Kiệt Tây hắng giọng: "Bỏ đi, em biết lần này chị đã triệt để bỏ qua hết mọi việc cho tên họ Lục kia rồi, coi như vì nể mặt anh ta đã cứu chị một mạng em sẽ không tính toán gì với anh ta nữa!"
Đồng Nhất Niệm cảm thấy buồn cười, tên nhóc con này không biết từ lúc nào lại đến lượt cậu ta tính toán đây?
"Lại đây chút!" – Tính cách trẻ con của cậu ta như được cổ vũ liền chỉ vào cả đống quần áo nói: "Đây đều là quần áo mới em thiết kế cho chị, vốn muốn để chị mặc trong họp báo, kết quả là.." – Cậu ta buồn buồn liếc mắt nhìn cô.
"Òa, nhiều như vậy.. có một cậu em là nhà thiết kế thật là hạnh phúc! Người khác sẽ hâm mộ tôi lắm đây!" – Cô khoa trương ôm đống quần áo đó, khoa trương thể hiện sự yêu thích của mình, như vậy sẽ làm cậu ta cảm thấy có cảm giác thành tựu một chút.
Kiệt Tây thở dài: "Nếu như Y Niệm không còn nữa không biết còn có thể thiết kế quần áo cho chị được nữa không."
Đồng Nhất Niệm bất ngờ: "Cái gì? Ý của cậu là gì? Cậu không định tiếp tục mở tiệm này nữa sao?"
Kiệt Tây cười: "Không phải, em chỉ là nói mà thôi, hôm họp báo có một công ty hàng hiệu quốc tế lớn muốn mời em là nhà thiết kế cho họ, muốn thu mua Y Niệm."
"Vậy.. cậu đồng ý sao?" – Nếu có tiếng của nhãn hiệu lớn thì tiền đồ của Kiệt Tây sẽ càng tốt hơn nhưng đây là tiệm mà cô và Kiệt Tây hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân để kinh doanh. Tuy chỉ nổi tiếng trong một phạm vi nhỏ của thành phố này nhưng là sự nghiệp của chính cô, nếu phải chuyển nhượng cho người khác thì trong lòng cô sẽ thấy vô cùng mất mát.
Kiệt Tây nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt cô liền cười hỏi: "Sao vậy, chị không muốn sao?"
Cô cười miễn cưỡng: "Không đâu, đây là một việc tốt, không biết chừng thiết kế của cậu sẽ nổi tiếng khắp thế giới, đây chính là cơ hội vô cùng quý báu của cậu, có thể chú Sầm sẽ không phản đối cậu đi con đường thiết kế nữa, cậu có thể làm việc cậu muốn làm, có thể như cá gặp nước trong lĩnh vực của cậu! Kiệt Tây, chị ủng hộ cậu!"
Cô càng nói càng sinh động, dường như Kiệt tây đang đứng trên đỉnh cao của nhà thiết kế thời thời trang vậy nhưng trong lòng vẫn khó tránh có chút đau xót dần dần đậm hơn! "
Kiệt Tây nhìn thấy cô như vậy liền cười:" Chị ấy à chính là khẩu thị tâm phi, thật sự muốn em đóng cửa tiệm này sao? "
Cô thành thật gật đầu:" Tất nhiên là thật rồi! "
" Nhưng sao em thấy biểu tình của chị như muốn khóc vậy? "– Hai tay cậu ôm trước ngực buồn cười nhìn cô.
Cô dùng tay sờ khóe mắt, đâu có?
Trừng mắt với cậu:" Nói thực không nỡ tất nhiên là có một chút nhưng có người nói rất hay, có mất mới có được, mất căn tiệm nhỏ này để đổi lại một cuộc đời rực rỡ hoàn mỹ cho cậu, tôi cảm thấy đám người chúng ta được coi là nhà giàu đời thứ hai luôn bị người ta nói là ký sinh trùng sống nhờ ba mẹ nhưng ai mà không muốn tự tạo ra một con đường mới cơ chứ? Nhưng sự nghiệp của cha mẹ luôn cần chúng ta kế nghiệp vì thế cậu bây giờ phải nắm chắc cơ hội này! Làm việc mình thích, chị ủng hộ cậu! "
" Lại còn có người nói rất hay, ai nói vậy! "– Kiệt Tây hỏi có chút chế nhạo.
Ai nói nhỉ? Hình như mấy ngày trước có ai đó đã nói..
" Một người cổ đại nói! "– Cô mở to mắt.
Kiệt Tây cười không nói gì.
Lần này cô có chút căng thẳng truy hỏi cậu ta:" Vậy cậu rốt cục muốn nghĩ như thế nào? "
" Cái gì mà nghĩ như thế nào? "– Cậu ta chầm chậm giúp cô gấp từng bộ quần áo xếp vào trong túi.
