Mồm thì nói vậy nhưng trong lòng lại nhớ lại cậu nói của anh: Trung thành với cách mạng và Đảng, trung thành với bà xã và cu con.
Cái từ cu con này là từ ở quê mới gọi, giữa nơi toàn giọng Bắc Kinh này lại nghe anh nói ra lại có ý vị sâu xa, giống như mùi vị quê nhà vậy.
Thật ra Lục Hướng Bắc bị oan rồi, tuy nói anh có gia đình ở Bắc Kinh nhưng gia đình này không phải nơi anh lưu luyến, thời gian anh ở Bắc Kinh cũng không dài, muốn anh làm hướng dẫn cho cô ở Bắc Kinh đúng là làm khó anh mà.
Quyết định cuối cùng của hai người là không có đích đến.
Trường Thành thì cô không leo nổi.
Cố Cung thì mới mùng một đầu năm không được thích hợp lắm.
Vì vậy liền thương lượng với lái xe sẽ bao xe một ngày để tài xế đưa họ đi đến chỗ nào nhộn nhịp, có đồ ăn ngon, nếu như trên đường nhìn thấy gì thú vị thì lúc nào cũng có thể dừng lại.
"Bác tài à, dừng lại đi!" Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên hô lớn, sau đó liền chỉ về phía trước: "Khoai lang, khoai lang nướng kìa!"
"Em muốn ăn khoai lang nướng à?" Lục Hướng Bắc có chút không nói lên lời, nhưng cả đoạn đường này cô cũng đã kêu dừng mấy lần rồi, dù chỉ nhìn thấy thứ bình thường như kẹo hồ lô, trong tay cô vẫn còn cầm tàn dư của kẹo hồ lô kìa.
Đến cả tài xế cũng cười: "Tôi bảo này người anh em, cậu đúng là có phúc, lấy được một người vợ dễ nuôi như này!"
"Còn phải nói sao, vợ tôi dù có cầm đèn lồng tìm cũng khó mà tìm được!" Lục Hướng Bắc thuận thế nịnh bà xã luôn, sau đó ngoan ngoãn xuống xe mua khoai lang nướng.
Đến khi anh mang hai củ khoai nướng nóng hổi về thì Đồng Nhất Niệm vẫn còn đang nhai kẹo hồ lô.
Thấy anh về lập tức nhận lấy khoai lang nướng rồi đưa kẹo hồ lô cho anh, còn không quên nói thêm: "Lát nữa tôi còn muốn ăn, anh đừng có ăn vụng đấy!"
Anh giơ kẹo hồ lô lên nhìn, trên trán như có một đường màu đen, thứ này cũng chỉ có em thích ăn mà thôi.
Tài xế rất thích lảm nhảm, khen Đồng Nhất Niệm hết lời: "Em gái này thực tế thật, người anh em đúng là có phúc! Mấy cô gái xinh đẹp bây giờ toàn là kéo bạn trai đến trung tâm mua sắm, mấy thứ như kim cương, biệt thự, xe sang không thể thiếu được!"
Đồng Nhất Niệm chầm chậm bóc vở khoai, khoai lang vàng suộm hiện ra bốc khói nghi ngút, nhìn có vẻ rất thơm mềm, cắn một miếng vừa thơm vừa ngọt.
Kim cương ấy à, giờ có mang kim cương đến đổi khoai lang của cô cô cũng không thèm.
Có một số thứ, không phải là chưa từng có, biệt tự, xe xịn thì sao chứ? Khi cô có chúng cũng không cảm thấy hạnh phúc hơn bây giờ. Tuy hạnh phúc trước mắt cũng mấp mé nước làm cho cô không dám tin nó là thật lắm.
Nhưng giây phút này ăn khoai nang nướng nóng hổi mà anh mua lại là một loại cảm giác hạnh phúc như có hoa đang nở trong lòng vậy.
Thật ra cô hiểu, vẫn luôn hiểu được.
Hạnh phúc không có liên quan gì đến xe sang hay biệt thự, cũng không có liên quan gì đến khoai lang hay kẹo hồ lô mà chỉ giống như ngày hôm nay hai người họ du ngoạn Bắc Kinh cũng không quan tâm đến danh lam thắng cảnh nào mà quan trọng là đi cùng ai mà thôi.
Đi cùng đúng người thì dù có là nơi vô vị hỗn loạn thế nào thì cũng đều thấy thú vị. Đi cùng sai người thì dù có đưa cô lên mặt trăng thì cũng không vui thú gì, lẽ nào không phải sao?
