Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 329



Tòa nhà gạch đỏ nhà họ Lục bị bao chùm bời bầu không khí âm u.

Đàm Uyển không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt nữa, bà và ông Lục vẫn luôn cảm thấy áy náy với người con trai này. Khi còn trẻ đã phạm một sai lầm đã làm bà phải ân hận cả đời, sau đó muốn dùng nửa đời còn lại để bù đắp, vốn tưởng rằng đã khổ tận cam lai, cùng hưởng thụ niềm vui gia đình sẽ không còn xa nữa thì con trai lại phải chịu tội này. Nếu như chỉ là phạm tội gì đó thôi thì cũng còn được, nhưng trước mắt lại có khả năng không thể gặp lại nữa rồi.

"Ông Lục, tôi cho ông biết, nếu như ông không cứu được con trai ra, thì ông cũng không cần mặc bộ quần áo này nữa làm gì! Về sau cũng đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa!" Đàm Uyển vô cùng tuyệt vọng nhìn bộ quân phục ông đang mặc trên người. Cái gọi là hiền thục đoan trang đã hoàn toàn bị bà ném lên chín tầng mây từ khi biết con trai gặp nạn rồi, biết rõ là làm chuyện vô lí cũng không giúp được gì nhưng nỗi khổ trong lòng làm thế nào mới có thể nói rõ được đây?

Loan Loan ngồi bên cạnh Đàm Uyển, cũng không biết dùng từ ngữ thế nào để an ủi nữa, em trai xảy ra chuyện, sự khó chịu trong lòng cô cũng không hề kém hai vị này, thậm chí còn có sự áy náy sâu sắc đang dâng tràn trong lòng. Nếu như không phải vì cô thì em trai đã được trưởng thành trong một gia đình bình thường rồi, có lẽ bây giờ đã có được sự nghiệp riêng ở Bắc Kinh giống như Trác Mập rồi, sao lại phải chạy đến nơi xa như vậy làm nội ứng chứ? Cũng làm sao có thể bị cuốn vào thị phi như thế này đây?

May là Đô Đô và Đồng Đồng mấy hôm nay rất ngoan, cũng ít khóc, dường như biết được người lớn có chuyện vậy nên cũng không gây thêm phiền phức cho người lớn nữa.

Ba người đang mặt mày cau có buồn rười rượi thì Trác Thần Viễn trở về, dáng vẻ vội vã, trên mặt có sự kích động không giống bình thường, hoàn toàn không phù hợp với phong cách bình tĩnh bất biến của Trác Thần Viễn.

"Ba, chỗ con có một thứ này!" Anh vừa vào nhà liền đóng cửa lại, đưa một USB cho ông Lục.

"Cái gì đây?" Ông Lục nhận lấy, ra hiệu cho Loan Loan đi lấy laptop đến mở.

"Con đã xem rồi, ba xem xem có ích với vụ án của em trai không!" Trác Thần Viễn mở laptop của mình ra, đưa cho ông Lục.

Ông Lục cắm USB vào, đầu lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra: "Đây là.. con lấy ở đâu ra vậy?"

"Chiều hôm nay con đang họp ở công ty, đột nhiên có người gọi điện cho con, nói con có chuyển phát nhanh, muốn con đích thân xuống dưới kí nhận, chuyển phát nhanh công việc của công ty thường đều không gọi vào di động của con, con tưởng là đồ vật cá nhân bình thường. Sau khi xuống dưới thì có một người đi xe máy nhét một tập tài liệu chuyển phát nhanh vào tay con, cũng không cần con kí nhận đã lái xe đi mất, tốc độ rất nhanh, con còn không kịp nhớ lại biển số xe nữa! Con mở ra thì thấy USB này."

Ông Lục cẩn thận lấy USB ra cất giữ như bảo bối: "Cái này, ta phải đích thân giao cho người đáng tin mới được! Còn nữa, người này chịu nhét thẳng cho con thứ quan trọng như vậy có thể thấy là có biết con nhưng con lại không biết anh ta. Rốt cuộc người trong bóng tôi giúp chúng ta này là ai? Liệu có phải người lần trước gọi điện thông báo Hướng Bắc ở Philippines xảy ra chuyện không?

Trác Thần Viễn lắc đầu:" Con cũng không biết, không nắm bắt được. Người này lái xe máy đội mũ bảo hiểm, không nói câu nào, con thật sự không có ấn tượng gì với anh ta. "Trong đầu anh ta lại hiện lên hình ảnh người lái xe máy kia, và cả đôi mắt phía sau mũ bảo hiểm, lại thêm khẳng định, ba mươi năm cuộc đời mình chưa từng gặp qua người này bao giờ.

