"Lục Hướng Bắc, anh đừng nói là lúc đó anh đã nhìn trúng tôi đấy nhé? Anh đúng là biến thái! Tôi mới mấy tuổi chứ?" Cô hắng giọng. Với lại sau đó chẳng phải anh còn yêu Như Kiều sao? Có ma mới tin anh! "
Anh cười:" Đúng là có nhớ đến, lúc đó chỉ nghĩ là con gái nhà ai mà xinh đẹp thế? Giống như một búp bê sứ vậy làm người ta yêu thích! "
Lời này thật sự là phát ra từ tận đáy lòng, lúc đó chỉ cảm thấy chưa bao giờ gặp cô bé nào xinh như thế, váy công chúa màu xanh nhạt mặc trên người cô bé làm tôn lên làn da trắng sáng như sứ của cô, tóc hơi xoăn tự nhiên hơi rối, bỗng nhiên xông ra giống như là một tinh linh rừng xanh trà trộn vào nhân gian vậy. Đặc biệt, đôi môi hồng mềm mịn chu lên, nước mắt như những hạt trân châu long lanh trong khoang mắt lại càng làm rung động sợi dây mềm mại trong lòng anh.
Sau này dù thời gian trôi đi nhưng hình ảnh đó vẫn luôn khắc sâu trong đầu anh.
Tất nhiên đó vẫn chưa phải là yêu.
Lúc đó anh còn trẻ con, sao có thể này sinh tình yêu với một cô gái nhỏ bảy tám tuổi được chứ? Chỉ là cảm thấy đáng yêu mà thôi, chỉ là có ấn tượng sâu sắc mà thôi.
Đến tận về sau này.
" Thế nên sau này anh cố ý lập mưu hại tôi rơi xuống hồ sau đó lại cứu tôi lên, như vậy có thể lấy được ấn tưởng tốt của ba tôi sao? Hừ, tôi biết anh có tâm tư khó dò mà. "Thì ra cô và anh còn có một quá khứ như vậy nữa đấy, vậy mà cô lại không có chút kí ức nào. Chẳng trách mỗi năm anh đều mua bánh ngọt cho cô vào một ngày nào đó.
Đúng rồi, lần đó ở bãi biển chẳng phải anh nói mua bánh hạt dẻ là vì chúc mừng anh ngày đó gặp được người quan trọng nhất trong đời sao?
Mùi vị bánh hạt dẻ lại gợi lên trong khoang miệng, ngọt ngấm vào tận tâm can.
Anh bỗng nhiên lật người, hai cánh tay chống hai bên cô, hơi thở sát lại gần cô nhưng vẫn cẩn thận để không đè lên cô.
Nụ cười làm người ta mê muội của anh lúc này đang ở ngay phía trên cô, khi ánh mắt anh từ từ khuếch tán:" Cô bé ngốc, em không tin vào ý trời sao? Em chính là món quà mà ông trời tặng cho anh đấy, từ khi em mới bảy tám tuổi thì đã tặng đến trước mặt anh rồi, cho dù có trốn thoát mười mấy năm thì cuối cùng vẫn gặp phải đấy thôi. Nếu như bắt buộc phải nói em bị rơi vào hồ sen là có âm mưu vậy thì đó chính là âm mưu của ông trời tạo ra đấy, là ông trời làm tảng đá bên hồ long ra, thiết kế để em rơi vào hồ sen, sau đó lại cho anh xuất hiện, đúng là một âm mưu hoàn mĩ không kẽ hở mà! Anh yêu âm mưu này quá đi! "
Cô nhìn chằm chằm anh ở phía trên, đây là anh sao? Anh rất ít khi nói những lời gợi cảm như vậy, anh bây giờ lẽ nào bị ma nhập rồi sao?
Nhưng không thể không thừa nhận, những lời này nghe rất thoải mái! Đến mức nụ cười như được trộn với mật ong đang mở ra trên môi cô nhưng miệng thì vẫn cưỡng từ đoạt lí:" Hứ, ông trời chắc chắn là bị mù rồi. "
" Cứ coi như mù đi.. thì con mèo mù anh đây cũng bắt được cá rán rồi. "Môi anh từ từ hạ xuống, giọng nói cũng dần trở nên nỉ non mơ hồ.
" Anh mới là cá rán ấy. "Người này đúng là làm mất vui, khung cảnh vừa đẹp đẽ như vậy bỗng nhiên lại bị sửa cho hỏng hết rồi.
Nhưng lời của cô còn chưa nói xong thì đôi môi mềm mại, ẩm ướt của anh đã che kín môi cô.