" Tiệm này ý, cậu đồng ý chưa? "– Cô nhìn cậu ta xoay người đi liền đuổi theo hỏi
Mắt cậu có ánh cười:" Không! "
" Tại sao chứ? "– Cô tức muốn gõ vào cái đầu heo của cậu ta, tại sao lại muốn bỏ qua một cơ hội tốt như vậy chứ?
" Tại sao tôi lại phải giao thương hiệu của mình cho người khác chứ? Tại sao em lại không thể tự mình biến nó trở thành nhãn hiệu thế giới chứ? "– Cậu hỏi ngược lại đầy phấn chấn.
Đồng Nhất Niệm ngây người một lúc liền cười nhón chân lên sờ vào tóc cậu ta:" Ngoan, có chí khí, chị sẽ luôn ủng hộ cậu! "– Đây đích thực là cách giải quyết thỏa đáng nhưng có trời mới biết còn bao nhiêu gian nan sau này nữa!
Kiệt Tây gạt tay cô ra:" Đừng sờ lung tung, giống như đang vuốt một con mèo chân ngắn vậy! "
Cô cười trộm sao cậu ta lại biết được hình tượng của cậu ta trong lòng cô chính là một con mèo siêu dễ thương thế chứ? Giống mèo chân ngắn béo múp míp rất phù hợp với cậu ta..
Tuy nhiên chân tay cậu ta dài như vậy sớm muộn gì cũng trở thành một chàng trai anh tuấn cho xem..
Cô lướt qua thân hình cao dáo đẹp trai của cậu ta tự cười thầm.
Cậu giống như nhìn thấu tâm tư trong lòng cô khinh thường nhìn thân hình còn thấp hơn mình của cô:" Chị mới là mèo chân ngắn ý! "
Tuy là mắng nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười. Cậu không nói với cô không đồng ý bán đi Y Niệm là do đây là nhãn hiệu tạo ra vì cô, cậu biết cô sẽ rất tiếc, còn cậu cũng càng không nỡ. Trong tiệm này tâm huyết cậu bỏ ra còn nhiều hơn cô, ngoài ra còn có một lý do quan trọng khác mà lý do này càng không thể nói với Đồng Nhất Niệm, thật ra tiệm này được xây dựng là vì Đồng Nhất Niệm..
Chờ cậu gấp xong quần áo di động của cô lại vang lên.
Là Lục Hướng Bắc..
" Đi đâu rồi? "– Điện thoại vừa kết nối liền truyền tới giọng nói của anh.
" Em giỏi lắm! Nghỉ làm sớm cũng không xin phép anh? Đừng tưởng em là vợ anh thì không bị trừ lương! "– Anh cũng chêu trọc cô.
Đúng thật trước giờ cô không có thói quen nói một tiếng xin phép anh rời công ty còn anh trước giờ cũng chưa từng hỏi đến hành tung của cô mà?
Đây chính là biểu hiện trong thời gian khảo sát của anh sao? Càng ngày càng dán lại gần?
" Trừ đi, trừ đi, anh thích trừ bao nhiêu thì cứ trừ! Dù sao anh cũng cần.. "– Nói đến đây cô bỗng nhiên dừng lại, cô vốn muốn nói dù sao anh cũng phải nuôi em. Nhưng hình như trước giờ chưa từng nói với anh như vậy, thật sự là không quen..
" Dù sao anh cũng phải sao cơ? "– Anh lại cố truy hỏi.
" Không có gì. "– Cô lảng tránh vấn đề này:" Anh tìm em có việc gì? "
" À, từ khi em trở về từ vùng lũ vẫn chưa về nhà nên ba muốn chúng ta về nhà ăn cơm hình như chú Sầm cũng đến, em ở đâu? Anh đến đón em? "
" Không cần, em tự lái xe được. "
" Ồ, vậy em đến đón anh đi, trở về công ty đi. "– Anh chậm rãi ồ một tiếng. Đồ mặt siêu dày.
Chỉ bốn chữ này mới đủ để hình dung anh.
" Được rồi, vậy anh cứ đợi em chút! "– Nói điện thoại xong cô hỏi Kiệt Tây:" Tối nay đến nhà chị ăn cơm đi, ba em cũng đi, em muốn đi không? "
" Không đi! "– Cậu ta lập tức đổi sắc mặt.
" Đi đi mà! Rất lâu không đến nhà chị ăn cơm rồi! "– Thật hết cách, quan hệ giữa Kiệt Tây và ba cậu ta đúng là như nước với lửa, hai cha con thật ra cũng không có gì là" thâm thù đại hận "chỉ là thời kì phản nghịch của Kiệt Tây bị ba cậu ta quản quá nghiêm mà thôi.
