Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 326



Vì thế thời gian ở Philippines có một nửa là dạo chơi, một nửa là khảo sát.

Hạ Tử Tường không nghi ngờ gì là một bạn đồng hành xuất sắc, vô cùng biết chăm sóc bạn nữ, hơn nữa Đồng Nhất Niệm cũng luôn giữ một khoảng cách thích hợp.

Nếu như không phải bị bịt kín đến nổi mẩn thì mọi thứ sẽ được coi như là như ý. Mỗi tối Đồng Nhất Niệm nằm trong khách sạn bôi thuốc đều nghĩ như vậy.

Rất nhanh đã đến ngày quay về, buổi tối cuối cùng ở Philippines họ đến quán ba chơi.

Giống vối thời tiết nóng bỏng ở Philippines, nhiệt độ ở quán ba cũng rất cao, mọi người cũng bị cuốn vào những điệu nhảy nóng bỏng.

Không lâu sau hai người liền cảm thấy mệt, nhiệt tình cũng giảm bớt, Hạ Tử Tường uống một lèo hết cả cốc bia trước mặt: "Anh đi vệ sinh, em tự chơi một lúc nhé, đừng chạy lung tung đấy."

"Dạ, được!" Chân cô hơi chuyển động theo tiết tấu âm nhạc, ánh mắt vẫn nhìn về phía những người con gái Philippines nhiệt tình kia.

"Haizz, người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên mà!" Cùng với giọng tiếng Trung thành thạo là một người đàn ông có đôi mắt xanh bích xuất hiện bên cạnh cô.

Cô từng gặp anh ta sao?

Cô tìm kiếm trong đầu, hình như không nghĩ ra được là mình có quen người này, một người đàn ông đẹp trai điển hình kiều châu Âu.

Người đó than thở: "Người đẹp đúng là hay quên mà, nhanh như vậy mà đã quên tôi rồi sao!"

Đồng Nhất Niệm liền coi anh ta như một người đàn ông vô vị muốn làm quen với mình, loại chuyện này ở quán ba có rất nhiều: "Xin lỗi, tôi cùng đến với bạn nam, anh ấy sẽ quay lại nhanh thôi!"

"Bạn nam là chồng cô sao?" Trai đẹp châu Âu cười nhe răng.

Sao anh ta lại biết cô có chồng? Lẽ nào trước đây anh ta quen cô thật sao? Cô có chút ngạc nhiên.

"Ha ha, tôi đã nói là chúng ta từng gặp mà! Bỏ đi, nếu đã không nhớ ra thì coi như đây là lần đầu chúng ta gặp nhau đi, tôi tên là Harry, mĩ nam người Pháp, tên tiếng Trung là tình thánh, đừng quên đấy! Cherry!" Anh ta có ý gì đó khi gọi một cái tên tiếng Anh.

Cherry? Anh ta có phải nhận nhầm người rồi không? Lại còn tình thánh nữa.

Anh ta cười: "Được rồi, thật ra cô tên là Niệm Niệm."

Lần này làm cô đúng là rớt cả kính, anh ta biết cô thật sao?

Trong khi nói chuyện thì Hạ Tử Tường cũng đi về phía này, người đàn ông tên là Harry vô cùng nhã nhặn gọi một ly rượu để trước mặt cô, nháy nháy đôi mắt đẹp của anh ta: "Ly rượu này là tôi mời cô, tên của nó phiên dịch sang tiếng Trung chính là sự quen biết như lửa, kỉ niệm lần thứ hai chúng ta gặp nhau, tôi có dự cảm là chúng ta còn gặp lại nhau nữa!"

Anh ta liếc mắt về phía Hạ Tử Tường, sau đó như nhận ra gì đó, lông mi màu vàng hơi động: "Ồ, thì ra người bạn nam mà cô nói là anh ta à, kì diệu thật.. Hi vọng lần sau là tôi.."

Nói xong lại hôn nhẹ ngón tay sau đó lại in ngón tay lên giữa trán cô, khoé môi cong lên tạo thành một nụ cười mê người: "Chúc cô có một buổi tối vui vẻ."

Đồng Nhất Niệm hoàn toàn ngây người vì cảnh này, đến khi anh ta cười quay người rời đi mới tỉnh táo lại, động tác vừa rồi của anh có phải là mình đã bị anh ta hôn rồi không?

Không biết nói gì luôn.

Lại còn buổi tối vui vẻ nữa, anh ta tưởng cô là ra ngoài ngoại tình với Hạ Tử Tường sao?