Ông Lục gật đầu:" Dù thế nào thì cứ giao vật này lên trên đã rồi nói! Còn về người ân nhân này, chúng ta từ từ tìm, tìm được rồi thì nhất định phải cám ơn anh ta thật tốt! "

Ông Lục không chậm trễ, lập tức bảo Loan Loan lấy áo khoác quân đội của ông đến, chuẩn bị ra ngoài.

Trên mặt Đàm Uyển vẫn còn chảy nước mắt, hỏi:" Ông Lục, nói vậy thì con trai có phải sẽ không sao đúng không? "

Ông Lục nắm chặt chiếc USB trong tay, ánh mắt ngưng đọng:" Bây giờ vẫn chưa kết luận được, nhưng bà yên tâm, ít nhất thì tôi nhất định sẽ không để con trai mình chết đâu! "

Nói xong ông gọi cảnh vệ rồi cùng ra ngoài với Trác Thần Viễn.

Ở thành phố nào đó ở phía Nam.

Đồng Nhất Niệm đang ngồi trên ghế trong vườn hoa ăn sáng.

Không biết từ lúc nào mùa xuân đã dần phủ xanh Giang Nam rồi. Gió ngọt ngào lẫn với mùi hương hoa mùa xuân, ánh nắng ấm áp chiếu lên tờ báo, màu vàng lấp lánh, còn có chút nhức mắt.

Báo sáng này còn chưa đọc, tay trái cô cầm cốc uống một ngụm sữa, tay phải mở báo ra nhưng lại bị bức ảnh lớn của người nào đó trên báo thu hút.

Anh hùng từng càn quét xã hội đen nay lại trở thành tội phạm.

Tay cô run lên, sữa cũng đổ ra mu bàn tay cô.

Cô không thèm lau mà ném cốc đi nhìn cẩn thận lại, hai tay cầm tờ báo vì nắm quá chặt mà phát run.

Nội dung viết là: Nguyên cục trưởng cục công an Lục Hướng Bắc, anh hùng càn quét xã hội đen khi qua hải quan ở Philippines đã bị kiểm tra ra mang theo ma tuý, đã bị dẫn dộ về nước điều tra, chứng cứ xác thực, đang chờ thi hành án tử hình ở Bắc Kinh.

Phía sau bài viết còn có một lượng lớn bình luận về con người Lục Hướng Bắc, đại khái nói là anh hùng một thời cuối cùng lại không vượt qua được sự mê hoặc về lợi ích, cảm thấy vô cùng đáng tiếc cho người này, còn xin những người chấp pháp lấy đó làm gương, đừng có biết luật mà còn phạm luật, đi theo con đường nguy hiểm.

Những lời phía sau cô không thể xem được nữa, trong đầu chỉ tràn đầy mẫy chữ: Chờ tử hình, chờ tử hình.

Sắc mặt cô trắng bệch, môi run lên, sao có thể chứ? Sao có thể là tử hình chứ?

Cô vội vàng gọi điện thoại, sau khi có được câu trả lời khẳng định của đối phương thì di động liền rơi xuống đất, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực.

Thì ra, khí lạnh mùa xuân mới là lạnh nhất.

" Niệm Niệm! "Có người bên ngoài vườn hoa gọi cô, đánh thức cô khỏi trạng thái mất hồn. Cô quay đầu lại nhìn thì đó là Hạ Tử Tường.

Cô vừa rồi còn ngơ ngẩn lúc này đột nhiên đứng dậy, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, cô muốn gặp anh. Cô phải tìm mọi cách để gặp được anh! Mọi thứ đều không còn quan trọng nữa! Có thể bỏ dở giữa chừng, có thể tử bỏ mọi thứ, chỉ cần cho cô được gặp anh một cách nhanh nhất thôi!

Cô không thèm đi dép lê mà chân trần chạy ra khỏi vườn hoa xông vào phòng, khi đi qua người Hạ Tử Tường cũng như không nhìn thấy anh ta vậy.

Vội vàng lấy túi, vừa đi vừa chạy xuống tầng, suýt nữa va phải mẹ nhỏ ở phòng khách.

" Niệm Niệm, con làm gì mà vội vã vậy? "Mẹ nhỏ ngạc nhiên hỏi.

" Mẹ nhỏ, con có chút chuyện phải ra ngoài một chút, không, có lẽ phải vài ngày! "Cô không để ý được phải trả lời chi tiết nữa.