Nhưng vào thời gian năm mới này, cô lại mong là ông trời có thể nghe thấy lời cầu nguyện của cô, cho cô một chút thời gian, sau đó cô sẽ dùng toàn bộ sức lực bản thân để ôm lấy hạnh phúc này.
Hạnh phúc có thể chờ được không?
Cô không trả lời câu hỏi của lái xe nhưng Lục Hướng Bắc lại nói tiếp: "Bác tài không biết rồi, ở trong nhà tôi, bà xã tôi là lãnh đạo, giữ vai trò chính! Kim cương biệt thự xe sang gì đó là tôi chờ cô ấy thưởng cho đấy!"
"Nói linh tinh gì đó, ai là bà xã anh hả?" Đồng Nhất Niệm đang ăn khoai lang nhưng vẫn lườm anh.
Anh liền ra vẻ sầu não: "Bác tài thấy chưa? Tôi đến cả danh phận cũng không vớt vát được, vẫn còn phải cố gắng nhiều đây!"
Tài xế buồn cười: "Người anh em cũng giỏi thật đấy, con cũng có rồi mà còn chưa có được danh phận à? Lẽ nào để con không có ba để gọi à?"
Lục Hướng Bắc tặng cho tài xế một ánh mắt cảm kích, nói với Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm, em nghe thấy chưa? Bác tài cũng nói đứa bé này ra đời không thể không có ba được đâu!"
Đồng Nhất Niệm gật đầu: "Đúng vậy, nhưng đứa bé này gọi ai là ba thì tôi vẫn còn chưa suy nghĩ xong đâu?"
Hai người cứ đấu võ mồm suốt dọc đường, thỉnh thoảng tài xế cũng chen vào mấy câu, đầu xuân năm mới cũng thấy khá vui vẻ.
Một ngày cứ như vậy mà trôi qua, cũng không đi được những nơi cổ kính nổi tiếng mà chỉ là đi lung tung cùng Đồng Nhất Niệm, đường ăn vặt, ngõ hẻm cổ, cũng rất vui vẻ.
Đến tận khi Đồng Nhất Niệm nhớ đến Trác Thần Viễn và Loan Loan thì trời cũng tối rồi.
"Chết rồi!" Cô bỗng giậm chân: "Đều tại anh, làm tôi quên mất anh Trác và Loan Loan rồi, họ nhất định là đang lo lắng cho tôi!"
"Cái này sao có thể trách anh chứ?" Lục Hướng Bắc cảm thấy oan uổng.
"Chẳng anh thì sao? Tôi và họ cùng ra ngoài, nếu như không phải vì anh đột ngột xuất hiện thì tôi sao lại quên mất họ chứ?" Cô trừng mắt với anh.
Nụ cười của anh từ từ theo khoé mắt nở ra: "Nói như vậy thì.. sức ảnh hưởng của anh với em rất lớn nhỉ?"
Hả..
Đồng Nhất Niệm im lặng, trừng mắt với anh: "Nếu không phải anh nhét nhiều đồ ăn như vậy cho tôi thì sao tôi có thể mải ăn mà quên mất họ chứ?"
Anh dương mày, thôi được, vịt chết rồi mỏ vẫn cứng, tính khí này vẫn không hề sửa đổi chút nào.
"Vậy bây giờ làm thế nào đây? Gọi điện cho họ không?" Anh lấy di động ra.
"Nói thừa, nhất định phải gọi rồi, bác Trác còn đang đợi chúng tôi về nhà ăn cơm đấy!" Cô cầm di động của anh, đang định gọi đi thì lại nghĩ đến một việc: "Vậy còn anh thì sao? Hay là anh về nhà mình ăn cơm đi!"
"Anh.. Anh làm gì có nhà? Em ở đâu thì đó chính là nhà anh!" Anh cười trả lời, coi như là.. nói nước đôi!
Cô hơi sững người vì câu nói: Em ở đâu thì đó là nhà anh.
Sợi dây đàn trong tim lại rung lên, câu nói vô ý này có thể xem là lời tình tứ làm động lòng người nhất trên thế giới không?
"Hay là cùng nhau ăn cơm đi, tôi ở nhà người ta lâu như vậy cũng nên đến chúc tết, để tôi gọi điện nói trước với họ, sau đó đi mua chút quà.." Cô đang suy nghĩ.
"Cần gì quà tặng chứ! Không cần đâu!" Anh ngại phiền hà, về nhà của mình còn mua quà tặng gì chứ?
"Sao lại không cần được? Đầu xuân năm mới, anh tay không đến nhà người ta mà không biết ngại à?" Cô lườm anh, tiếp tục ấn số điện thoại.