Ra khỏi nhà Giai Mi cô cảm thấy cả bầu trời đều là màu xám xịt.
Trong dòng chảy tham lam và cám dỗ ngày hôm nay, trong tay chúng ta còn nắm chắc được những gì đây?
Tình cảm mười năm của Giai Mi và Minh Khả còn không đáng tin vậy thì giữa cô và Lục Hướng Bắc được coi là gì đây?
Tình yêu đúng là xa sỉ phẩm đắt nhất trên thế giới, sự đắt đỏ của nó bây giờ đến cả người đầy đủ vật chất như cô cũng không mua được..
Mà cô biết sau khi cô ra khỏi nhà Giai Mi, một Giai Mi vừa kiên cường lại yếu đuối đã khóc một trận đau đớn, mười năm đấy sao có thể cắt bỏ dễ dàng như cô ấy nói được? Sự kiên cường đó chỉ là cho bản thân thêm nhiều sự tin tưởng mà thôi.
Suy nghĩ rồi liền gọi điện cho Minh Khả, Minh Khả rất lâu sau mới nhận điện thoại hơn nữa còn rất bất ngờ: "Niệm Niệm hôm nay sao lại có thời gian gọi cho tôi vậy?"
"Minh Khả, anh đang ở đâu? Tối nay có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm đi!" – Cô nghĩ vẫn cần nói chuyện với Minh Khả, tuy cô biết chuyện tình cảm thì người ngoài không nên nhúng tay vào hơn nữa việc của bản thân cô cũng đang rối tinh rối mù đây nhưng Giai Mi đối với cô không phải là người ngoài, Minh Khả và Giai Mi chính là câu chuyện cổ tích trong lòng cô, bi thảm nhất trên thế giới đó là khởi đầu thì tốt đẹp như chuyện cổ tích nhưng lại kết thúc một cách bi kịch..
Nhưng Minh Khả lại không cho cô cơ hội, chỉ một câu liền lảng tránh: "Niệm Niệm, xin lỗi hôm nay tớ có hẹn với khách hàng, có việc gì sao?"
Đồng Nhất Niệm nghĩ rồi liền nói: "Vậy thì thôi vậy, bạn bè chúng ta cũng không cần vội, công việc của cậu dù có bận cũng nên chú ý chăm sóc Giai Mi, cô ấy bây giờ là bảo vật quốc gia đấy!" – Công kích cạnh sườn như vậy không biết là có tác dụng không? Bản thân vốn là người không hạnh phúc nên không hy vọng là trên thế giới lại có thêm nhiều cặp vợ chồng bi thương nữa.
ADVERTISEMENT
REPORT THIS AD
Minh Khả đầu bên kia liền trầm lặng một lúc rồi hỏi: "Giai Mi đã nói gì với cô?"
Xem ra hai người đúng là có vấn đề..
"Không có gì!" – Cô vội vàng giả vờ đùa: "Chỉ là tôi phải đi thành phố G một thời gian sợ bên nhà mẹ để Giai Mi không có ai thì anh sẽ bắt nạt Giai Mi!"
Minh Khả đầu bên kia như được thả lỏng: "Nào dám chứ, có người nhà vợ như cô tôi nào dám!"
"Vậy thì tốt.." – Trong giọng nói của cô có mang theo sự cảnh cáo khác thường nhưng không biết Minh Khả có hiểu ý của cô không.
Nói chuyện điện thoại xong trong lòng vẫn không yên tâm nên gọi điện cho Kiệt Tây muốn cậu theo dõi hành tung của Minh Khả cũng không biết làm như vậy có ý nghĩa gì không nữa..
Khi về đến nhà, trên bàn ăn đầy thức ăn ngon còn có hơi nóng nữa
Cô nhìn mà thấy lòng xót xa, anh chính là thích chơi trò như vậy, tát cho người ta một cái rồi lại xoa, lẽ nào sau khi xoa thì vết thương sẽ không còn đau nữa sao? Cô bây giờ đã rút ra được kinh nghiệm kết quả như vậy chỉ là lại tát một cái lên mặt tảng đá mà thôi..
Lục Hướng Bắc nghe thấy tiếng cô mở cửa liền đi ra từ thư phòng cười dịu dàng đi qua ôm cô như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
Khi anh dịu dàng cười rất là đẹp trai thậm chí còn rất mê người nhưng cô đã nhìn ngấy rồi.
Ngấy đến đáng ghét, đáng ghét đến không muốn nhìn nữa..
