Cô vẫn không nói gì, sự khinh thường trong mắt lại đậm đặc hơn.
Tuy cô không nói nhưng anh nhìn cũng hiểu được ánh mắt của cô, với sự hiểu biết về nhau, nếu muốn cô nghe anh thì có mà kì lạ như trái đất hình vuông.
Anh lại cười, gương mặt âm u lại lộ ra vẻ khổ sở: "Em không thử nghĩ xem sao anh lại không muốn em quay về à? Còn có, vừa rồi lời em nói với Âu Dương Nghiên có nghĩa là gì hả? Cái gì mà về sau khó có thể gặp được Đô Đô và Đồng Đồng? Em định đưa chúng đi đâu?"
Cô mím môi, không định nói cho anh bất cứ từ nào.
Nếu như đã định từ bỏ thì về sau cũng không cần có bất cứ liên quan gì nữa.
Anh gật đầu, tỏ ra chịu thua: "Được lắm, có vẻ như em định cả đời này không định nói chuyện với anh nữa rồi! Được thôi, nhưng anh mong em nhớ rõ, nếu như em thật sự để Đô Đô và Đồng Đồng trong lòng thì đừng nghĩ đến việc đưa chúng quay về!"
Để lại mấy câu này xong anh liền rời đi, tiếng đóng rầm cửa như gõ vào trái tim cô, thật đau đớn.
Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh ở Bắc Kinh.
Anh nói anh phải đi là cũng không có quay lại thăm cô nữa.
Cũng không có ai nói cho cô biết anh đi lúc nào. Nhưng vậy thì sao chứ? Cô cũng không quan tâm.
Thể chất của người lớn dù sao cũng tốt hơn trẻ con, ba ngày sau, Đồng Nhất Niệm đã hoàn toàn khỏe lại, khi được bác sĩ đồng ý cho đi chăm sóc các con, cô đã cảm động đến suýt khóc, luân phiên bế hai đứa con hôn rối rít, nỗi nhớ nhung đó còn khắc cốt ghi tâm hơn tình yêu nhiều.
Mấy ngày ở Bắc Kinh chăm sóc con, người nhà họ Lục vẫn đỗi xử với cô như trước, đặc biệt là Loan Loan, mỗi lần đến bệnh viện thăm cô vẫn ríu ra ríu rít nói chuyện với cô, thái dộ đó không có chút xa cách nào.
Nếu như không phải cô nghe lén cuộc nói chuyện của Đàm Uyển và Lục Hướng Bắc thì sẽ không thể cảm thấy có gì khác nhau so với lúc ăn tết ở Bắc Kinh, dường như vẫn là sự ấm áp thân thiết đó. Nhưng trong lòng lại có vướng mắc nên có thế nào cũng cảm thấy gượng gạo.
Một tuần sau, bọn trẻ cũng khỏi bệnh xuất viện, Đồng Nhất Niệm không thể không suy nghĩ nên đi đâu.
Lúc trước ở bệnh viện vẫn không thấy gượng gạo, dù sao cũng có không gian phòng bệnh của cô và các con, người nhà họ Lục cũng chỉ đến thăm thôi. Nhưng khi xuất viện rổi thì cô nên đi đâu đây? Nhà họ Lục sao? Nơi đó cô có ở cũng không còn cảm thấy vui nữa.
Nhưng trong lòng cô lại không thể không đồng ý với Lục Hướng Bắc ở một điểm đó là lúc này tuyệt đối không phải là thời cơ tốt đưa các con về nhà.
Vì thế ngày các con ra viện, cô đề cập với nhà họ Lục việc rời đi.
Đàm Uyển thấy kì lạ: "Chẳng phải đã nói sẽ ở Bắc Kinh không đi đâu khác sao?"
Đồng Nhất Niệm không biết Lục Hướng Bắc đã nói với Đàm Uyển điều gì? Ở lại Bắc Kinh với thân phận gì chứ? Ban đầu đến Bắc Kinh sinh con cô đã phải bỏ hết tôn nghiêm và cũng là nghĩ cho con rồi. Dưới tình cảnh đó cô vẫn cùng nhà họ Lục làm đầy tháng cho các con cũng coi như là làm đến hết mức rồi. Con người ai cũng có tôn nghiêm, sau khi Lục Hướng Bắc nói những lời như vậy mà cô còn ở nhà họ Lục thì còn ra thể thống gì chứ? Máy sinh con sao?
Hơn nữa cô chưa từng định ở lại Bắc Kinh.
"Xin lỗi dì Đàm, có phải mọi người hiểu lầm không? Con đâu có định ở lại Bắc Kinh!" Dù trước đó cô đã nghe được gì đi nữa nhưng trước mặt người lớn cô vẫn giả vờ như không biết gì, vẫn kính trọng bà như trước đây.
