Cô rất ngoan, rạng rỡ xà vào lòng anh như một con bướm.
Anh ôm cô xoay vòng trong văn phòng, cô cảm thấy mình như đang bay tiếng cười vang lên trong không khí.
Đến khi cô thấy chóng mặt anh mới đặt cô xuống, cô lại đứng không vững dựa vào ngực anh, trong đầu vẫn ong ong. Thế giới đang quay nhưng cô có anh làm chỗ dựa nên dù cho thế giới có sụp đổ cô vẫn có thể dựa vào anh đứng vững..
"Tay em đang cầm gì vậy?" – Anh phát hiện cô vẫn luôn cầm một cái túi từ khi bước vào chưa từng buông ra.
"À, quà tặng anh? – Cô cầm túi lên đưa cho anh:" Em phải xin mãi Kiệt Tây mới đồng ý đấy, anh không thích cũng phải thích! "
" Quà tặng? "– Hai chữ này làm anh vô cùng vui vẻ.
Cô nhe răng cười, đây là lần đầu tiên cô tặng anh quà nên chắc anh sẽ rất vui nhỉ.
" Mở ra xem xem có thích không? "– Cô giúp anh cùng bóc quà.
Là áo sơ mi Kiệt Tây thiết kế cho nam, đôi cúc áo kia vô cùng tinh xảo, 99% là bạch kim và kim cương Nam Phi được đặt trong hộp vô cùng thu hút ánh nhìn.
" Đẹp không? "– Cô hỏi.
Anh gật đầu:" Đẹp, đẹp đến nỗi anh không dám mặc.. "
" Hả, tại sao? "– Cô có chút không vui.
Anh cười, gạt mũi cô:" Quà em tặng anh không nỡ mặc, lỡ mặc hỏng rồi biết làm sao? "
Cô giờ mới lại cười:" Quần áo là để mặc mà! Có cần mặc thử không? "
" Được, xem mắt nhìn của em chó chuẩn không. "– Trong mắt anh lại có ý cười không thuần khiết.
Cô trừng mắt nhìn anh, vươn tay ra giúp anh mở cúc áo sơ mi, động tác rất chậm rãi có cảm giác đầy ái muội, anh không nhịn được lại cười nói:" Sao anh có cảm giác động tác của em giống như muốn cùng anh.. vậy "
" Muốn cái đầu anh ấy! "– Cô vừa gấp nên dựt một cái kết quả là làm đứt hết những cúc còn lại.
Anh càng cười xấu xa:" Em gấp cái gì? "
Nói thật thì da anh dù trắng nhưng tuyệt đối là kiểu rất cơ bắp, đây là kết quả của thời gian dài tập luyện, đang nhìn nửa nguời trên của anh Đồng Nhât Niệm lại không ngừng nghĩ về cảm giác của tay mình khi sờ loạn trên nguời anh.
Mặt lại không kìm được đỏ lên, cô vội vàng lấy áo sơ mi ra mặc lên người anh muốn nhanh chóng đưa anh cặp khuy áo để che giấu" xuân sắc "mê người của mình.
Sự thật chứng minh con mắt của cô rất tốt, áo sơ mi trên người anh không chật không rộng mà vừa đẹp.
Nói thật anh đúng là yêu nghiệt của nhân gian..
Màu tím nhạt
Kiệt tây thiết kế một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt mà anh mặc vào sao có thể đẹp đến thế. Phối hợp với màu da của anh tại sao lại không ẻo lả tí nào mà lại làm cho anh có vẻ phiêu dật xuất trần, khí chất nghiêm túc trong ngày thường lại thêm vài phần thư sinh.
Anh nhìn thấy cô nhìn mình đến ngơ người liền cảm thấy buồn cười, nhéo mặt cô:" Thật đẹp trai đến vậy à? Đồng đại tiểu thư nhìn đến chảy nước miếng rồi kìa? "
Cô lầm bầm:" Làm gì có nước miếng? "
Anh cười trêu đùa:" Còn không dám nhận? "
Cô không biết nói gì trong lòng lại có chút hổi hộp, được rồi, màu tím cũng được, áo sơ mi cũng được, nước miếng cũng được đều không quan trọng. Cô nhìn vào hai cổ tay áo tim lại đập nhanh.
" Niệm Niệm sao hôm nay lại đột nhiên quay về? Là vì nhớ anh à, muốn tặng anh quà à? "– Anh nhớ lại liền hỏi lại cô.