Cô cau mày đẩy anh ra đi vào phòng.
Nụ cười của anh đóng băng sau lưng cô. Có thể cô không hề biết mỗi khi anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thực ra trong lòng anh cũng thấy rất giả tạo chỉ là không muốn để cô nhìn ra mà thôi, bởi vì sợ nên mới giả vờ như trấn tĩnh. Đã từng sợ cô yêu bây giờ lại sợ cô không yêu cũng sợ cô yêu. Cô không thể biết một người ung dung bình tĩnh là anh lại chỉ khi đối mặt với cô là lo lắng căng thẳng..
"Ăn cơm trước đi!" – Sau khi cười lạnh anh nhàn nhàn nhạt nói sau lưng cô còn bổ sung thêm một câu: "Anh biết là em chưa ăn!"
"Cám ơn, tôi không muốn ăn!" – Bóng lưng cứng rắn của cô giải thích cho sự kiên cường của cô.
Anh nhìn rồi lại nhớ đến hình dáng mềm mại của cô khi luyện yoga trên ban công để so sánh, anh thậm chí còn hoài nghi có phải là cùng một người không nhưng bỗng nhiên lại có một cảm giác dù cho là cái cô nào đi chăng nữa thì cũng cách anh rất xa, cô trên ban công như một tiên nữ, giống tinh linh đang phát triển giữa vườn hoa, còn cô trước mắt lại như một người xa lạ lạnh lùng..
Bất ngờ lại có một cảm giác cô sẽ cứ như vậy mà rời đi trong lòng rất đau đớn liền vượt lên ôm cô vào lòng từ phía sau.
Cô chắc chắn là giằng co anh cũng không cho phép.
Ôm rất chặt nhưng chỉ nói một câu: "Dù em giận anh cái gì cũng không được ngược đãi bản thân, ăn cơm trước đi được không?"
Cô dừng lại chỉ đơn giản nói một câu "Được", cô nhớ lại những lời hôm nay nói với Giai Mi, dù cho thế nào cũng không làm khó bản thân phải sống vui vẻ.
Bàn thức ăn này là tâm ý của Lục Hướng Bắc toàn là các món cô thích ăn nhưng tất nhiên không phải là anh tự tay làm, anh không có cái kỹ năng này chắc là mua từ nhà hàng về.
Đồng Nhất Niệm cũng không khách khí có một câu nói thường nói cùng với mấy bạn thân trước khi kết hôn là biến đau thương thành thức ăn, cô ăn no căng tròn bụng sau đó nghĩ đến ngày mai thu dọn những hành lí cần thiết rời đi.
Nhưng lại bất ngờ phát hiện vali của cô đã được sắp xếp xong rồi, quần áo từ nội y đến áo khoác đều là đồ mới tất nhiên không phải là nhãn hiệu Y Niệm. Cùng đặt trong va li còn có mấy cuốn tiểu thuyết mà cô chưa đọc xong còn có mấy gói đồ ăn vặt mà cô thích.
Cô tất nhiên là biết đây là kiệt tác của Lục Hướng Bắc nên không hề do dự đổ hết đồ trong va li ra đất tự mình sắp đồ lại.
Nhìn thấy một đống hỗn loạn trên mặt đất Lục Hướng Bắc bên ngoài chỉ đứng nhìn không hề nói gì.
Một người bên trong cửa một người bên ngoài cửa, cửa phòng ngủ không đóng nhưng như có một cái cửa vô hình làm người ta bức bối còn hơn bất cứ bức tường đồng vách sắt nào..
Ngày hôm sau khi Đồng Nhất Niệm kéo hành lý đi, Lục Hướng Bắc chỉ một tay đã đè lại cái tay kéo hành lý của cô: "Anh đưa em đi!"
Tay anh rất ấm áp, mỗi khi anh chạm vào cô như vậy, sự ấm áp của anh luôn làm xúc động đến từng dây thần kinh của cô, đó chính là chất độcc làm người ta yêu mê.
Nếu như không muốn trúng độc mà chết thì cần phải cách xa chất độc ra, phải yêu quý sinh mạng của mình!
Cô nắm chặt hành lý lạnh lùng nói: "Không cần! Tôi gọi lái xe của ba đến đón!"
Tay của anh vẫn đặt trên lưng bàn tay cô không buông.
Di động của cô vang lên, cô giơ di động cho anh xem: "Lái xe đến rồi, buông tay ra."
Anh buông tay nhưng lại ôm chặt cô: "Lần đầu tiên một mình đi xa nhà phải chăm sóc bản thân tử tế."