Sắc mặt Đàm Uyển hơi thay đổi, sau đó lập tức thay bằng nụ cười: "Ồ, là vậy sao, dì cũng hiểu được, thanh niên thường bận chuyện sự nghiệp, vậy thì con cứ về đi, bọn trẻ vẫn cứ để dì chăm sóc cho!"
Nghe ngữ khí này Đồng Nhất Niệm cũng biết sẽ không dễ dàng mang các con đi được. Có lẽ cô có thể đấu tranh nhưng không phải là bây giờ, để sau đi.
Dường như lại phải rơi lệ tạm biệt các con rồi, các con mới hơn một tháng chưa hiểu gì cũng chưa biết nói, ngoài ăn ra là ngủ. Như vậy cũng tốt, nếu như hiểu chuyện rồi có thể sẽ lại buồn như mẹ chúng mất!
Ông Lục vẫn như lần trước đích thân bố trí xe đưa cô ra sân bay, trước khi từ biệt còn nói với cô một câu rất kì quái: "Niệm Niệm à, ta ủng hộ người trẻ tuổi muốn theo đuổi sự nghiệp! Vợ chồng trẻ cãi nhau một chút cũng là bình thường, thằng nhóc Hướng Bắc này là một hũ hồ lô kín đáo, có chuyện gì cũng chỉ giấu trong lòng không chịu nói ra, hoặc là nói ra làm cho người khác tức chết. Mấy năm nay ta cũng được lĩnh giáo nhiều rồi, nhưng trái tim nó rất tốt. Trong lòng nó rõ ràng là yêu thương một người nhưng miệng lại nói những lời khắc nghiệt, ví như lần trước nó về nhà mang theo thuốc lá rồi rượu rõ ràng đều là chọn những loại ta thích nhưng vẫn chặn họng ta, nói cái gì mà người khác cho nó, để đó cũng mốc nên mới mang về đầu độc ta. Con nói xem thằng bé này đúng là làm người ta vừa thương vừa giận! Thế nên có những lời nói rồi thì cho qua đi, đừng để trong lòng! Còn con, lần đầu tiên ta nhìn thấy đã thích con rồi, cảm thấy hai người chúng ta rất hợp nhau, rất có duyên, nếu như nó bắt nạt con thì hãy nói với ta, ta thay con làm chủ!"
Vốn Đồng Nhất Niệm cũng đã thất vọng với người nhà họ Lục rồi nhưng những lời này của ông Lục lại làm cho lòng cô dần ấm lên. Gần đây hình như khoang mắt cô trở nên rất nông, nước mắt cũng rất dễ chảy ra.
Cô chớp mắt để hong khổ nước mắt suýt nữa thì rơi ra, mỉm cười với ông Lục: "Dạ, con cám ơn bác Lục, vậy cháu đi đây, bác giữ gìn sức khỏe."
Ông Lục thật lòng thích cô hay giả vờ thích cô, cô cũng không muốn nghĩ nữa. Mấy lời này đúng là rất ấm áp, cũng không tiện bác bỏ lời của người lớn. Nếu như Bắc Kinh vẫn còn ấm áp thì hãy để cô mang chút ấm áp này về đi, còn về chuyện ông Lục muốn bệnh vực cô thì cũng chỉ là nói vậy mà thôi, bản thân ông Lục còn không làm gì được con trai mình cơ mà.
Lúc xe sắp chạy Loan Loan lại chạy từ trong nhà ra, ôm một chồng sách dày nhét cho cô: "Niệm Niệm, những sách này rất có ích cho việc dịch, nếu như em thật sự thích ngành này thì cầm về xem đi, sự nghiệp lớn lao chị không hoàn thành được đành phải trông chờ vào em vậy!"
Đồng Nhất Niệm nhận lấy sách cảm thấy bản thân liệu có phải đã hiểu lầm nhà họ Lục rồi không, mỗi một người đều không giống như là làm ra vẻ.
Nhưng sao Đàm Uyển lại nói với Lục Hướng Bắc như vậy?
Cô đang nghĩ thì Đàm Uyển cũng đi ra, cầm sủi cảo nóng hổi bảo mẫu vừa mới làm đóng gói cẩn thận đưa cho cô: "Cầm lấy để ăn trên đường, đồ ăn trên máy bay khó ăn lắm!"
Đồng Nhất Niệm thật sự thấy rối rắm, rút cuộc là có chuyện gì vậy?
Cô cứ như vậy mang theo hoài nghi lên đường, lên máy bay trước khi tắt máy thì di động lại rung lên, là tin nhắn của Hạ Tử Tường: Niệm Niệm, em lại đi đâu vậy? Anh vừa trở về từ Philippines, còn mang theo hoa quả hoàn toàn tự nhiên để cám ơn em lần trước đã đưa anh về nhà đấy.