Lại còn gặp lại sao? Bỏ đi, cô không mong chờ gặp mặt như thế này đâu!

Hạ Tử Tường đi đến nhìn về phía Harry rời đi: "Anh ta nói gì với em vậy?"

"Không có gì, nói toàn mấy lời kì lạ, hình như là có biết tôi, nhưng tôi lại không có chút ấn tượng nào cả!"

Hạ Tử Tường cười mà không nói gì nhưng vẫn nhìn Harry, ánh mắt sâu xa.

Vì ngày hôm sau phải vội lên máy bay nên tối nay hai người không chơi quá muộn, mà ai về phòng khách sạn người ấy.

Buổi tối cuối cùng ở Philippines, cô ở trong khách sạn suy nghĩ kĩ, chuyến đi Philippines nhìn có vẻ không có thu hoạch gì nhưng cũng không phải là như vậy.

Phải ngủ một giấc thật ngon, cô tin rằng con đường sau này cần phải có được cả tinh thần và dũng khí đầy đủ!

Cuối cùng cũng trở về rồi!

Trong lòng tràn đầy nỗi nhớ các con, cô định việc đầu tiên sau khi quay về là đi Bắc Kinh thăm các con, còn về người kia.. Từ sau tối hôm đó cô cũng chưa từng gặp lại.

Lục Hướng Bắc đội mũ che nắng và kính râm lớn xuất hiện ở sân bay Manila, vẫn là cả người mặc đồ đen, nhìn cô và Hạ Tử Tường qua cửa kiểm tra.

Chuyến đi Philippines cuối cùng cũng kết thúc.

Anh biết dù mình có nói thế nào cũng không thể thuyết phục cô về cùng anh được, vì thế mấy ngày nay chỉ đành âm thầm theo dõi cô. Vẫn là câu nói đó, phụ nữ của anh, anh bắt buộc phải nhìn thấy cô mọi lúc mọi nơi trước mắt mình thì mới cảm thấy an toàn được.

Thấy cô cuối cùng cũng lên đường trở về, trái tim treo ngược của anh cuối cùng mới buông xuống được.

Đến khi không nhìn thấy cô và Hạ Tử Tường nữa anh mới ra xếp hàng qua cửa kiểm tra.

Nhưng đến khi anh qua cửa kiểm tra thì xảy ra chuyện.

Nhân viên kiểm tra vẻ mặt nghiêm trọng dùng tiếng Anh nói với anh: "Thưa ngài, mời ngài đi theo chúng tôi."

Trong lòng anh thấy nghi ngờ, có dự cảm chẳng lành.

Anh tận mắt nhìn nhân viên kiểm tra thu túi của anh, sau đó ra hiệu anh đi theo, vì thế anh đi cùng với nhân viên kiểm tra vào một căn phòng nhỏ.

Anh vừa vào phòng thì có mấy người nhân viên kiểm tra và cảnh sát sân bay cũng đến, vừa đóng cửa lại liền nhanh chóng giữ chặt tay anh.

"Làm sao vậy? Tôi là cảnh sát." Anh không phản kháng lại mà bình tĩnh nói.

Nhân viên kiểm tra lấy ra một con dao nhỏ, rạch đáy túi của anh, ngay lập tức bên trong rơi ra mấy túi thuốc trắng.

Với kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát của anh thì biết ngay đấy là ma tuý.

Đáy túi của anh có tầng kép mà sao anh lại chưa từng biết nhỉ?

Rõ ràng là có người đã đổi túi giống hệt với túi của anh rồi. Sau khi đổi, mọi thứ trong túi vẫn được sắp xếp vị trí giống hệt như anh để trước đó.

Nhân viên kiểm tra đanh mặt nói với anh, dù có nói mình là cảnh sát cũng vô dụng, người ta chỉ nhìn chứng cứ, mà anh cũng là cảnh sát thì chắc biết rõ cái gì là tính xác thực của chứng cứ.

Rất nhanh anh đã bị cảnh sát Philippines bắt đi, sau đó cảnh sát Philippines nhanh chóng gọi điện về nước nhưng thông tin trong nước trả lời lại không phải là dẫn độ về nước.

Có nghĩa là anh phải chịu tội theo luật pháp của Philippines bản địa.

Trong thời gian bị bắt giam, anh vẫn luôn nghĩ khâu nào đã xả ra vấn đề, con đường quét sạch xã hội đen này anh đã đi nhiều năm rồi vậy mà anh lại bị lật thuyền trong cống ngầm này.

