền được củng cố thì hẳn là nó các tác dụng bảo vệ nguyên thần.

Nếu thao túng được đó chắc hẳn sẽ có lợi rất lớn.Nghĩ đến đây, Trác Phàm liền đưa tay kết ấn, vận công sử dụng Huyết Tinh Đại Hóa Quyết thôn phệ ngọn lửa kia.

Nếu trước đây Huyết Tinh Đại Hóa Quyết chỉ có thể thôn phệ nguyên lực của kẻ khác thì sau khi đoán thể bằng Ngân Hà Kim Sa hắn đã có thể dùng công pháp này để thôn phệ bất kì khả kiến đồ vật (đồ vật có thể nhìn thấy).Ngọn lửa màu đỏ nhanh chóng bị hút vào lòng bàn tay của Trác Phàm, cảm nhận luồng khí nóng tràn vào thân thể của mình, Trác Phàm nhanh chóng dẫn hỏa đốt lên nguyên thần của mình.Đầu Trác cảm giác cực kì đau nhức nhưng hắn vẫn cố sức chịu đựng.

So với cơn đau thấu xương tủy lúc đoán thể kia, cơn đau khi luyện nguyên thần lúc này cũng được hắn đánh giá nhẹ xuống không ít.Trải qua sáu canh giờ, Trác Phàm nhắm mắt ở trong hang động chịu đựng cơn đau đoán thể luyện thần.

Lúc này khí thế của hắn đột nhiên bành trướng: Trúc cơ Tứ trọng, Trúc cơ ngũ trọng, lục trọng…Trúc cơ đỉnh phong.

“Đoàn” Trác Phàm đột phá đoán cốt cảnh.Chậm rãi mở mắt ra dò xét bản thân, Trác Phàm kinh hỉ phát hiện gân cốt của mình nới rộng gấp mấy lần so với trước, xương cốt và da thịt cũng chắc chắn hơn, lực lượng nguyên thần lại càng là dồi dào gấp ba lần.Vẫn chưa hết, Trác Phàm còn phát hiện Bạch Quang Thần Đồng cũng đã đột phá đệ nhị trọng, tiến tới đệ tam trọng.


Đôi mắt Trác Phàm khẽ ngưng lại, một Trác Phàm khác từ trong người hắn dần dần tách ra nhưng rất mờ ảo.

Đây là kỹ năng thứ hai của Bạch Quang Thần Đồng có tên “Tinh thần phân thân”“Nếu phân thân này mà là thực thể thì tốt biết mấy.” Trác Phàm cảm thán trong lòng.

Hắn dời mắt ra đến túi Ngân Hà Kim Sa trống rỗng kia, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.Trác Phàm lấy túi Ngân Hà Kim Sa thứ hai ra đem phân thân đưa đến gần.

Một đạo ý nghĩ trong đầu Trác Phàm xuất hiện.

“Trác Phàm” kia lập tức bấm ấn quyết đem tất cả Ngân Hà Kim Sa kia dung nhập vào cơ thể.Ngay lập tức, một cảm giác đau đớn dữ dội xuất hiện trong đầu Trác Phàm.

Một ngọn lửa màu đỏ thẫm chậm rãi hiện ra từ trên trán của Trác Phàm, đây chính là ngọn lửa sau khi Trác Phàm luyện hóa ngọn lửa thần bí kia.

Hiện tại, hắn đã có thể thao túng nó để chủ động bảo về nguyên thần của mình.Ngân Hà Kim Sa không ngừng tràn vào phân thân.

Dần dần, hình ảnh phân thân rõ ràng hơn.

Nhưng “Trác Phàm” đã biến thành một tiểu tử nhìn qua có vẻ ba bốn tuổi có nét giống như Trác Phàm.Trác Phàm dùng tay đánh vào ngực của mình, ba ngụm tâm huyết từ miệng hắn trào ra, phun lên người của phân thân kia làm nó dần dần sáng lên.

Một luồng bạch quang phát ra cực kì chói mắt sau đó chậm rãi đổi sang màu đỏ rồi tắt dần hiện ra một tiểu tử toàn thân màu đỏ.“Ta đã đem ba ngụm tâm huyết đều tưới lên người nó.

Bây giờ nó chính là bản mạng của ta, chỉ cần nó không chết thì ta sẽ không chết.


Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Huyết Anh” Trác Phàm lên tiếng nói với Huyết Anh, sau đó hắn hơi động ý nghĩ một chút, Huyết Anh liền hóa thành một luồng sáng dung nhập vào trong người của Trác Phàm.“Đoàn” Tu vi của Trác Phàm lại đột phá đến đoán cốt nhị trọng.

Chỉ mới luyện hóa Huyết Anh mất đi ba ngụm tâm huyết nhưng sự xuất hiện của bản mạng Huyết Anh lại làm cho hắn đột phá nhị trọng.

Điều này không khỏi làm hắn có phần vui mừng, cảm thấy những gì mình bỏ ra là xứng đáng.“Nếu ta đoán không sai thì từ lúc ta bỏ chạy đến bây giờ đã mất năm ngày, phải mau củng cố tu vi rồi tìm tên Quỷ Linh Lung kia tính sổ cả vốn lẫn lãi.” Một đạo hàn quang trong mắt Trác Phàm nổi lên.

Nhưng ngay lập tức nó biến mất, Trác Phàm ngồi xuống minh tưởng.

Bắt đầu minh ngộ về những thu hoạch đạt được trong những ngày qua.Ngày hôm sau, Trác Phàm mở mắt ra, trong mắt hắn có phần thâm thúy hơn.

Khóe miệng khẽ hiện ra một nụ cười lạnh.

Hắn đứng dậy ra khỏi động nhanh chóng cước bộ ra khỏi Vạn Thú Sơn.

“Hắc Quỷ Hành, ta đến để đòi nợ ngươi đây.” Lẩm bẩm trong miệng một chút, thân ảnh Trác Phàm dần dần biến mất khỏi sơn động..