Sau khi Đồng Nhất Niệm quay lại mới dần dần tìm hiểu mọi chuyện, những chuyện liên quan đến công xưởng, bồi thường cho những công nhân bị thương, và những việc liên quan đến các đại lí, lúc này cô với nhận ra Lục Hướng Bắc quả thật đã xử lí mọi chuyện thỏa đáng rồi, từ bồi thường đến động viên vỗ về đều đã làm đâu vào đấy.
Đây chính là điểm đáng để cô khâm phục và học tập, làm việc cẩn thận chặt chẽ.
Thật ra, mấy năm nay cô cũng học được rất nhiều điều từ anh.
Trong đó thu hoạch lớn nhất chắc là..
Cô nghĩ mà thấy buồn cười.
Tất nhiên anh xử lí mọi chuyện hoàn hảo như vậy không có nghĩa là không cần cô phải quay lại, ngược lại, việc cô thật sự muốn làm lại chưa làm được.
Y Niệm là một dấu chấm rồi, còn cô vẫn cần phải tự mình đi đối mặt với tất cả, sau đó lại làm lại từ đầu.
Cô cũng không nhắc đến chuyện trả lại tiền cho anh, chắc có nhắc cũng sẽ chỉ làm anh nổi giận mà thôi, vì thế thà không nhắc còn hơn.
Mấy ngày nay đi ngân hàng làm chút chuyện, ở cửa ngân hàng lại trùng hợp gặp được Hạ Tử Tường.
Khi Hạ Tử Tường nhiệt tình chào hỏi với cô làm cô không nhịn được mỉm cười: "Hình như chỗ nào cũng gặp phải anh vậy!"
"Đây chính là có duyên đấy!" Hạ Tử Tường phong độ ngời ngời đứng trước mặt cô.
"Đúng thế, duyên cũng phải phân ra làm lương duyên hay nghiệt duyên đấy!" Cô bắt đầu nói đùa, trong lòng lại đang nghĩ, cô và Lục Hướng Bắc rút cuộc là lương duyên hay nghiệt duyên đây?
Hạ Tử Tường nhìn cô rồi đột nhiên nói: "Có lẽ vậy, nghiệt duyên lại càng làm người ta khắc cốt ghi tâm hơn." Ngữ khí đó nửa nói đùa nửa nghiêm túc nhưng lại bao phủ một tầng thương cảm.
Ngữ khí như vậy lại làm cho Đồng Nhất Niệm vô cớ tim đập liên hổi, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.
Nhưng họ không ai ngờ được là chỉ một câu nói đùa nhưng lại thật sự trở thành một lời dự báo chính xác, từ đó tạo ra một đoạn kí ức sâu sắc.
"Con em có khỏe không? Là con trai hay con gái?" Hạ Tử Tường đánh vỡ sự thương cảm kì lạ trong không khí.
Cô cười, Hạ Tử Tường hình như thật sự là người cuối cùng biết được tin tức của con cô: "Là một cặp sinh đôi!" Trong lời nói mang đầy vẻ tự hào.
"Thật vậy sao? Chúc mừng em! Cũng chúc mừng hai người.. làm hòa về lại với nhau rồi sao?" Khi anh ta cười trong lòng lại xót xa.
Cô chỉ cười, cuối cùng vẫn nói "cám ơn"!
"Nói vậy thì, anh không còn hi vọng rồi sao?" Anh ta cười hỏi cô.
Cô cảm thấy khó có thể đối mặt với nụ cười này của anh ta, cô cúi đầu: "Hạ Nhị, tôi vẫn luôn coi anh là bạn bè." Cô vẫn luôn cân nhắc, nên dùng thái độ như thế nào để đối diện với Hạ Tử Tường mới thích hợp nhất. Quá gần thì lại không nghiêm túc, quá xa lại không làm được.
"Anh cũng vậy!" Anh ta cười sảng khoái, hối hận mình đã hỏi câu này, nếu như không hỏi thì còn có thể tiếp tục giả ngốc được.
Nhưng người như anh ta giỏi nhất là thay đổi sắc mặt, trên mặt ngay lập tức có thể như trăng sáng sau đám mây bay qua: "Vậy thì.. bạn bè mời nhau uống tách cà phê thì thế nào?"
Vừa đúng ba giờ chiều, đúng lúc hợp để uống cà phê.
Cô nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Trong quán cà phê cô lại chọn một ly nước ép hoa quả, Hạ Tử Tường lại chọn cà phê đen, lại còn là loại không thêm đường, không giống phong cách của anh ta chút nào, lại thích cay đắng vậy sao?
