Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 136: Có một tình yêu gọi là khuynh thành



« Lục Hướng Bắc! Tôi thà rằng anh lừa dối tôi, chỉ cần lời nói dối của anh không có khe hở, chỉ cần cả đời này đừng để tôi phát hiện ra thì tôi thà là để anh lừa dối tôi, anh biết không giả vờ ngốc còn đau khổ hơn nhiều với ngốc thật, anh có hiểu không? » – Trong bóng tối giọng nói của cô đang khóc.

Anh cau chặt mày cúi xuống trước mặt cô, tay đặt sau gáy cô run lên. Trong bóng tối sự đau đớn của anh như một mớ bòng bong, người anh không muốn làm tổn thương nhất trên thế giới chính là cô.. nhưng..

« Niệm Niệm, xin lỗi.. anh sẽ dùng cả đời để đền bù cho em.. xin lỗi.. » – Anh liếm nước mắt của cô, mỗi một lần đều nóng bỏng và nghiêm túc: « Nhưng anh không nói dối, em phải tin anh, tin anh một lần, chúng ta sẽ có cả đời phía trước, được không? »

Cô biết cô không thể hỏi thêm được gì từ chỗ Lục Hướng Bắc nữa rồi, anh có thể nói với cô nhiều như vậy đã là đạt đến giới hạn trong tính cách của anh rồi, giống như Oanh Oanh nói, anh không phải là người thích nói nhiều, nếu như không phải cô ép anh đến bước này thì đến cả những điều này anh cũng sẽ không nói ý chứ..

Cô vô lực dựa vào lòng Lục Hướng Bắc, trong bóng tối trái tim anh đập mạnh mẽ đầy sức lực, cô lấy tay chỉ chỉ vùng trái tim của Lục Hướng Bắc, buốn buồn cảm thán: « Lục Hướng Bắc, ở đây của anh có tôi không? »

Anh bắt lấy ngón tay cô đưa lên miệng hôn, cắn nhẹ: « Có! Có! »

Cô cười, không tiếng động trong bóng tối: « Nhưng tại sao tôi lại không cảm nhận được đây? »

Trong bóng tối anh nhìn cô chăm chú, cúi đầu xuống cắn môi cô, cắn rất mạnh, rất đau, cô đau đến kêu lên mắng anh: « Anh đúng là kẻ điên! »

Anh âu yếm hõm cổ cô hỏi: « Có đau không? »

« Đau chết đi được.. » – Cô liếm môi, thấy có mùi máu liền nổi giận: « Anh đúng là không phải người mà! »

Giọng anh nhẹ nhàng, thổi hơi bên tai cô: « Vậy còn nói không có cảm giác? Bây giờ có cảm giác chưa? »

Cô kinh ngạc.

« Loại cảm giác đó gọi là đau.. » – Giọng nói của anh trong bóng tối mềm mại nhẹ nhàng giống như tiếng thở dài cảm thán của một con sói cô độc dưới trăng..

Trái tim cô thắt lại, đau muốn chảy nước mắt: « Lục Hướng Bắc, anh cũng biết đau sao? Nhưng anh trước giờ chưa bao giờ cho tôi thấy sự đau đớn của mình, tôi là vợ của anh nhưng anh coi tôi là gì chứ? »

Anh ôm chặt cô để cả người cô chôn vào trong lòng anh, hàm dưới của anh dựa lên đầu cô, tầm nhìn là một màn đêm vô tận: « Anh coi em là hy vọng để tiếp tục sống.. giống như anh xuyên qua bóng đêm như này để đến bên em, bởi vì em là ánh sáng của anh.. anh chỉ mong em được bình an.. »

Đồng Nhất Niệm bỗng dưng có cảm giác dường như anh muốn ẩn mình trong bóng tối rồi biến mất, kiều ẩn thân này không phải là kiểu rút lui ở ẩn trong xã hội con người mà là kiều biến mất cả sinh mệnh, cô nghe ra được thông tin về tử vong trong giọng nói hiếm khi có cảm tính của anh..

Đó là cảm giác nhầm lẫn

Đó nhất định là cảm giác nhầm lẫn của cô!

