Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 230: 230





Ngõ nhỏ, cây đa, đá xanh.
Mọi thứ vẫn giống như trong kí ức.
Anh ta xuống xe đi chầm chậm trên con đường lát đá xanh.
Vừa đúng giữa trưa, trẻ con đã tan học, người lớn tan làm, tiếng chuông xe đạp, tiếng đuổi đánh vui đùa của trẻ con, dường như quay ngược lại thời gian về quá khứ.

Những ngày tháng cô lo vô nghĩ, anh cũng từng ở trong ngõ nhỏ này chơi quay vòng sắt, đi xe đạp, thích nhất mua đồ ăn vặt của bà lão dưới cây đa.

Mỗi ngày đều mong chờ nhất đến chiều tối, ngửi mùi thức ăn thơm phức từ nhà hàng xóm, đoán xem liệu hôm nay trong nhà có món gì ngon.
Bao nhiêu năm nay, dù anh có đi dạo bên bờ sông Seine nước Pháp hay lưu luyến tường đỏ ngói vàng Bắc Kinh thì trong lòng vẫn luôn lưu giữ hình ảnh thế này trong kí ức như, vẫn luôn nhớ cả mùi thức ăn bay ra từ trong ngõ sâu, còn có gương mặt hiền từ.
Nhưng khi anh có cơ hội bước chân trên mảnh đất này thì lại chỉ dám ở trong những ngày tháng bị nỗi nhớ thương nuốt chửng.

Chỉ lén lút chạy đến đây vào đêm khuya, lén lút hít thở không khí quen thuộc bị nước mưa làm cho ẩm ướt, hoặc là lén lút mong chờ ở một góc xa xa có thể tình cờ nhìn thấy thân hình từng xuất hiện hàng ngàn vạn lần trong giấc mơ kia, gương mặt vẫn còn hiền từ như xưa không?
Nhưng mỗi lần nhìn trộm dung nhan của bà thì anh đều cảm thấy bà già hơn lần trước nhìn thấy một chút.

Sự áy náy và hối lỗi giày vò anh đến buổi đêm không thể nào ngủ ngon.
Đã có vô số lần anh muốn đi vào bên trong, cầu xin sự khoan dung của họ, cầu xin họ một lần nữa tiếp nhận người con trai là mình nhưng anh lại không thể.
Thân phận của anh như vậy không cho phép anh được để lộ bất cứ chút gì, chỉ sợ bất cứ đầu mối nào bị lộ ra sẽ bị người ta lợi dụng tìm ra thân phận của anh, phát hiện ra quan hệ của anh và Nhuận Nam, nếu như vậy thì tất cả sẽ bị phơi bày ra mất.
Thời gian đó anh như một u hồn lang thang trong bóng tối, không thể nhìn thấy ánh sáng, một khi bị lật tẩy thì không chỉ bản thân anh bị hồn bay phách lạc mà còn có thể làm cho toàn bộ kế hoạch bị đổ vỡ.
Bây giờ anh cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh sáng mặt trời rồi.


Anh cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính trở về con ngõ nhỏ vẫn luôn nhung nhớ này rồi.

Nhưng cánh cửa kia anh có thể vào được không?
Gần đến rồi.
Ngày càng gần rồi.
Trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn.
Anh rất hiếm khi căng thẳng như vậy, dù có bị dí súng vào đầu cũng chưa căng thẳng như vậy bao giờ.

Sống chết với anh chỉ là sự khác biệt trong chớp mắt mà thôi.

Dù trong thời gian phải sống trên mũi dao kia anh cũng chưa từng căng thẳng, anh sớm đã học được cách càng nguy hiểm thì càng bình tĩnh.
Nhưng trong thời gian được đứng dưới ánh sáng này, bước vào con ngõ nhỏ cổ kính này anh lại căng thẳng đến tay đầy mồ hôi, trong lòng đầy thấp thỏm.
Cuối cùng bước chân của anh cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn mấy chữ trên biển tên "Quán ăn tư nhân nhà họ Lương" mà do dự.
Thời gian đã đến giữa trưa, người đến ăn cơm rất đông, việc làm ăn có vẻ rất tốt, vậy anh có nên vào hay không?
Đắn đo hổi lâu, cuối cùng anh vẫn hạ quyết tâm đi vào.
Một cô gái trẻ mặc đồ nhân viên hoa trắng nền xanh tiến đến đón tiếp, hỏi anh có hẹn trước không.