Trong đầu cô" xẹt "một cái như bị điện giật, kí ức còn sót lại đang cố kháng cự:" Đừng.. không được.. "
Anh mút nhẹ đôi môi xin đẹp ngọt ngào của cô, giống như đang thưởng thức vị ngọt của kẹo QQ, tinh thần sớm đã bị xao động không yên nữa rồi, hô hấp cũng trở nên nóng bỏng và gấp gáp:" Ngoan nào, nhìn cũng đã nhìn rồi, chỗ nào cũng đã sờ cả rồi, chỉ hôn chút thôi là được. "
" Không được.. anh đã nói sẽ cho tôi thời gian mà.. "Cô vẫn cần một chút thời gian.
Nhưng giọng nói trong lòng sao lại ngày càng yếu ớt vậy chứ?
Cuối cùng, sự dịu dàng ấm áp trên môi đã biến mất dạng.
Đồng Nhất Niệm, là mày không đủ kiên quyết hay là Lục Hướng Bắc quá dày mặt.
Đây là sự cảm thán cuối cùng của cô.
Anh hôn viền môi thơm ngát mềm mại của cô, thỏa mãn và khát vọng cùng dây dưa. Thỏa mãn là vì cuối cùng có thể hôn cô, trằn trọc trong hơi thở của cô chính là việc mà anh vẫn luôn mơ ước, nhưng hơn nữa là khát vọng, khát vọng đối với cơ thể mềm mại của cô, khát vọng được triền miên cùng cả linh hồn và thể xác với cô, khát vọng hòa nhập vào cơ thể cô, cùng cô tận hưởng cảnh giới cao nhất của tình yêu. Nhưng anh vẫn rất tỉnh táo biết là không thể được, thậm chí hôn cũng rất cẩn thận, không dám trêu ghẹo, không dám làm cô xúc động chỉ dịu dàng nhẹ nhàng, dùng môi mình sưởi ấm môi cô.
Về câu chuyện lần đầu gặp gỡ trong ngõ nhỏ vốn anh cũng không muốn nhắc đến, anh từng hi vọng là một ngày nào đó cô sẽ tự nhớ ra nhưng bây giờ xem ra là không được, anh bắt buộc phải thừa thắng xông lên, vào lúc cô vừa chấp nhận anh, chấp nhận anh làm cha của con cô thì phải nhanh chóng buộc chặt lấy trái tim cô, dùng câu chuyện của anh, nụ hôn của anh.
Đêm nay là đêm mà cô ngủ ngon nhất từ sau khi phẫu thuật, đến cả Đô Đô và Đồng Đồng cũng rất ngoan, nửa đêm chỉ khóc một lần, sau khi được cho ăn no lại ngủ thiếp đi cho đến tận khi trời sáng.
Chỉ có Lục Hướng Bắc là đáng thương, sau khi cô ngủ say thì lại phải vào nhà tắm nước lạnh rất lâu rất lâu, mùi vị mùa đông tắm nước lạnh làm anh nhớ lại một câu nói, tự tạo nghiệt không thể sống.
Nhìn dung nhan ngủ say của Đồng Nhất Niệm, anh lại cười khổ, bà xã ơi là bà xã, anh không phải thánh nhân đâu, anh cũng là đàn ông đấy.
Vì thế hai mắt đen đến khi trời sáng.
Ngày hôm sau, chắc là một ngày vô cùng long trọng, già trẻ lớn bé nhà họ Lục đều tập trung hết ở bệnh viện, trận thế cũng gần như hôm đón tiếp Lục Hướng Bắc.
Trác Thần Viễn nhìn thấy dáng vẻ Lục Hướng Bắc thì trước tiên cũng không quên cười nhạo, thấp giọng cho anh một đấm, cố ý sỉ nhục anh:" Vừa nhìn là biết không được thỏa mãn phương diện nào đó nhỉ? Đừng có nhịn đến mức bị bệnh đấy! Hôm nay không cần cậu ở đây hầu hạ nữa đâu, ra ngoài chơi đi! "
Lục Hướng Bắc trừng mắt liếc xéo anh ta, vừa hay liếc thấy Loan Loan nhìn về phía này, hình như đang cố tập trung nghe họ nói chuyện, vì vậy anh cười giảo hoạt:" Được thôi, hai anh em chúng ta cũng lâu không chơi rồi, nghe nói gần đây có hai em người mẫu mới rất nổi, đi thử xem sao! "
" Cậu đi đi, đừng có lôi tôi theo, bà xã tôi.. "
Trác Thần Viễn còn chưa nói xong, Loan Loan đã bắt đầu gầm lên:" Trác Mập, anh không muốn sống nữa rồi có phải không? "
Lục Hướng Bắc nhếch mày chuồn mất đến bên cạnh bà xã mình thể hiện ân cần.