Nhưng con người cũng không phải thần nên cũng có những lúc sơ sót, lần này tâm trạng anh không được bình tĩnh lại thất thường nên mới mắc bẫy của người ta.

Xem ra, người muốn anh chết cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ra tay rồi.

Bên này vu oan cho anh, trong nước cũng phối hợp theo. Thông tin trong nước hình như bị chặn rồi, vốn cũng không truyền được đến Bắc Kinh, nếu không thì ba anh đã không ngồi yên không quản rồi? Đinh để mặc anh tự sinh tự diệt ở Philippines sao?

Khi thẩm vấn anh rất phối hợp. Nói ra toàn bộ những gì mình có thể nói, tất nhiên là không thể nhận tội, vẫn luôn nhấn mạnh là mình bị hãm hại, nhưng trong vẻ mặt của cảnh sát thì anh không nhìn ra được chút hi vọng nào.

Chứng cứ là túi du lịch của anh, trên đó chỉ có vân tay của anh. Đối mặt với chứng cứ xác thực như vậy, anh chỉ biết cười khổ, đối phương nếu như là thật lòng muốn hãm hại anh thì sao có thể để lại dấu vân tay chứ?

Thấy thời gian thẩm vấn gần cả ngày, trong lòng anh thầm cân nhắc, hình như là kết cục tử hình rồi.

Anh cười khổ, chuyến đi Philippines này chính là một cái bẫy, mà anh dù biết là bẫy mà vẫn không còn cách nào khác vẫn nhảy vào bẫy.

Những buổi tối ở phòng giam Philippines không nhìn được ánh trăng, anh ngồi trên giường nhớ đến hai đứa con trai ở Bắc Kinh, và bóng hình mà anh ngày ngày mong nhớ kia.

Anh còn nhớ lần cô một mình đi nơi bị nạn, anh ở tận thành phố G xa xôi vẫn không thể yên tâm, luôn cảm thấy cô sẽ xảy ra chuyện, thế nên anh nhanh chóng đặt vé bay đến khu bị nạn, khi anh lôi được cô ra khỏi căn phòng bị nước lũ vây lấy thì anh đã tin rằng trên đời có cái gọi là tâm linh tương thông.

Khi bạn dành hết tâm can nhớ đến một người thì nhất định sẽ có được cảm ứng đó, cô sợ thì anh cũng lo lắng, cô tuyệt vọng anh sẽ hoang mang.

Vậy thì Niệm Niệm, lúc này em đang làm gì? Đang ở Bắc Kinh cùng các con sao? Các con liệu có vì nhớ ba mà khóc không ngừng không? Còn em thì sao? Liệu có thể vì anh sắp bị tử hình mà cảm thấy hoảng sợ chút nào không?

Nếu như có thì anh thà rằng em không biết.

Cứ để anh tự sinh tự diệt ở một đất nước khác đi, em không nên cảm thấy gì cả, bởi vì sợ em buồn, sợ em khóc. Nếu như anh chết rồi em nhất định sẽ khóc, anh biết mà, cô gái ngốc, thật ra trong lòng em có anh, anh biết mà.

Nhưng rồi sẽ có một ngày em sẽ biết đúng không?

Đến khi em phát hiện ra tên lưu manh đáng ghét vẫn luôn quấn lấy em rất lâu rồi không xuất hiện trước mặt em thì em có thấy đáng nghi không? Em nhất định sẽ nghĩ tên lưu manh thối đó chết ở đâu rồi nhỉ?

Niệm Niệm, em nói đúng, có lẽ lần này có thể sẽ chết thật đấy.

Sẽ không còn có người cứ bám lấy giường của em không chịu đi nữa, sẽ không còn người cãi nhau với em nữa, không còn người mặt dày gọi em là bà Lục nữa, không còn ai giúp em thu dọn tàn cuộc nữa, không còn ai quản em làm phiền em nữa.

Nhưng, vậy thì em làm thế nào đây?

Không có anh thì em biết làm thế nào đây?

Em phải nuôi con một mình sẽ rất vất vả, em phải làm thế nào đây?

Khi em phát hiện anh đã biến mất khỏi thế giới này thì sẽ có suy nghĩ gì? Em có cô đơn không? Có thấy mất mát không? Sau khi cái vỏ kiên cường của em bị đánh vỡ có nhớ đến người từng ở sau em là anh không? Vào buổi tối mất điện, em có nhớ đến muốn anh ở cùng em không? Khi đó em liệu có mắng lớn, Lục Hướng Bắc, tên lưu manh thối tha mau cút ra đây không?