Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 134: Kệ anh ta là ai..



Vừa mới chợp mắt được một lúc cô liền bị tiếng chuông di động như có như không đánh thức, cô cố gắng lắng nghe mới xác định là di động của mình đang kêu.

Mơ màng tìm túi, mơ màng móc di động ra không nhìn liền nghe luôn, vẫn còn mơ màng lên tiếng: "A lô?"

Giọng của Lục Hướng Bắc như sấm sét vần lên từ đầu bên kia: "Gọi bao nhiêu cuộc điện thoại mà cũng không nghe! Em đang làm gì vậy?"

Cô vẫn còn trong cơn buồn ngủ liền bị anh hét lên như vậy tâm trạng trở nên khó chịu lập tức ngắt điện thoại, một từ cũng không muốn nói với anh.

Di động lại như bị thần kinh vang lên, cô với một chiếc gối bọc lấy đầu bỏ ngoài tai cái âm thanh đòi mạng đáng ghét kia.

Cuối cùng sự kiên trì của cô đã chiến thắng, tiếng chuông đáng ghét kia cuối cùng cũng dừng lại, cô mơ màng ôm gối ôm đi về phía phòng ngủ ngủ tiếp.

Ngủ cho đến lúc tự tỉnh

Cô nhớ Di Đóa thường có một câu cửa miệng: Ngủ đến khi tự tỉnh, đếm tiền đến khi mỏi tay chính là hạnh phúc.

Vậy thì cô bây giờ đúng là ngủ đến khi muốn tỉnh còn tiền nhà cô nếu đổi ra tiền giấy đếm thì đếm đến buồn nôn cũng đếm không hết nhưng cô có hạnh phúc sao?

Cô thật ra rất ngưỡng mộ Di Đóa, bẩm sinh lạc quan, trải qua sự giản đơn hạnh phúc cũng sẽ đơn giản hơn nhiều..

Ngoài trời đã dần tối, từ lúc xuống máy bay đến giờ cô hình như chưa ăn gì nhưng bây giờ thật sự không muốn ra ngoài, cô lại nhìn đống danh thiếp trên bàn không thể không thừa nhận Lục Hướng Bắc đã làm được một việc tốt.

Thật ra làm việc chu đáo, tâm huyết như vậy chính là phẩm chất của anh, chỉ là còn phải xem anh có lòng hay không mà thôi. Mà tấm lòng của anh hình như lại dùng ở quá nhiều nơi..

Chọn được nhà hàng hải sản mà Hà Dũng nói liền lấy di động định gọi đồ ăn thì phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, nhìn vào thời gian thì thấy từ sau khi cô ngủ Lục Hướng bắc có gọi đến vài cuộc, còn có một tin nhắn viết: Lần sau dù đi đến đâu cũng nên báo một tiếng bình an! Nếu không thì ít ra cũng nên nhận điện thoại! Nhớ ăn cơm đầy đủ!

Toàn là dấu chấm cảm, cô dường như có thể tưởng tượng được bộ mặt sắt khi gửi tin nhắn của anh, nhưng đây chứng tỏ điều gì chứ? Anh quan tâm đến an toàn của cô sao, cứ phải tìm được cô mới được sao?

Không trả lời tin nhắn mà gọi đồ ăn rồi một mình đi ra ban công chờ.

Bầu trời thành phố G hình như cao rộng hơn, không có ánh trăng sáng như ở nhà nhưng lại có sao, đột nhiên cô lại cảm thấy yêu ban công bằng kính này. Thì ra màn đêm dưới bầu trời đầy sao có thể đẹp đến vậy, xuyên qua đỉnh bằng kính những ngôi sao kia dường như được khảm lên mái nhà của cô giơ tay ra là có thể với được vậy, nhưng một khi thật sự giơ tay ra mới biết ảo giác mãi mãi cũng chỉ là ảo giác..

Điều này giống như Lục Hướng Bắc vậy.

Rõ ràng thấy như rất gần nhưng lại không sờ tới được..

Cô nuốt nước miếng thật sự cảm thấy ngày càng coi thường bản thân như vậy, đầy thương cảm, bất kể nhìn thấy gì cũng đều nghĩ đến Lục Hướng Bắc còn ai oán một hồi nữa chứ.

Cô phải giải phóng bản thân khỏi ba chữ Lục Hướng Bắc này, đi bộ trên ban công nghĩ đến ngày mai phải mua một cái phản, thêm cả một cái đệm tập yoga nữa sau đó còn phải trồng ít hoa, biến nơi này giống như ở nhà vậy!