Nhưng người sốt ruột nhất sáng này lại là ông Lục, mặc quân phục, lưng thẳng tắp uy nghiêm, nghe thấy tiếng Loan Loan liền quát:" Đừng làm ồn nữa, yên tĩnh một chút không được hả? "
Trác Thần Viễn ôm đầu đầu hàng với Loan Loan:" Đừng làm ồn nữa, hôm nay tâm trạng ba rất dễ kích động đấy, đừng có đứng trước họng súng nữa. "
Đang ồn ào thì phía ngoài vang lên tiếng giày cao gót giẫm lên nền gạch, sau đó cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa:" Ân Chi? "Sau khi gõ cửa liền là giọng nói dịu dàng của phụ nữ vang lên.
" Đến đây! "Lục Hướng Bắc vội ra mở cửa.
Vì vậy cả phòng bệnh bỗng trở nên yên tĩnh, ba người nhà Trác Thần Viễn xếp ngay ngắn từ cao đến thấp, ông Trác chỉnh trang lại quân phục, quay người hỏi Trác Tiểu Mập:" Thế nào, thấy huân chương của ông có ngay ngắn không? "
Trác Tiểu Mập ưỡn bụng tròn vo ra, có chút khó hiểu:" Có gì đẹp đâu ạ! Ông Trác của con từng nói, nhà này sắp bị phá rồi, còn trang trí làm gì chứ. "
" Nhóc con, muốn ăn đòn à! "Trác Thần Viễn vỗ đầu con trai, nhưng lại cố nhịn cười.
Loan Loan lại không để ý nhiều, che miệng cười thành tiếng, so với cười trộm còn kinh điển hơn.
Ông Lục rất muốn nổi giận nhưng lại ngại cửa phòng đã mở ra kia.
Đồng Nhất Niệm đang không hiểu được đây là đang diễn vở kịch gì nữa, bỗng nhiên trước mắt liền như sáng lên, một người phụ nữ nhìn có vẻ khoảng ba lăm ba sáu tuổi được Lục Hướng Bắc đón vào.
Cô vừa nhìn đã nhận ra đây là ai, bởi vì bà có ngũ quan giống hệt với Lục Hướng Bắc, đồng thời cũng hiểu được tại sao Lục Hướng Bắc lại có dáng vẻ yêu nghiệt kia.
Người phụ nữ có ngũ quan tinh xảo, khí chất cao quý nhã nhặn, trên mặt lại không có chút nếp nhăn nào, chỉ có mái tóc đen kia búi lại nên nhìn mới có chút già thôi.
Bà trang điểm nhẹ nhìn rất thu hút, mặc áo kiểu Trung màu xanh da trời, áo ngoài màu bạc ngắn tay, vạt áo có một bông hoa mẫu đơn to, từ trên xuống dưới đều là khí chất quốc sắc thiên hương, nếu như không phải biết trước thì còn tưởng là người bước từ trong tranh ra mất.
Người như vậy mà Lục Hướng Bắc lại gọi là mẹ sao?
Gọi chị còn tạm được.
Nhưng tính theo tuổi thì dù mười tám tuổi bà sinh con thì giờ cũng phải bốn tám bốn chín tuổi rồi.
Đồng Nhất Niệm vốn tự tin với vẻ đẹp của mình lúc này lại thấy xấu hổ.
Có lẽ mấy người Loan Loan đã biết là có một người như này rồi nhưng chắc là chưa từng gặp bao giờ, thế nên rất quy củ đứng sau ông Lục.
Đồng Nhất Niệm cũng lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng thanh xuân trên mặt Lục Hướng Bắc.
" Mẹ, đây là chị gái con, anh rể, và cháu ngoại. "Lục Hướng Bắc giới thiệu người nhà Loan Loan trước, Loan Loan bình thường rất nghịch ngợm lúc này lại giống như một cô gái xấu hổ, gọi một tiếng:" Cháu chào dì! "
Ông Lục ngượng ngùng đi lên trước:" Uyển Uyển.. "
Bà ấy tên là Uyển Uyển sao? Tên này đúng là rất hợp với bà ấy! Đồng Nhất Niệm cảm thấy rất tò mò về người phụ nữ này. Giữa bà và ông Lục đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng bà không phải là mẹ của Loan Loan, nhưng Loan Loan lại không hề ghét bà ấy. Còn bà ấy sao lại bỏ sang Pháp? Lập nghiệp ở Pháp vất vả như vậy, một người phụ nữ yếu đuối như bà đã chống chọi như thế nào vậy?
Trong lúc cô đang suy nghĩ lại thấy" Uyển Uyển "vốn không hề để ý đến ông Lục mà đi qua người ông tiến thẳng về phía Loan Loan, ngón tay như ngọc nhấc lên vuốt tóc Loan Loan:" Đây chính là Loan Loan sao? Một đứa bé thật là đáng yêu! "
" Bà nội, cháu cũng rất đáng yêu.."Một bạn Mập nào đó muốn tranh sủng chen vào.