" Có ông ấy thì làm sao mà nuốt nổi cơm! "– Cậu ta trầm mặt xách hết các túi lên giúp cô chuyển lên xe để ở ghế sau sau đó giúp cô mở cửa ghế lái:" Đi đi, đi đón chồng chị đi! "
" Thật sự không đi sao? – Đồng Nhất Niệm cười cười lên xe.
"Không đi! Không phải em còn một sứ mệnh vĩ đại sao? Bà cô Vi Vi vẫn còn khóc kia kìa!" – Cậu đóng cửa xe lại.
Cô vẫn còn chưa hết hy vọng nhoài đầu ra ngoài cửa xe: "Này, cậu và Vi Vi có phải có gì gì đó không?"
Cậu nhét đầu cô vào trong xe: "Đóng cửa, mau biến đi, không thể nào!"
Nói xong liền không để ý đến cô nữa không thèm quay đầu đi thẳng vào tiệm. Cô lại liền đụng phải một người phụ nữ mặc trang phục truyền thống đang đi về phía này, khá nổi tiếng trong giới nghệ sĩ gọi là cái gì mà.. cô nhất thời không nhớ ra. Khi nhìn thấy Kiệt Tây, cô ta vội vàng chào hỏi nói cô ta phát hiện ra một bí mật lớn hóa ra Kiệt Tây chính là nhà thiết kế của Y Niệm.
Đồng Nhất Niệm bĩu môi, đây có gì mà bí mật chứ? Đã mở họp báo thời trang rồi người trên trái đất này đều biết cái bí mật này cả! Nhưng nhìn bộ dạng của Kiệt Tây giống như là có hoa tâm gì đó thì phải, nếu như Kiệt tây có thể hàng ngày ở trong tiệm thì không chừng sẽ dụ được vô số khách hàng ý chứ..
Cô vừa nghĩ vừa khởi động xe quay về công ty đón Lục Hướng Bắc.
Không ngờ lên xe cùng Lục Hướng Bắc còn có Nhất Lăng..
"Chị! Ba nói mọi người về nhà ăn cơm em lại vừa đúng lúc đi qua công ty nên đến đi cùng mọi người về nhà." – Đồng Nhất Lăng tự giác lên ngồi ghế sau để ghế cạnh ghế lái cho Lục Hướng Bắc.
Đồng Nhất Niệm nhìn bộ dạng Nhất Lăng như vậy âm thầm lắc đầu. Bản thân cũng không muốn ghét Nhất Lăng nhưng cô không đồng ý với cách sống và làm người của Nhất Lăng.
Đều là người đã tốt nghiệp đại học rồi mà cả ngày vẫn điên điên cuồng cuồng, ăn mặc trang điểm vẫn cái kiểu không chính thống kia, lại còn cả ngày ở với mấy cô bạn nhà giàu được nuông chiều quen kia ngoài phá gia ra chẳng làm được việc gì.
Nhưng cũng không thể trách Nhất Lăng, con cái ra sao thì phải nhìn từ cách giáo dục của cha mẹ, chính vì ba và mẹ nhỏ quá nuông chiều nên đã biến cô bé thành như thế này.
Nhất Lăng là người cuồng mua sắm. Vừa nhìn thấy mấy túi để sau xe Đồng Nhất Niệm liền kinh ngạc kêu lên: "Chị mua nhiều vậy! Đồ của Y Niệm nữa, chia cho em vài bộ đi!"
Vẫn chưa được sự đồng ý của Đồng Nhất Niệm đã mở hết mấy cái túi ra xem, nhìn thấy một bộ liền than: "Chị, đây toàn là đồ của nhà thiết kế Y Niệm là hàng không bán đấy! Chị, chị có biết không? Nhà thiết kế của Y Niệm này chính là Kiệt Tây đấy! Cái tên đáng ghét đó hóa ra lại là nhà thiết kế thời trang chứ? Thật không thể tin được, buổi họp báo thời trang tối hôm đó của anh ta rất thành công, còn có người muốn mua hết những thiết kế của anh ta nữa nhưng anh ta lại không đồng ý, tối đó có một bộ sưu tập đồ mặc hàng ngày, đúng đúng đúng chính là những bộ này của chị, toàn bộ đều ở chỗ chị này, người khác muốn mua anh ta không đồng ý, nghe nói có người đặt trước muốn anh ta sản xuất mười bộ nhưng anh ta vẫn không đồng ý lại nói người mặc những đồ này phải đảm bảo chỉ có duy nhất một người trên thế giới, chị thì ra người đó là chị à, chị thật có sức hấp dẫn nha! Những đồ này bao nhiêu tiền vậy? Chia cho em mấy bộ đi, em sẽ bảo ba đưa tiền cho chị!"
Đồng Nhất Niệm sắp bị những tiếng léo nhéo của Nhất Lăng làm ồn muốn ngất rồi..