Nhà..

Cô giậm giậm chân, tại sao lại nghĩ đến người đó rồi!

Đã nói chỗ trống về tình cảm phải lấy công việc để bù vào.

Đồng Nhất Niệm cảm thấy câu nói này cũng đúng phần nào.

Công tác chuẩn bị khai trương công ty chi nhánh đã đi vào giai đoạn gần hoàn tất, hàng ngày của cô ngoài họp hành vẫn là họp hành, trong khi bận rộn không có thời gian để nghĩ đến những chuyện mệt người kia nữa, chỉ là trong lòng vẫn ẩn hiện những đám mây âm u không thể gạt ra được không thể nhìn thấy được trời xanh.

Lục Hướng Bắc có chút đúng đắn khi đưa cho cô một tập danh thiếp.

Bởi vì người bân rộn như cô hoàn toàn không có thời gian dạo chơi tìm nơi có đồ ăn ngon hay nơi giải trí thú vị. Ở đây không có sự che chở của Lục Hướng Bắc cô chính là hạt nhân, cô cũng coi như nếm trải áp lực phải gánh vác khi là người đứng đầu của Lục Hướng Bắc ở công ty. Mà cô trước mắt mới chỉ là người đứng đầu của một công ty chi nhánh nên trong lòng vẫn còn có suy nghĩ may mắn cho dù có phá hỏng hêt thì vẫn sẽ có người đến thu dọn tàn cục..

Cô thừa nhận suy nghĩ này của bản thân không đúng nhưng cô chính là bướng bỉnh như vậy đấy không thể bỏ ra khỏi suy nghĩ được.

Nhưng dù như vậy nhưng qua mấy ngày ngắn ngủi cô cảm thấy mình đã gầy hẳn đi..

Cô không hiểu có rất nhiều việc khi thấy Lục Hướng Bắc sử lý đều rất nhẹ nhàng đâu ra đấy như không tốn sức lực vậy mà đến lượt cô thì lại khó khăn vậy chứ? Thượng đế tạo vật như thế nào vậy? Thật không công bằng!

Lại thêm một buổi tối tăng ca đến chín giờ, cô ngáp dài về đến chung cư, tắm xong mặc quần áo ngủ lười biếng cuộn trên sô pha thuận tiện móc di động từ trong túi ra.

Dường như đã tạo thành thói quen.

Dường như con người bây giờ đều có thói quen dựa giẫm vào di động, dường như không có di động thì sẽ cách cả nửa thế giới vậy, thật ra di động cũng chỉ là một công cụ để người khác thuận tiện tìm thấy mình mà thôi nhưng dù biết rõ như vậy nhưng vẫn không thể thiếu được nó.

Cô cũng không biết mình lấy di động làm gì, cầm trong tay nghịch một lúc trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ, không có một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào, Lục Hướng Bắc mấy ngày nay thế mà lại chơi trò mất tích..

Khi anh gọi điện đến thì thấy phiền, khi không gọi điện đến lại làm cô nhớ lại lời của Oanh Oanh ở sân bay nói với cô: Anh ấy thật sự yêu cô..

Cô lại nhớ lại đoạn đối thoại của Oanh Oanh và Ngũ Nhược Thủy ở trong bệnh viện, họ nói trong lòng Lục Hướng Bắc có người con gái mà anh ấy thật sự yêu, cô vốn cho rằng người bọn họ nói là Như Kiều. Lẽ nào không phải là Như Kiều mà là cô sao?

Đồng Nhất Niệm mày đừng ngốc nữa!

Một âm thanh khác nhảy ra đánh thức cô.

Nhưng một giọng nói khác to hơn nói với cô, anh đã từng nói, anh từng thừa nhận, anh nói anh yêu cô hơn Như Kiều..

Nhưng.. nhưng lời anh nói đáng tin không?

Đồng Nhất Niệm phân đầu mình ra thành hai đội hình rất nhanh liền trở nên hỗn loạn, trong hỗn loạn lại phát sinh chuyện còn tệ hơn, bỗng nhiên căn phòng tối om, bị cắt điện rồi..

Cô tự chăm sóc mình từ nhỏ có thể nói không sợ gì hết nhưng lại sợ ma..

Được rồi, cô thừa nhận là trên đời không có ma..