Nước mắt cô rơi ra: « Lục Hướng Bắc! Anh đừng lần nào nói chuyện cũng cao thâm như vậy, kích động như vậy có được không? »

Ánh mắt anh thu lại đã thích ứng với bóng tối đã có thể nhìn thấy đôi mắt long lanh của cô phát sáng trong bóng tối, anh cúi đầu xuống hôn cô, hôn mắt cô, hôn cả nước mắt của cô: « Trước đây không thấy em khóc, bây giờ lại thường xuyên thấy em khóc, khóc hay không khóc đều là lỗi của anh, về sau đừng khóc nữa.. »

Dòng nước mắt của cô lại càng tràn trề hơn, chỉ là bướng bỉnh đánh vào cánh tay anh: « Ai khóc vì anh chứ? Anh đáng để cho tôi khóc sao? Anh là kẻ khốn nạn, lưu manh, cặn bã! »

« Được được được, anh là kẻ khốn nạn, anh là thằng lưu manh, anh là tên cặn bã! » – Anh nhận hết, nắm lấy cánh tay cô, ôm lại cô vào lòng mình: « Vậy thì hãy nhớ lấy lời mình nói, về sau ai mà khóc thì người đó là chó con! »

Cô cắn môi, hết sức không để mình khóc thành tiếng, tinh thần quật cường đó dù không nhìn thấy được trong bóng tối nhưng Lục Hướng Bắc cũng có thể tưởng tượng ra.

Sự lúng túng và quật cường của cô anh đã được lãnh giáo từ rất lâu, cảm thán: « Thật sự không khóc nữa sao? Niệm Niệm, hôm nay anh đến không phải là để cãi nhau với em. »

« Tôi không có cãi nhau với anh! » – Cô bởi vì kìm chế tiếng khóc của mình nên giọng nói có chút kỳ lạ.

Anh không có giống như một người đàn ông bình thường, hoặc là nói mỗi một thời điểm trong quá khứ của anh, sẽ nói với cô « Muốn khóc thì khóc trong lòng anh », nhưng giả vờ không để ý đến, chỉ nói: « Được, chúng ta không cãi nhau, nhưng em không hỏi xem anh vì sao lại đến đây sao? »

« Tại sao? » – Cô máy móc hỏi. Lục Hướng Bắc có lí do gì đây? Nói dễ nghe một chút thì là nhớ cô đến làm làm hòa? Hoặc là đến kiểm tra công việc của cô đây? Nói khó nghe chút, liệu có phải do nội tiết tố nam quá nhiều.. khi nghĩ đến lý do này cô vẫn đỏ mặt may là đang ban đêm nhìn không ra.

« Bởi vì hôm nay là một ngày rất quan trọng! » – Anh đưa tay ra xoa xoa đường nét trên mặt của cô trong bóng tối, dính chút ẩm ướt, là vết tích nước mắt chưa khô.

« Ngày gì? » – Sinh nhật cô, sinh nhật anh, kỉ niệm ngày cưới sao? Đã là ngày của cô và anh thì nhất định là có liên quan đến bọn họ, nhưng đều không phải những ngày này? Lẽ nào anh cũng học đồi sự lãng mạn của người ta muốn kỉ niệm ngày thứ bao nhiêu quen nhau gì đó sao? Nhưng cũng không phải mà..

« Một ngày rất quan trọng đối với anh! » – Anh có chút thần bí cười.

« Chỉ đối với anh thôi sao? » – Cô trợn tròn mắt.

« Coi như đúng vậy đi.. » – Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt sáng như có những mảnh kim cương trong mắt, giọng điệu lại không khẳng định..

« Rốt cuộc là ngày gì? » – Cô dần mất đi sự kiên nhẫn.

« Chúng ta đi đến một nơi khác đi, nói chuyện trong căn phòng tối om thật không có phong tình gì cả! » – Anh xoa mũi cô, đặt cô xuống đứng dậy nắm tay cô: « Chúng ta ra ngoài đi! »

Khi cô cùng anh ra khỏi tòa chung cư tối om thì cô biết Lục Hướng Bắc đã thành công thay đổi chủ đề. Ngày đó anh ở trước mộ ừng nói không muốn có lần nói chuyện nặng nề như vậy lần thứ hai, anh muốn cô tin tưởng anh, anh nói chỉ muốn cô được bình an nhưng giấu giếm đồng nghĩa với bình an sao?

Cô ở phía sau anh cắn môi, Lục Hướng Bắc, tôi đang đánh cược đấy anh có biết không? Đang đặt cược một kết quả hai chiến thắng. Nhưng tôi biết hy vọng đó rất mỏng manh, không có ai là kẻ ngốc cả, ai là người thắng cuối cùng thì chưa đến kết thúc vẫn chưa thể biết được, chỉ mong không phải đồng quy vu tận là được.

Nếu như định mệnh đã định sẵn là bóng đêm sau sự vụt sáng của sao băng vậy thì tôi cũng hy vọng quá trình có thể đẹp đẽ một chút bởi vì Lục Hướng Bắc em yêu anh.

Bên ngoài cũng đen như mực, Lục Hướng Bắc vẫn nắm tay cô thỉnh thoảng còn quay đầu lại hỏi: « Có sợ không? »

Cô lắc đầu.