Đồng Nhất Niệm suy nghĩ một chút liền trả lời lại, nói với anh ta mình đang trên máy bay, sắp về nhà rồi.
Hạ Tử Tường lại hỏi cô tên chuyến bay và thời gian về đến nhà, cô trả lời xong liền tắt máy.
Có những chuyện tiến độ phát triển quá chậm rồi làm cô có chút gấp gáp.
Không ngoài dự đoán của cô, Hạ Tử Tường quả nhiên đến đón cô, ở lối ra mang theo một giỏ hoa quả tươi sặc sỡ, vào mùa này, lại thêm diện mạo của anh ta đều rất thu hút ánh nhìn của đám đông.
"Tôi cần phải tránh xa anh mới được!"
Khi cô đi đến trước mặt anh ta liền nói đùa.
"Tại sao? Lẽ nào anh không xứng đứng bên cạnh em sao? Hay là em coi thường hoa quả sạch?" Hạ Tử Tường tỏ vẻ thất bại.
Đồng Nhất Niệm cười thành tiếng: "Không phải! Là anh quá thu hút, tôi đứng cạnh anh lỡ bị hàng ngàn hàng vạn ánh mắt fan của anh ăn tươi nuốt sống thì sao? Tôi vẫn còn muốn sống thêm vài năm đấy!"
Anh cũng cười: "Làm gì có nhiều đến hàng vạn hàng ngàn chứ? Nhưng bỏ đi mấy số không thì vẫn có!"
Đồng Nhất Niệm nhếch mày, đàn ông đúng là..
"Nhưng bây giờ không có một ai cả!" Anh ta vội bổ sung thêm.
"Ồ?" Cô chỉ là trả lời một từ, mặt còn mang theo nụ cười.
"Bởi vì thần tượng của họ gần đây lại mê làm nghề nông trồng trái cây, mùi bùn đất phân bón đã dọa họ sợ chạy mất rồi, hơn nữa, nhân vật thần kì như anh đây bây giờ lại chỉ hái trái cây cho một người, mà người này lại đẹp như thần tiên, thế nên những ong bướm này đều tự biết không thể sánh bằng đã tự động biến mất rồi!" Anh ta lấy từ trong giỏ ra một quả đưa cho cô: "Ăn thử đồ tươi xem, anh bây giờ trở nên tầm thường rồi, trước đây đều tặng con gái hoa tulip bây giờ đổi thành tặng trái cây rồi!"
Đồng Nhất Niệm cười lớn, lúc này thật sự là cười thật với lòng, Hạ Tử Tường thường cho cô những niềm vui đơn giản nhất mà không ngờ tới, sự vui vẻ thuần túy giữa bạn bè với nhau!
"Cười cái gì? Em cũng cười anh là nông dân trồng trái cây sao?" Anh càu mày.
"Không phải.." Cô nhẹ mím môi: "Tôi cảm thấy anh như chị em của tôi vậy!"
Người nào đó không vui.
Cô lại cười lớn hơn, chuyển chủ đề: "Tôi nói này Hạ Nhị, sao anh lại đi Philippine hái quả vậy? Lẽ nào anh thật sự có vườn trái cây à?"
"Thật chứ!" Anh ta gật đầu: "Trái cây của chúng tôi thiêu thụ khắp Đông Nam Á, em không tin thì để anh đưa em đi Philippine xem vườn trái cây!"
"Thật sao?" Cô tỏ vẻ kinh ngạc.
"Không tin anh sao?" Anh ta giơ giỏ trái cây trong tay lên: "Không thì anh vặt quả ở đâu chứ? Như này đi, lúc nào em rảnh anh sẽ đưa em đi xem! Vườn trái cây đó của anh lớn lắm, trồng rất nhiều loại trái cây."
Nhắc đến vườn trái cây, anh ta liền thao thao bất tuyệt, nói liên tục dọc đường cho đến lúc lên xe, anh ta để giỏ trái cây ra ghế sau rồi cười hỏi cô: "Nghe nhiều như vậy, không thấy chán sao?"
"Không đâu!" Đồng Nhất Niệm lắc đầu: "Rất thú vị, trồng trái cây kiếm được nhiều tiền lắm sao? Lại còn phải chạy đến nơi xa như vậy để trồng."
"Vậy em không hiểu rồi! Trên đời này bất cứ ngành nào cũng có thể kiếm tiền! Đừng thấy trái cây có lợi nhuận thấp, nhưng nó bán cho toàn bộ Đông Nam Á thậm chí xuất khẩu sang châu Âu đấy. Không chỉ trái cây đâu, em có biết người chuyên làm khuy áo không, một khuy áo có thề chỉ kiếm được một phân tiền thậm chí nửa phân tiền nhưng người ta vẫn là phú ông đấy thôi!"