Anh nói là không, muốn một phòng riêng.
Cô gái trẻ liền đi trước dẫn đường đưa anh vào phòng riêng, đưa thực đơn ra hỏi: "Anh sẽ chờ người hay là gọi món luôn?"

Thật ra trên đường đi vào anh đều đánh giá xung quanh, mấy năm nay, quán ăn này đã được mở rộng ra không ít.
Cùng với sự nâng cao chất lượng cuộc sống, có rất nhiều nhà trong ngõ nhỏ đã dọn đi để chuyển đến những kiểu nhà tây có thang máy, mấy hộ xung quanh quán ăn cũng vậy.

Bây giờ đều đã được nhà họ Lương thuê lại, trang trí lại, biến quán ăn tư nhân này trở nên khá rộng.
Anh nhìn một lượt phòng riêng này, cũng rất cổ kính, từ trang trí đến thiết kế đều có hơi hướng của thời kì cuối nhà Thanh, rất được, phù hợp với những người muốn học làm sang.
Cô gái trẻ vẫn chờ anh nói chuyện, anh có chút suy nghĩ rồi nói: "Có thể gọi bà chủ của các cô đến một chút không?"
"Anh có chuyện gì sao? Có thể tôi cũng giúp được anh." Cô gái trẻ tưởng anh là khách ăn bình thường.
Anh lắc đầu rồi nói: "Nói với bà chủ của cô, có một người quen cũ muốn gặp bà ấy..

nhưng..

Đừng để ông chủ của cô biết."
"Việc này.." Cô gái trẻ có vẻ bị làm khó.
Anh cười rồi mượn giấy bút trong tay cô gái viết ra mấy chữ, gấp lại đưa cho cô gái: "Thế này đi, đưa cái này cho bà chủ của cô, còn sau đó bà ấy muốn thế nào thì cũng không liên quan đến cô nữa."
Cô gái trẻ nhíu mày suy nghĩ một chút mới miễn cưỡng đồng ý.
Mảnh giấy bị cầm đi rồi thì anh lại càng căng thẳng, có chút đứng ngồi không yên, liền đứng dậy đi đi lại lại trong phòng riêng nhưng vẫn không làm trái tim đang đập loạn bình tĩnh lại được, nên lại đành ngồi xuống, cầm chén trà lên định tự mình rót nước uống, nhưng không ngờ tay cầm ấm trà của anh lại hơi run run.
Anh cười khổ, đặt ấm trà xuống, năm ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tưởng tượng nếu như gặp mặt sẽ có tình cảnh như thế nào, anh nên làm gì.
Cuối cùng, cửa cũng được mở ra.
Đứng ở cửa là người phụ nữ anh vô cùng nhớ nhung, mái tóc vốn rất dày và đen nay đã nhộm màu sương gió, búi gọn gàng ở phía sau gáy giống như bà ngày xưa.

Tuy tóc đã bạc nhưng tinh thần rất tốt, bộ quần áo lụa nền đen hoa mai đỏ làm cho bà phúc hậu hơn trước đây, chỉ là vừa nhìn thấy anh thì nước mắt liền trào ra.
Anh sững người, như quay lại trước đây, dường như trở về những ngày tháng xa xưa, anh nằm bò ra bàn nhìn bà chải tóc, khi bà cần thì đưa cho bà từng chiếc kẹp tóc màu đen rất nhỏ rất nhỏ, loại rất bình thường.
Hình ảnh đó từng làm anh trong ba mươi năm quá khứ luôn cho rằng người phụ nữ có kiểu tóc đó là người dịu dàng và xinh đẹp nhất trên đời, cũng là điều mà người mẹ ruột trang điểm xinh đẹp của anh không thể nào so sánh với được.
Anh còn nhớ sau mỗi lần chải đầu xong bà đều ôm lấy anh, sau đó đi làm bữa sáng cho anh, dù anh đã bao nhiêu tuổi, dù sau này anh đã lên cấp hai cũng vẫn như vậy.
Từ sau khi ở lại trưởng thì mỗi lần trở về anh đều thích được ngủ với bà, sau khi tỉnh dậy lại nhìn bà chải đầu, vẫn luôn đưa cho bà kẹp tóc màu đen nhỏ.

Dù cho thời gian có thay đổi ra sao thì bà vẫn luôn thích dùng kẹp tóc nhỏ đó.

Và sau mỗi lần chải đầu xong lại ôm lấy anh rồi mới đi làm việc khác.
Anh luôn chờ sau khi bà quay người mới gọi một tiếng "mẹ"
Bà sẽ cười quay đầu lại rồi hỏi anh làm sao?
Anh không biết nên nói gì, chỉ biết nói: "Không có gì ạ, chỉ là cảm thấy..