Thực ra trong bóng tối không nhìn thấy động tác của cô nhưng cô cảm thấy anh nhất định nhìn thấy được..

Nói thật bắt đầu từ lúc Lục Hướng Bắc xuất hiện cô liền không thấy sợ hãi nữa, người này giống như người bảo vệ của cô sẽ xuất hiện bên cô mỗi khi cô cần mặc dù sự bảo vệ của anh lại mang đến cho cô nhiều mất mát hơn. Nhưng cô hiểu rõ chỉ cần anh xuất hiện tất cả đều thật sự đầy đủ nhờ có anh..

Ví như chỉ có anh mới có thể trong màn đêm này lái xe đưa cô đi khắp thành phố tìm mua bánh ngọt nhưng lại không nói cho cô biết mua bánh ngọt để làm gì.

Hơn nữa dù đã qua nhiều cửa hàng đang thắp nén bán bánh ngọt nhưng anh lại không vào mà lại đến một cửa hàng nhỏ, bên trong cũng thắp đầy nến, khi anh xuống xe nụ cười của anh rất rạng rỡ phát sáng: « Có giống như cả thành phố thắp nến vì chúng ta không? »

Đồng Nhất Niệm nhớ có một tình yêu gọi là khuynh thành.

Vậy thì đêm nay, thành phố G bỏ hết mọi ánh đèn chỉ vì để anh xuất hiện bên cô khi cô cần đến sao? Lại thắp tất cả nến của thành phố lên chỉ để nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh sao?

Đây là ý trời hay là sự trùng hợp đều không còn quan trọng nữa, quan trọng là sự xuất hiện của anh, nụ cười của anh đã sưởi ấm cả thành phố của cô, tòa thành của cô, sự yếu ớt cô đơn trong cô..

Khi anh trở lại thì trong tay có thêm một bó nến và một chiếc bánh ngọt nhỏ, chiếc bánh nhỏ đến không vừa mắt, đây không phải là tiêu chuẩn của anh..

« Đừng xem thường chiếc bánh nhỏ này, vị của nó rất đặc biệt, vị hạt dẻ đó! » – Anh trả lời nghi hoặc của cô.

Cô đón lấy bánh trong mắt lại càng tỏ vẻ nghi ngờ, anh không thích ăn đồ ngọt tại sao lại biết ở thành phố G có một tiệm bánh trong một ngõ nhỏ chứ, lại còn là làm loại bánh hạt dẻ rất đặc biệt này nữa? Vừa rồi cô gái bán bánh rõ ràng có dáng vóc rất ngọt ngào, lẽ nào mọi người con gái có dáng vẻ ngọt ngào trên thế giới này đều có quan hệ với anh sao?

Dưới sự chiếu sáng của nến và đèn ô tô anh đành cười bất lực: « Được rồi, anh xin khai! Tiệm bánh này là của bạn gái Hà Dũng mở, không có quan hệ gì với anh hết, em đúng là một hũ dấm to! »

Trong mắt cô có viết hai chữ đang ghen sao? Anh sao lại biết được suy nghĩ trong lòng cô? Trong hai năm kết hôn này anh thật sự đã hiểu quá rõ cô rồi..

Anh cười: « Anh không đọc được suy nghĩ của em chỉ là cảm thấy mùi dấm trong xe rất nồng thôi! »

Cô rất muốn đập cái bánh này lên mặt anh, đạp cho nụ cười của anh nát ra thì thôi.

« Đừng đập bánh, lấy cái khác đập đi, đây là cái bánh hạt dẻ cuối cùng trong tiệm cô ấy tối nay đấy, đập rồi thì em không có mà ăn đâu! » – Anh cười rồi bắt đầu khởi động xe, muốn lái về hướng ánh nến xa hơn nữa.

Được rồi, anh đúng là hiểu rất rõ cô..

Đối với cô mà nói mọi thứ trên đời không có gì cao hơn đồ ăn, vì cái bánh hạt dẻ trong truyền thuyết này cô quyết định sẽ nhẫn nhịn, Mở bánh ra liền có một mùi hương xộc lên mũi, cô không kìm được liền xúc hạt dẻ ở giữa cho vào miệng.

Lục Hướng Bắc trừng mắt với cô: « Tiểu thư heo, em có thể thục nữ một chút được không, còn chưa thắp nến đã ăn bánh rồi? »

Hả? Lẽ nào Lục Hướng Bắc tối nay còn có hành động lãng mạn gì sao? Cô mút ngón tay dưới ánh nhìn như hổ của anh ngoan ngoãn đậy hộp bánh vào..