"Có những người nhìn không giống như trong tưởng tượng!" Anh ta dùng thìa nhẹ khuấy cà phê đen.
Bên trong không bỏ thêm gì cả thì có gì cần khuấy chứ? Đồng Nhất Niệm cũng không đi nghiên cứu sâu câu nói này của anh ta mà lại chủ động nhắc đến những khách hàng mà anh ta chủ động liện hệ giúp Y Niệm, đồng thời bày tỏ ý xin lỗi với anh ta, dù sao mục đích cuối cùng của mỗi người làm ăn cũng không phải là muốn bồi thường mà là nghiệp vụ và thành tích.
"Ồ, đây cũng không phải là lỗi của em, sao lại phải xin lỗi anh chứ? Hơn nữa, tiền bồi thường cũng lấy rồi, họ còn nói được gì nữa chứ? Đừng để trong lòng, anh chỉ lo cho em, sau này có dự định gì chưa?" Anh ta hỏi.
Trong lòng cô lại hiện lên hình ảnh của Lục Hướng Bắc, hình như anh vẫn ở đó chỉ vào máy tính nói, con gái làm phiên dịch rất tốt, cũng không mong em kiếm được tiền, hoặc là nếu muốn làm giám đốc thì đi công ty con đi.
Sao người với người lại khác nhau thế chứ? Hạ Tử Tường thì hỏi cô muốn làm gì, chỉ có Lục Hướng Bắc nhìn thì có vẻ xa cách nhã nhặn nhưng thực ra lại là bạo quân độc tài từ trong xương tủy.
Nhưng cũng không thể so sánh được, cô rất nhanh chỉnh đốn lại mình, một người là bạn, một người là người nhà, người nhà tất nhiên là quản nhiều hơn một chút.
Sau khi nghĩ như vậy, cô cũng tự thấy buồn cười với bản thân, lại giúp Lục Hướng Bắc mà tìm cớ gỡ tội sao?
"Cụ thể làm gì thì vẫn còn đang tính! Anh cũng biết chuyện của Y Niệm đã đả kích tôi rất lớn!" Cô cúi đầu uống nước hoa quả, vị chua chua kích thích vị giác.
"Dự định tiếp tục làm thời trang sao, hay là quay về Đồng thị làm điều hành?" Anh ta ngẩng đầu nhìn cô: "Dù em làm gì thì anh cũng có thể giúp được."
"Ha ha, sao tôi còn không biết ngại mà làm phiền anh được chứ!" Cô cười tiếp tục uống nước hoa ưủa, trong lòng lại đang đập rộn lên, vị chua mát lạnh của nước quả chảy vào dạ dày khi chảy qua vị trí trái tim cũng không thể giúp nó ổn định lại được.
"Sao lại nói là làm phiền chứ? Thật ra anh rất áy náy, bời vì mấy khách hàng này là anh giới thiệu nhưng không chỉ không giúp được Y Niệm của em, bây giờ lại còn làm cho em mất hết họi thứ để bồi thường nữa!" Anh ta dừng lại một chút rồi lại nói: "Thật ra, anh rất muốn giúp em bồi thường nhưng anh lại không có cái quyền này."
"Hạ Nhị, anh đừng nghĩ như vậy, anh giúp tôi là vì có ý tốt, là vì vận may của tôi không tốt thôi. Nếu như anh vì vậy mà thấy áy náy thì tôi lại có lỗi rồi, anh cũng thừa nhận chúng ta là bạn bè mà, nếu như anh còn nghĩ như vậy thì chính là không coi tôi là bạn rồi!" Cô mỉm cười.
Hạ Tử Tường nhìn nụ cười của cô đến thất thần: "Em thật sự coi anh là bạn sao?"
"Tất nhiên rồi!" Cô không hề do dự gật đầu.
"Có bạn bè nào mà tết nhất không hỏi thăm không? Lâu như vậy mà cũng không liên lạc? Đến cả khi sinh con cũng không báo tin vui nữa?" Ngữ khí của anh ta cuối cùng lại trở thành trách móc.
Cô có chút chột dạ, hình như.. đúng là có hơi quá đáng, nhưng hơn một tháng nay, cả ngày đấu trí đấu dũng với Lục Hướng Bắc, làm gì còn thời gian nghĩ cái khác chứ.
Hơn nữa cô gọi điện thoại nhưng không gọi được mà!
"Có phải anh đổi số rồi không? Tôi có gọi nhưng không kết nối được!" Cô lấy di động ra, tìm số của Hạ Tử Tường.
"Đâu có, vẫn là số cũ mà, em nói số của em cho anh đi, anh gọi cho em!"
Không đổi sao? Vậy thì lạ thật.