Trong lòng cô lại có sự chua xót, cô thật sự rất ghét hơi thở trên người anh, rất ghét, rất ghét!
Cô như vô cùng vội vã kéo va li rời đi chỉ sợ đôi mắt đỏ lên và những giọt nước mắt cô cố kìm nén kia sẽ xuất hiện trước mắt anh.
Còn anh vẫn đứng ở cửa, giống như bỗng nhớ ra điều gì vội chạy đến bên cửa sổ nhìn bóng cô kéo va li trên đường, đang quệt một bên mặt, anh biết cô đang lau nước mắt..
Một góc nào đó trong tim cũng đau đớn theo, cô có thể sẽ mãi mãi không biết được, cũng là một buổi sáng như thế này, khi cô lau nước mắt vì anh thì anh cũng vì cô mà đau lòng?
Một mình kéo hành lý ra sân bay, bên tai lại như vọng lại câu nói của anh, lần đầu tiên xa nhà một mình phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình..
Thật ra cô vốn chưa từng qua đêm bên ngoài chứ đừng nói đến là đi xa nhà một mình.
Trong trí nhớ của cô thì lần đi nghỉ tuần trăng mật cùng Lục Hướng Bắc là lần đầu tiên cô đi xa nhà, còn nhớ khi đó Lục Hướng Bắc còn dắt tay cô vào sân bay..
Suy nghĩ dừng lại ở đây. Không được, cô phải ngăn chặn bản thân nghĩ về con người đó, về tất cả những gì liên quan đến con người đó..
"Đồng đại tiểu thư." – Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng gọi, thật lạnh nhạt, có rất ít người gọi cô như vậy.
Cô xoay người lại thì lại là Oanh Oanh..
Người con gái này sao lại ở đây? Là cố ý chờ cô hay là tình cờ? Nếu như là cố ý chờ cô thì là ai nói tin tức của cô cho cô ta?
Không cần nói, Lục Hướng Bắc..
Có thể anh và cô ta trước giờ chưa từng cắt đứt liên lạc! Cái gọi là cắt đứt đó chỉ là làm có lệ cho cô xem thôi, giống như anh ta trước kia nhiều lần làm cho có lệ vậy! Nếu đã như vậy thì những gì anh ta nói còn đáng tin không? Lời thề của anh trước mộ anh trai có đáng tin không?
"Đồng tiểu thư không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi cũng không vui vẻ gì khi gặp cô ở đây đâu!" – Oanh Oanh luôn luôn nói chuyện thẳng thừng như vậy.
Dù thế nào thì Đồng Nhất Niệm vẫn rất thích điểm này của cô ta, thích là thích, không thích là không thích, không cần giả tạo điểm này cô ta tốt hơn Ngũ Nhược Thủy nhiều!
Nhưng dù có như vậy thì tại sao cô ta lại đứng cản trước mặt cô?
"Tôi cũng vậy! Nếu đã như vậy thì xin nhường đường!" – Đồng Nhất Niệm cũng không định khách sáo giả tạo với cô ta.
Oanh Oanh lại thản nhiên cười nhạt, nụ cười này lại vô cùng giống Lục Hướng Bắc..
Nhìn thấy cô ta cười như vậy, Đồng Nhất Niệm liền thấy tức giận, Oanh Oanh này có những lúc lại có được khí chất giống như Lục Hướng Bắc! Lại còn là một vũ nữ chứ!
"Nhưng tôi lại không thể không đến gặp cô, không thể không làm một số việc mà bản thân tôi cũng cảm thấy ghê tởm! Đồng đại tiểu thư, thời gian làm thủ tục còn sớm hay là chúng ta cùng uống cà phê đi?" – Oanh Oanh mang theo vài phần ngạo mạn nhìn cô.
Một vũ nữ, dựa vào cái gì mà lấy thái độ ngạo mạn ra với cô chứ? Cô cười lạnh: "Xin lỗi, tôi đang vội, không rảnh uống cà phê với cô!"
"Không đâu, cô sẽ thấy hứng thú đấy, lẽ nào cô không muốn biết tôi và anh Hướng Bắc làm gì khi ở cùng nhau sao?" – Oanh Oanh cười hư không.
"Làm gì cũng không liên quan đến tôi! Cô còn cản đường tôi nữa thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!" – Đồng Nhất Niệm thấy đáng ghét, mặc kệ các người làm gì, làm gì hay yêu đương cô cũng không muốn quan tâm nữa!