Mẹ thật đẹp!"
Bà sẽ rất vui, rõ ràng là rất vui nhưng lại cười mà mắng anh: "Nhóc con thối, còn chọc mẹ nữa, mẹ đã già rồi!"
Hì, trong lòng mỗi một đứa trẻ thì mẹ mình luôn luôn là xinh đẹp nhất dù cho bà có già thế nào đi nữa.
Anh ngây người nhìn về phía cửa, trước mắt là những hình ảnh giữa quá khứ và hiện tại không ngừng hợp vào lại tách ra.

Còn bà cũng ngây người đứng ở đó, nước mắt đong đầy, môi hơi mở ra nhưng không nói thành lời.
Bầu không khí dường như bỗng nhiên bị ngưng đọng lại.
Rất lâu sau anh bất ngờ nói: "Mẹ..

Mẹ..


Thật đẹp.."
Nước mắt của bà bỗng nhiên rơi không ngừng, tiến đến muốn ôm anh nhưng giữa đường lại dừng lại, chỉ che miệng khóc, chỉ khóc.
Anh cuối cùng không ngồi nổi nữa mà đứng dậy ôm người phụ nữ đang khóc này vào lòng, mắt cũng đỏ lên nói: "Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi, mẹ.."
Bà khóc không thành tiếng, khóc như mưa đánh anh: "Đứa con đáng chết này! Con còn quay về làm gì? Quay về làm gì hả? Con còn nhớ đến người mẹ này sao?"
Anh biết, mẹ của anh sẽ không bỏ rơi anh đâu, nhất định sẽ không! Giống như ngày xưa khi anh bị bỏ rơi chính bà đã nhặt anh về vậy.

Dù bất cứ lúc nào, dù cho trên thế giới này chỉ còn lại một mình anh thì bà cũng nhất định sẽ lại nhận lại anh về nhà thôi.
Nước mắt anh cũng rơi cùng với nước mắt bà, anh bỗng nhiên gục xuống dập đầu nhận sai trước mặt bà: "Con xin lỗi mẹ, con trai bất hiếu bây giờ mới đến gặp mẹ được, con không dám xin mẹ tha lỗi, chỉ muốn biết mẹ sống tốt là được, chỉ cần..

cho con được gọi một tiếng mẹ là được.."
Anh nói xong thì bà khóc càng lớn hơn, nước mắt rơi không ngừng, hết giọt này đến giọt khác rơi lên đầu anh, mặt anh.
Bà cố sức kéo anh, muốn kéo anh dậy: "Con thật là đáng chết, mau đứng dậy cho mẹ, ai cần con xin lỗi chứ? Muốn mẹ tha lỗi thì mau đưa mông ra đây, để mẹ đánh một trận rồi nói!"
Anh phụt cười thành tiếng, ngày xưa khi anh nghịch ngợm cũng hay nghe thấy lời như thế này, nhưng người đàn ông gần ba mươi tuổi lại nghe thấy người khác muốn đánh mông mình thì thật là không thể nào nhịn cười được! Thế nên nước mắt lại rơi ra trên vẻ mặt đang cười.
Nghe thấy anh cười, bà giận giữ véo cánh tay anh, nhưng không biết từ lúc nào, cánh tay non mịn nhỏ bé đã trở nên cứng cáp như này rồi? Giống như véo vào một tấm sắt vậy.
Vừa vui vừa giận: "Trưởng thành rồi đúng không? Trưởng thành rồi liền bắt nạt mẹ đúng không? Bây giờ mẹ không đánh được con nữa rồi, cũng không véo đau được con nữa, con còn đến chọc tức mẹ làm gì?"
"Mẹ, mẹ đánh đi, mẹ đánh đi!" Anh đứng dậy, nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó.
"Con tìm gì vậy?" Bà lau nước mắt trên mặt rồi lại hỏi.
"Cành đào ạ, cành đào lúc nhỏ đâu rồi ạ? Đánh bằng cái đó đau lắm!" Anh cố ý tìm kiếm.
Bà cười trong nước mắt: "Sao lại có ở đây được? Trong phòng mẹ vẫn còn giữ đấy!"
"Mẹ, mẹ còn giữ lại thật sao?" Anh mở to mắt, vốn chỉ là muốn đùa bà thôi, nào ngờ bà còn giữ thật..