Nhưng cô lại sợ cái không khí đó, đều tại Minh Khả từ nhỏ toàn cùng với Kiệt Tây trêu chọc cô, cho cô xem phim ma, tâm trạng khi xem phim ma là sợ muốn chết lại vẫn muốn xem chết đi được, kết cục là để lại ám ảnh là cho đến bây giờ cứ ở một mình trong đêm tối sẽ nghĩ lung tung..

Cả thế giới là một màn đêm, di động trong tay cô là một nguồn sáng duy nhất, cô giơ di động ra mượn ánh sáng của nó đi ra ban công nhìn xung quanh để xem là nhà mình mất điện hay cả thành phố mất điện, nếu như chỉ là nhà mình thì gọi bên quản lý chung cư đến giúp nhưng khi cô đi đến ban công thì phát hiện cả thành phố là một màn đêm đen, cô tuyệt vọng rồi.

Càng đáng sợ là vốn là một thế giới tối đen vì có ánh sáng yếu ớt của di động nên xuất hiện những cái bóng lắc lư, cô luôn tự nói với mình đừng sợ đừng sợ đó chỉ là cây mà thôi, chỉ là bóng cây mà thôi!

Nhưng sự khủng hoảng cứ như một u linh leo dần vào tim cô, tay cầm di động dần run rẩy, bỗng nhiên xuất hiện một cơn gió tạt qua cửa sổ chưa đóng, vốn là thời tiết ấm áp nhưng khi gió thổi đến người lại là một sự ớn lạnh, cùng với sự chuyển động của cửa sổ bậu cửa sổ liền hiện lên một cái bóng rất lớn.

Cô hét lên làm rơi cả di động, giờ không còn chút ánh sáng nào nữa, sự tối tăm càng thêm âm u hơn cả tưởng tượng..

Cô điên cuồng xoay người chạy đến sô pha.

Bởi vì quá tối không nhìn thấy gì cả nên khi chạy theo cảm giác đầu gối bị va mạnh vào bàn trà đau đến chảy nước mắt nhưng lại không để ý đến đau đớn cuộn mình vào sô pha lấy mấy gối ôm che đầu bắt đầu run rẩy, chứng bệnh chim đà điểu điển hình..

Chắn mọi âm thanh bên ngoài chiếc gối ôm cô run rẩy kịch liệt, trong đầu xuất hiện trăm nghìn ký ức kỳ lạ các kiểu xác chết và ma quỷ còn có bàn tay khung xương trắng xóa dường như đang thò ra từ sô pha..

Trong đầu đang nghĩ đến cảnh đó thì có tiếng cửa mở..

Trời ơi ma phá cửa vào nhà rồi!

Cô hét lớn sợ hãi lấp đầy cả tim gan, vừa không dám ngẩng đầu lên, càng không dám thò đầu ra chỉ chổng mông lên run rẩy.

Bỗng nhiên có giọng nói vang lên: "Niệm Niệm?"

Cô sững người, cơ thể cũng ngừng run.

Giọng nói này rất quen..

Lục Hướng Bắc! Lục Hướng Bắc!

Cô chưa bao giờ cảm thấy giọng nói anh dễ nghe đến vậy, đến cả lần lũ lụt kia còn bị cô bỏ qua, vứt gối ôm đi xoay người lại quả nhiên nhìn thấy Lục Hướng Bắc trong tay cầm di động, cũng là ánh sáng yếu ớt nhưng lúc này không có chút u ám nào, hơn nữa anh còn đang nhìn cô cười, nụ cười đó.. nụ cười đó thật đúng như muốn ăn đòn! Nhưng thật thân thiết, rất ấm áp..

"Hu hu.." – Cô quả thật khóc thành tiếng xông tới nhào vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy anh, giống như cả người phải chôn vào trong lòng anh thì mới thấy an toàn vậy, sức lực nhào đến quá lớn làm Lục Hướng Bắc phải lùi lại mấy bước.

Không nghĩ được nhiều như vậy, lúc này mặc kệ anh là ai, dù cho có là kẻ thù sống chết thì cô cũng sẽ nhào đến, chỉ cần đó là người không phải là ma thôi! Cô chính là người không chí khí thế đấy, cô nghi ngờ mình mà sống trong thời kì cách mạng nhất định là làm hán gian..

Lục Hướng Bắc cũng bị phản ứng của cô dọa một trận không biết nên cười hay khóc thuận thế ôm chặt cô, nhấc cô rời mặt đất dỗ cô: "Đừng sợ, anh ở đây! Có anh ở đây không có gì phải sợ cả!"