Những bộ đồ này là tác phẩm trong hộp báo của Kiệt Tây sao? Mỗi mẫu chỉ có một bộ sao? Lại còn không bán cho người khác nữa? Bao nhiêu tiền sao? Nếu như cô nói cho Nhất Lăng tất cả chỗ này là Kiệt Tây tặng cho cô thì Nhất Lăng liệu có ngất không đây?
Có điều Kiệt tây cũng thật ngốc? Tại sao lại không bán cho người khác chứ? Tại sao lại không sản xuất vài bộ mười mấy bộ hay mấy trăm bộ đi? Trong tiệm không có chê tiền mà! Tuy nghĩ như vậy nhưng trong lòng sớm đã bị cảm động rồi, cái tên Kiệt Tây ngốc này..
"Chị, em đang nói chuyện với chị đấy! Đừng không có để ý đến em chứ!" – Nhất Lăng bắt đầu thể hiện công phu đeo bám, than thở của mình.
Đồng Nhất Niệm cau mày, đây là trang phục Kiệt Tây tặng riêng cho cô nên thật sự không muốn tặng cho Nhất Lăng chút nào..
Lục Hướng Bắc lại mở lời nói giúp cô: "Nhất Lăng, phong cách những trang phục này có chút già dặn, em mà mặc vào chắc nhìn già đi năm tuổi mất, không phù hợp với em đâu! Nếu như em thiếu quần áo mặc thì lần sau tự đi mua, tính tiền cho anh là được rồi!"
Lục Hướng Bắc đúng là có chút biết thuật đọc tâm, đối với con gái mà nói dù cho là cô bé mười tuổi cũng không thích bị người khác nói mình già, vì thế Đồng Nhất Lăng vừa nghe anh nói liền bỏ ngay ý nghĩ muốn trang phục này, vui vẻ bỏ trang phục của Đồng Nhất Niệm lộn xộn cất lại vào túi, cười tươi với Lục Hướng Bắc: "Vẫn là anh rể thương em nhất! Anh rể, vậy thì ngày mai em sẽ đi mua sắm!"
So với những thương hiệu nổi tiếng thế giới thì sức hút của Y Niệm đối với Nhất lăng còn kém xa, bản tính trẻ con của cô rất nhanh đã rực rỡ trở lại, suốt dọc đường bắt đầu nói chuyện với Lục Hướng Bắc toàn nói về thời trang, nước hoa, túi xách, mỹ phẩm.
Lục Hướng Bắc cũng thật giỏi, thế mà lại đều biết hết thậm chí còn thông thạo hơn cả Đồng Nhất Niệm, không chỉ nói chuyện rất hợp gu với Đồng Nhất Lăng mà còn góp ý cho Đồng Nhất Lăng về trang điểm và mỹ phẩm, làm Đồng Nhất Lăng phục anh sát đất..
Lục Hướng Bắc tại sao cái gì cũng biết mà còn thông thạo nữa chứ? Chỉ vì anh ta có một cái đầu thông minh thôi sao? Đồng Nhất Niệm suy nghĩ..
Rất nhanh đã đến nhà, như thường lệ Lục Hướng Bắc lại mang đến rượu ngon vừa vào đến cửa liền nhận được sự chào đón nhiệt tình của ông Đồng và mẹ nhỏ.
Thật may mắn lần này nhờ phúc của Lục Hướng Bắc, anh dắt tay cô vào nhà vì thế cô cũng nhận được sự chào đón nhưng lại làm cô cảm thấy không được tự nhiên.
Cơm nước đã chuẩn bị xong, chú Sầm cũng đã đến từ sớm chỉ còn đợi ba người bọn họ ăn cơm vì thế sau vài tiếng náo nhiệt cả nhà đều ngồi bên bàn ăn.
Đồng Nhất Niệm ăn cơm ở nhà trước giờ luôn duy trì sự yên lặng giống như trên bàn ăn không có cô vậy, Lục Hướng Bắc lại không thế bình thường đều có tiếng nói chung với ba cô, hôm nay lại có thêm chú Sầm nên nói chuyện càng nhiều chỉ thiếu nước đếm cuộc họp cổ đông của công ty về nhà họp thôi.
Mẹ nhỏ quả nhiên có ý kiến: "Ăn cơm thì ăn cơm đi! Trên bàn ăn có thể không bàn chuyện công ty không? Thật nhàm chán!"
Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên nghĩ Lục Hướng Bắc nhất định hiểu về bảo dưỡng nhan sắc, để anh ta nói chuyện bảo dưỡng nhan sắc với mẹ nhỏ thuận tiện giới thiệu vài sản phẩm thích hợp cho mẹ nhỏ nhất định có thể làm bà vui. Hì, nếu như Lục Hướng Bắc đổi nghề thành nhân viên bán hàng có phải là sẽ rất thành công không?