Đồng Nhất Niệm đọc số của mình, Hạ Tử Tường cũng lưu vào máy mình rồi gọi lại.
Di động của cô hiện thị số của anh ta nhưng lại không có tên, theo lí số đã lưu vào danh bạ thì phải hiển thị tên người gọi mới đúng chứ.
Cô nghi ngờ lại tìm số của Hạ Tử Tường trong danh bạ thì phát hiện ra một chị tiết nhỏ nhưng là vấn đề lớn.
Số cô lưu trong danh bạ và số Hạ Tử Tường vừa gọi đến khác nhau một chữ số, hơn nữa còn là con số ở giữa nên không nổi bật lắm.
Cô thề là không phải bản thân lưu nhầm, số này cô trước đó cũng gọi quá rồi, đúng là số của Hạ Tử Tường.
Vậy thì chỉ có một khả năng là Lục Hướng Bắc nhân lúc cô không đề phòng đã thay đổi số của Hạ Tử Tường trong danh bạ của cô rồi, để cô không thể gọi đi được.
Chẳng trách khi ở Bắc Kinh cô có gọi nhưng lại được báo là số không tồn tại.
Cô tức đến ngực phập phùng, Lục Hướng Bắc đáng chết, vẫn thích làm mấy chuyện quỷ quái! Có những lúc thật là giống như đứa trẻ chơi ác vậy.
Hạ Tử Tường thấy cô cầm di động ngây người thì cũng tiến đến, vừa nhìn thì liền thất vọng: "Niệm Niệm ơi là Niệm Niệm, còn nói là bạn bè, còn lưu nhầm số của anh nữa!"
Nếu như trên thế giới này có người nào đó hại cô đến không có chỗ dung thân thì chỉ có thể là Lục Hướng Bắc chứ không thể là ai khác.
Cô khó lòng giải thích được chỉ đành lắp bắp: "Không phải.. tôi không có.. không phải tôi.."
Nhưng có thể giải thích được sao? Lẽ nào nói là Lục Hướng Bắc lén lút thay đổi sao? Cục trưởng Lục là anh không sợ mất mặt nhưng cô sợ đấy.
Lục Hướng Bắc, về nhà tôi nhất định sẽ giết anh, cô thầm nghiến răng.
Hạ Tử Tường lại cười ha ha: "Anh đùa thôi, nhưng lần này phải lưu đúng vào đấy, đừng lưu sai nữa nhé cô cả!"
Mặt cô không nhịn được đỏ lên: "Không sai được đâu, lần trước là ngoài ý muốn thôi!"
Lục Hướng Bắc đáng chết, lưu manh thối, tự mình làm trò thay xà đổi cột lại còn muốn cô gánh tội hộ.
Thấy cô lưu đúng rồi Hạ Tử Tường mới quay về lại chỗ ngồi, còn di động anh ta cầm trong tay lại kêu lên, anh ta cười nhìn cô: "Anh nhận điên thoại đã, anh trai anh!"
Đồng Nhất Niệm nhún vai bày tỏ không cần hỏi cô.
"A lô, anh." Anh ta hơi quay người đi.
"Nghe nói em lại ở cùng với người phụ nữ họ Đồng kia hả?" Hạ Tử Du ở đầu bên kia hỏi.
Hạ Tử Tường cau mày, ai báo tin nhanh vậy chứ?
"Em không cần nghĩ xem ai nói cho anh, họ cũng rất bận." Hạ Tử Du lạnh giọng cảnh cáo: "Anh nói cho em biết, nếu như nhất định muốn ở cùng cô ta thì em về nhà ngay lập tức, anh có chuyện muốn nói với em!"
Nhất định muốn ở cùng cô sao? Đó là việc có nằm mơ anh vẫn muốn.
Dù thế nào, thì lời anh cả nói anh ta cũng không dám không nghe, đặc biệt là hiện tại.
Anh ta đứng dậy: "Xin lỗi em Niệm Niệm, anh trai anh gọi anh về có việc gấp, để anh đưa em về trước nhé! Lần sau anh sẽ mời em ăn cơm!" Nói xong liền để mấy tờ tiền lớn lên bàn coi như là tính tiền.
Đồng Nhất Niệm không tính toán những thứ này mà uống hết nước hoa quả còn lại: "Anh đi đi, không sao đâu!"
Hai người đều tự lái xe đến nên cũng không thể nói ai đưa ai được mà tự mình lái xe của mình về nhà. Trên đường đi, Hạ Tử Tường lại nghĩ Hạ Tử Du tìm anh ta có chuyện gì được? Nghe khẩu khí đó thì chắc là có liên quan đến Niệm Niệm.