" Đúng vậy, Kiệt Tây gọi điện cho em nói áo sơ mi có rồi em liền không đợi được muốn cho anh xem ngay, đây là mẫu thiết kế nam đầu tiên của nhà đại thiết kế Sầm đó, anh may mắn đó, Khang Kỳ còn không có cơ hội này đâu! "– Trong khi trả lời cô để lộ ra vẻ của cô gái trẻ.
" Vậy sao? Đúng là thật may mắn nhưng hôm nay anh không thể ăn cơm cùng em được rồi. "– Anh tỏ vẻ xin lỗi nhìn cô.
" Anh phải đi đâu? Đi ăn với ai? "– Khi cô hỏi mang thêm chút giận dỗi.
" Đi hộp đêm Bách Lạc cùng với Hạ Tử Du. – Anh không giấu cô mà nói rất rõ ràng.
"Cậu cả nhà họ Hạ, anh trai của Hạ Tử Tường sao?" – Cô ầm thầm tìm hiểu, hộp đêm Bách Lạc không phải có cả Oanh Oanh sao?
"Đúng vậy, việc làm ăn!" – Anh xoa nhẹ mặt cô, sợ cô nghĩ nhiều.
"Nếu đã là việc làm ăn tại sao em không thể đi cùng?" – Cô mím môi: "Em không uốn ăn cơm một mình."
"Cho dù là bàn việc làm ăn nhưng dù sao cũng là hộp đêm, em có từng thấy ai mang vợ mình đi hộp đêm bao giờ chưa? Anh sẽ bị Hạ Tử Du cười chết mất" –Nhìn thấy cô không vui lại nói: "Thật ra anh cũng không thích bàn chuyện ở hộp đêm nhưng làm ăn với nhà họ Hạ nên đã đồng ý đến địa bàn nhà họ rồi!"
Cô quay người vẫn cúi đầu không nói chuyện.
Anh ôm cô từ phí sau dịu dàng dỗ cô: "Nghe lời, anh tranh thủ về sớm với em, em tặng anh quà rồi anh cũng phải đáp lễ em một phần quà mới đúng, không phải sao? Ngoan ở nhà chờ anh và quà của anh nữa.
" Tặng em cái gì? "– Cô không tình nguyện hỏi lại.
" Ừ.. "– Anh thổi nhẹ bên tai cô, hạ thấp giọng ái muội:" Tặng bản thân anh cho em được không? Buổi tối ngoan ngoãn ở nhà tắm rửa chờ anh về.. "
" Anh đi chết đi! "– Cô tạt một cái vào đầu anh nhưng lại không nhịn được cười.
" Vậy thì cứ thế đi! "– Anh nhìn đồng hồ đeo tay:" Không còn sớm nữa hay là em đi ăn với Di Đóa đi, anh mời, để anh đưa bọn em đi. "
" Thôi, hai ngày liền ngồi máy bay làm em rất mệt, em về nhà ăn vậy sau đó ở nhà nghỉ ngơi. "– Cô ngáp một cái, thật sự có chút mệt, cuối tuần vẫn còn ở đây liên tục chiến đấu, sau đó lại liên tục qua lại hai thành phố.
Sau một hồi cười mắng, Đồng Nhất Niệm liền nghe theo để anh đưa về nhà còn anh thì đi hộp đêm hẹn với Hạ Tử Du.
Thật là đi gặp Hạ Tử Du sao?
Cô âm thầm hoài nghi.
Lục Hướng Bắc, đừng trách em, có quá nhiều quá nhiều đáng nghi làm em không thể hoàn toàn tin anh, còn anh đang làm gì đối với em mà nói rất quan trọng.
Ở nhà cô mở thiết bị nghe lén mà Khang Kỳ gửi cho cô.
Khi cô đi thành phố G cô đã gửi tin nhắn cho Khang Kỳ, chính là muốn nhờ anh tìm trong quân đội xem có thiết bị nghe lén siêu nhỏ nào dễ sử dụng cho cô không, lại còn nhờ Kiệt Tây bỏ máy nghe lén vào khuy tay áo.
Cô phát hiện thật ra diễn xuất của mình rất giỏi, chiều nay trong văn phòng diễn tự nhiên vô cùng, từ làm nũng nói nhớ anh, tặng anh quà đến bướng bỉnh muốn anh ăn cơm cùng mình, tất cả đều diễn rất tự nhiên. Trên thực tế cô không hề muốn đi ăn cơm với anh nếu anh đồng ý đi thì cô còn đau đầu là đằng khác..