" Nhưng, con định mặc quần áo ngủ ra ngoài sao? "Mẹ nhỏ không biết rốt cuộc đã có chuyện gì mà cô lại hoảng hốt như vậy.

Bước chân Đồng Nhất Niệm dừng lại, lúc này mới phát hiện mình lại hoang đường như vậy.

Cụt hứng cười khổ, con người này vĩnh viễn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô.

Cô xoay người lên tầng thay quần áo, cố gắng làm cho vẻ ngoài của mình nhìn có vẻ bình tĩnh, khi cô đi tất mới phát hiện chân mình đã bị sỏi đá ở vườn hoa cứa rách rồi, vậy mà lại không hề thấy đau.

Nếu như anh nhìn thấy liệu có đau lòng ôm chân cô vào lòng, sau đó dịu dàng trách móc cô không?

Trong lòng cô xót xa, nước mắt cũng chảy ra.

Cô nhanh chóng đi tất vào, nhanh chóng xuống tầng, không kịp lau nước mắt.

Hạ Tử Tường ở đợi cô ở cửa nhà, bắt lấy cánh tay cô hỏi:" Em làm sao vậy? Đang định đi đâu vậy? "

Cô lúc này mới nhớ đến còn có người này, vội vàng nặn ra một nụ cười:" Tôi có chút chuyện phải ra ngoài! Tạm biệt! "Sau đó giằng tay ra, chạy về phía xe của mình.

Hạ Tử Tường đuổi theo mấy bước nhìn theo xe cô dần biết mất khỏi tầm mắt, sau đó ánh mắt lại hướng về phía tờ báo rơi trong vườn, nheo mắt lại đầy vẻ phức tạp chuyển động trong mắt.

Cô làm một lèo các việc, đặt vé máy bay, lên máy bay, chạy thẳng đến nhà họ Lục.

Khi cô xuất hiện ở nhà họ Lục thì cả nhà họ Lục liền nhìn cô với vẻ buồn rầu. Sự không thích hợp và khoảng cách trước đó vào lúc này bỗng đều vì một người mà đều biến mất hết, mắt cô đỏ lên, hướng vè phía ông Lục:" Bác Lục, cháu muốn gặp anh ấy! Để cháu đi gặp anh ấy đi! "

Ông Lục nhìn cô, lắc đầu.

Lắc đầu có nghĩa là sao? Là không thể gặp hay là không cho cô đi gặp?

" Bác Lục.. "Cô quỳ xuống dưới chân ông Lục, nói trong nước mắt:" Bác Lục, cháu xin bác đấy, bác nhất định có cách để cháu gặp được anh ấy mà, có phải không? "

Ông Lục nhìn cô chằm chằm, than thở, xoa đầu cô:" Haizz, đừng làm khó bác nữa, nó sẽ không gặp cháu đâu, nó thậm chí còn không cho bác nói chuyện này với cháu nữa. "

" Tại sao? Bác Lục "Trong lòng cô đau đớn vô cùng, từ trước đến giờ có chuyện gì anh cũng đều giấu cô, lẽ nào ngày nào đó anh chết rồi cũng không định nói cho cô biết sao? Hay là anh lại giống như lần trước, giận cô, ghét cô, trách cô vì thế đời này không muốn nhìn thấy cô nữa sao? Dù cho thế nào thì anh cũng vì đi Philippines mới xảy ra chuyện, hoàn toàn là vì cô.

Lúc này cô bắt đầu hoài nghi mọi thứ mình làm có giá trị không? Nếu như cô đạt được mục đích của mình để cuối cùng mất đi anh thì có đáng hay không?

Những niềm tin kiên định kia đang dần dần bị lay động.

Ông Lục lại an ủi cô:" Nha đầu ngốc à, đừng nghĩ lung tung nữa, nó không muốn con gặp nó là vì nó hi vọng trong lòng còn nó vẫn là dáng vẻ trước đây, cao lớn chính nghĩa, đáng được con yêu, còn bây giờ.. "

Cô nghe vậy thì nước mắt lại càng không ngừng rơi, dù là lúc nào thì anh luôn nghĩ cho cô trước sao? Tên ngốc này, thật ra từ trước đến giờ cô đều biết anh tốt với cô, vì thế cô rất cảm kích anh, yêu anh, cũng chính vì vậy cô mới từng bước từng bước đi càng xa.