Nhưng khi cô làm nũng lại thật sự có cảm giác vui vẻ, vui vẻ được anh yêu chiều nói chuyện cùng.
Một trái tim mang đầy sự mâu thuẫn.
Khi cô đeo tai nghe lên cả trái tim như treo ngược lên, âm thanh đối phương lại có thể rõ ràng đến thế.
Cô nghe thấy tiếng Lục Hướng Bắc dừng xe, nghe người khác gọi anh Bắc ca, còn nghe thấy tiếng yêu kiều của con gái, hình như là Oanh Oanh, giọng nói còn điệu hơn cả em gái cô ta. Không ngờ sau lưng người khác Lục Hướng Bắc và Oanh Oanh lại nói chuyện như vậy.
Sau đó liền nghe thấy tiếng nhạc của hộp đêm và cả tiếng chào hỏi của anh và Hạ Tử Du.
Sau đó liền trở nên yên tĩnh chỉ có tiếng giày da đi lại.
Đột nhiên vâng lên tiếng tu tu, tất cả các âm thanh đề chìm xuống.. sao lại không có tiếng gì nữa?
Cô kiểm tra kỹ lại, còn xem kỹ lại hướng dẫn sử dụng nhưng vẫn không có tí âm thanh nào.
Lẽ nào anh phát hiện ra rồi? Hay là máy hỏng rồi?
Cô nhìn màn đêm đang dần buông xuống, lại chìm trong sợ hãi..
Lục Hướng Bắc nói anh sẽ nhanh trở về, trở về cùng cô nhưng rất nhanh là bao lâu? Thời gian đối với cô mà nói đúng là dày vò..
Căn hộ lớn như vậy chỉ có mình cô, cô ngồi trong bóng đêm không thèm bật đèn chỉ cầm lấy thiết bị kia ngây người, nhìn đồng hồ trên tường chạy qua từng vạch từng vạch nhưng thời gian lại giống như dừng lại vậy, sao lại chạy chậm thế chứ?
Cô vẫn chưa ăn tối nên bụng bắt đầu reo nhưng vẫn không muốn động đậy chút nào. Bỗng nhiên nhớ đến điều gì liền lấy di động từng số từng số gọi cho một dãy số quen thuộc nhưng lại không dám ấn xuống nút gọi đi..
Do dự hồi lâu muốn gọi cho Khang Kỳ hỏi xem thiết bị này bị làm sao nhưng lại không muốn anh biết mình đang điều tra Lục Hướng Bắc.
Cuối cùng đành lên mạng tra cứu kiến thức về máy nghe lén nhưng càng về sau càng thấy mơ hồ.. Cuối cùng có một hàng chữ thu hút sự chú ý của cô, thì ra còn có thứ gọi là thiết bị phát hiện máy nghe lén, nếu như bị phát hiện có máy nghe lén thì máy này sẽ phát ra tiếng cảnh báo tu tu..
Cô đột nhiên ngồi thụp xuống đất.
Rốt cuộc đã xảy ra việc gì?
Cô không màng gì nữa cầm di động lên, cuối cùng cũng ấn gọi đi dãy số đã không dám gọi kia, điện thoại có tín hiệu nhưng lại không có ai nghe, Cuối cùng chỉ truyền đến tiếng thu âm của máy tính: Xin lỗi, số bạn gọi hiện không có người trả lời.
Cô sợ rồi, trong đầu bắt đầu xuất hiện các loại suy đoán..
Không, không thể nào, dù có bị phát hiện ra cũng không sao, cùng lắm thì là vì đề phòng gián điệp thương mại thôi, không có gì gây hại cho Lục Hướng Bắc cả.
Cô an ủi bản thân như vậy, lại nhìn thời gian đã mười giờ tối..
Anh nói sẽ về sớm, mà bây giờ còn chưa tính là muộn à?
Tay nắm di động đang run rẩy.
Cuối cùng không kiên trì được nữa quyết định đến hộp đêm tìm anh!
Với suy nghĩ này không thể ngồi yên được nữa cầm chìa khóa xe lên mặc kệ tất cả đi vào màn đêm.
Cô rất lo lắng, tay run không ngừng, tra chìa khóa mấy lần mà không đúng ổ. Thời khắc này cô bắt đầu hối hận rồi, có lẽ cô không nên làm như vậy.