Cô chảy nước mắt cầu xin:" Bắc Lục, đó là cách nghĩ của mình anh ấy, cháu yêu anh ấy, dù anh ấy có dáng vẻ thế nào thì cháu cũng yêu anh ấy, dù cho là vào tù thì cháu cũng yêu anh ấy. Thế nên bác Lục đưa cháu đi gặp anh ấy đi được không? "

Ông Lục nhìn cô, vài phần thương xót, vài phần an ủi, trong mắt cũng có chút ánh sáng chuyển động:" Đứa bé ngoan, ta biết con là đứa bé ngoan, nhưng nó sẽ không gặp cháu đâu, dù cho ta mang cháu đi thì nó cũng sẽ không gặp cháu đâu. Cháu có đi cũng chỉ làm nó càng buồn hơn mà thôi, nếu như cháu thật sự yêu nó thì nghe lời nó đi, sống thật tốt nuôi hai đứa con, như vậy cũng làm nó yên tâm rồi. "

" Sao có thể, anh ấy gặp cháu sao có thể càng buồn hơn chứ? Cháu sẽ cho anh ấy sức mạnh, để anh ấy cải tạo thật tốt, để anh ấy xin giảm án, cháu sẽ ở bên ngoài đợi anh ấy ra, dù cho là bao nhiêu năm thì cháu và các con cũng sẽ đợi! Anh ấy từng nói muốn cháu cho anh ấy dũng khí để tiếp tục yêu, bây giờ cháu sẽ đi để cho anh ấy dũng khí, để anh ấy biết bên ngoài vẫn còn ba người nhà đang đợi anh ấy, anh ấy sẽ có động lực để kiên trì! "Đồng Nhất Niệm lắc tay ông Lục khóc lóc cầu xin. Mấy lời này nói đến Đàm Uyển và Loan Loan cũng khóc theo.

" Ba, hay là đưa em nó đi gặp đi. "Trác Thần Viễn ở bên cạnh nói.

Ông Lục nhìn Trác Thần Viễn rồi đành gật đầu:" Cũng được, nha đầu này cũng rất ngang, nếu không đưa cháu đi một chuyến thì cháu còn chưa hết hi vọng, đi thôi, ta nói trước rồi đấy, đưa cháu đi là việc của chúng ta nhưng nếu như nó không chịu gặp con thì ta cũng không còn cách nào khác. "

" Dạ! "Cô vui vẻ nói:" Bác Lục, mang cả Đô Đô và Đồng Đồng đi cùng được không? Cho anh ấy nhìn, anh ấy nhất định là rất nhớ các con! "

Ông Lục sững người, lại gật đầu:" Được, vậy cũng được. "

Cả đường cô ngồi trong xe ôm Đồng Đồng, nghĩ đến sắp được gặp anh thì không còn hỗn loạn như lúc đến nữa, còn an ủi ông Lục và Đàm Uyển:" Bác Lục, dì Đàm, thật ra chỉ cần còn sống thì không có gì là xấu cả đúng không? Đối với người nhà chúng ta mà nói, dù anh ấy là tù nhân, CEO hay cục trưởng thì anh ấy vẫn luôn là người thân của chúng ta, chỉ cần anh ấy còn sống thì nghĩa là chúng ta vẫn ở bên nhau, rồi sẽ có ngày mọi việc trở nên rõ ràng thôi, rồi cũng sẽ có ngày đoàn tụ thôi, mọi người thấy đúng không? "

Đàm Uyển nghe vậy liền vừa khóc vừa gật đầu:" Đúng, con nói đúng, Niệm Niệm, con còn kiên cường và tốt đẹp hơn dì nghĩ nhiều, Niệm Niệm, dì thật sự rất thích con! "

Đồng Nhất Niệm cũng khóc lớn, nghĩ đến ngày hôm đó nghe trộm, tất cả những nghi ngờ ngày đó đều đã biết mất hết vào giây phút này, cô cảm thấy bản thân cuối cùng đã thật sự trở thành người nhà họ Lục.

Ông Lục cũng gật đầu lia lịa:" Nha đầu à, chẳng trách Hướng Bắc lại yêu con như vậy, cũng không phí công nó yêu con như vậy, nếu như nó có thể nghe thấy lời con nói chắc sẽ được an ủi rất nhiều cho mà xem. "

" Anh ấy có thể nghe thấy mà! Lát nữa con sẽ nói cho anh ấy nghe!"Cô cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh của Đồng Đồng, Đồng Đồng dường như cảm nhận được ý cô liền cười với cô, nụ cười đó bỗng nhiên sưởi ấm trái tim cô, có tình yêu có tình thân thì cô không sợ gì hết nữa.