Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 379



Vụ án tập đoàn buôn lậu ma túy quốc tế cuối cùng đã được phá, công tác thẩm vấn điều tra cũng tiến hành rất khó khăn, giống như thẩm vấn Lutz trước dây vậy, Á Man cũng giữ chặt miệng không chịu nói một chữ nào.

Đến khi Harry xuất hiện ở phòng thẩm vấn thì sắc mặt Á Man mới biến đổi lớn, biết bản thân mình đã đi đến đường cùng rồi.

Từ từ điều tra ra được chân tướng, thẩm vấn cả một ngày cuối cùng cũng có được kết quả, áp giải Á Man và Lutz vào trại giam.

Trước khi bắt được Á Man, Lutz vẫn luôn được giam riêng một phòng, nhưng lần này lại cho bọn họ giam cùng với cả người khác, nhưng ở hai phòng giam khác biệt.

Buổi tối, phòng giam rất yên tĩnh.

Bỗng nhiên có người lặng lẽ tỉnh dậy, nhẹ nhàng đến trước giường của Á Man, tay mang găng tay, ngón giữa có ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh, di chuyển về phía cổ Á Man.

Khi ánh sáng lạnh lẽo đó sắp tiếp xúc với cổ Á Man thì người trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, bắt lấy tay hắn ta.

Đèn trong phòng giam sáng lên, hai tay giữ chặt tay hắn ta, phạm nhân khác trong phòng đều áp sát vào hắn, mặt ai cũng chính trực, không giống tội phạm chút nào.

Hắn ta kinh hãi.

Hắn ta vừa mới bị nhốt vào đây, mục đích vào đây chính là giết chết Á Man, thậm chí đã có người nói cho hắn biết Á Man ngủ ở giường nào rồi, hơn nữa còn nói rất rõ ràng chính xác không sai chút nào, hắn tận mắt nhìn thấy Á Man đi lên nhưng sao bỗng nhiên lại xảy ra biến cố vậy?

Đồng thời, phòng giam của Lutz cũng xảy ra chuyện tương tự.

Còn ở một góc khác của thành phố lại có người đang vội vàng hốt hoảng chạy trốn nhưng vào giây phút mở cửa ra lại bị một tờ lệnh bắt và còng tay chặn đường.

Vì thế lại thông đêm tiến hành thẩm vấn.

Hai kẻ có ý đồ giết người trong phòng giam đều khai nhận không giấu giếm là có người sai bọn họ dùng dao giết Á Man và Lutz diệt khẩu, sau đó để dao vào tay của họ, tạo thành hiện trường tự sát giả. Người sai khiến lại chính là nguyên cục trưởng cục cảnh sát, hiện đang là bí thư ủy ban chính trị pháp luật cục trưởng Đới vừa mới bị bắt khi đang định chạy trốn.

Nhưng vào đến phòng giam mang theo dao mà có thể thoát khỏi tầng tầng lớp lớp kiểm tra thì không chỉ là việc mà một mình bí thư Đới làm được, lần này e là còn dẫn đến nhiều kẻ khác, tất nhiên thì bây giờ đã không còn khó khăn nào nữa rồi.

Khi thẩm vấn bí thư Đới, Lục Hướng Bắc cũng có mặt, có quay phim, anh không nói gì chỉ ngồi đó nghe.

Khi thẩm vấn gần xong, Lục Hướng Bắc bỗng nhiên lại hỏi một câu: "Cái chết của Đồng Tri Hành có liên quan đến ông không?"

Bí thư Đới đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh mắt sắc như kiếm của anh, ông ta dần dần cúi đầu xuống: "Không.. tôi không hề giết người.."

"Ông đúng là không tự tay giết người, Đồng Tri Hành chết vì bệnh tim tái phát, chuyện phát bệnh này không có liên quan đến ông sao? Đúng vậy, trên báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y có nói bệnh tim đột phát của Đồng Tri Hành không có nguyên nhân khác thường nhưng pháp y khi đó chẳng phải là người của ông sao? Còn tôi sau này lại có được một báo cáo khám nghiệm tử thi khác, bản báo cáo này lại viết, nguyên nhân cái chết thật sự của Đồng Tri Hành là chất kích thích dẫn đến bệnh tim tái phát, nếu như tôi không nhớ nhầm thì căn phòng thẩm vấn Đồng Tri Hành đã được vệ sinh sạch sẽ rồi, đã phun rất nhiều chất tẩy rửa.. còn về người làm vệ sinh khi đó tôi cũng đã tìm được rồi." Lục Hướng Bắc nói đâu ra đấy, đồng thời đôi mắt còn sắc như chim ưng nhìn chằm chằm ông ta.

Bản báo cáo pháp y khác kia chính là anh Tăng đưa cho anh.

Anh Tăng là người của cục phó Phùng, có thể nói là đã phải liều mạng già để có được bản báo cáo thật sự này, vẫn luôn ém trong tay rất lâu rồi mới dám yên tâm giao cho Lục Hướng Bắc.

Trên thực tế, bản thân Lục Hướng Bắc cũng biết rồi, đau tim đột ngột có thế nào cũng rất đáng nghi, vậy nên không cần bản báo cáo này thì anh cũng cảm thấy có nguyên nhân khác, nghĩ đi nghĩ lại thì anh bảo vệ Đồng Tri Hành khá chu đáo, nếu như có sơ sót nào đó thì chỉ có thể là ở phòng thẩm vấn thôi, cũng là ý nghĩ thoáng hiện lên đã làm anh nghĩ đến hoàn cảnh quá sạch sẽ và mùi thuốc tẩy rửa vừa mới xịt ở phòng thẩm vấn.

Từ khi đó, anh vẫn luôn tìm kiếm kẻ đã phụ trách vệ sinh phòng thẩm vấn khi đó, cuối cùng anh cũng đã tìm được và biết được là hắn được một cảnh sát xui giục cố ý vệ sinh trước khi Đồng Tri Hành thẩm vấn, chất tẩy rửa cũng là cảnh sát đó đưa cho anh ta, việc này lại càng đáng nghi hơn, vì thế lần theo dấu vết, dần dần cũng coi như là lần ra được.

Bí thư Đới nghe anh nói cũng không thể phản bác được, đành khai.

Thì ra kế hoạch ban đầu là nhà họ Hạ, họ Đồng còn có mấy kẻ cầm đầu nhỏ của tập đoàn đều sẽ bị tiêu diệt gọn, đó đều là do Đồng Tri Hành và Lục Hướng Bắc lên kế hoạch, nhân cơ hội bọn chúng hội họp bí mật quăng lưới tóm gọn một mẻ, sau đó Đồng Tri Hành chuyển thành người chỉ điểm. Nhưng người thân cận nhất của Đồng Tri Hành là Sầm Tứ lại có dự cảm trước, Sầm Tứ không can tâm bị Đồng Tri Hành làm liên lụy nên đã dứt khoát thương lượng với nhà họ Hạ và cục trưởng Đới, nhân cơ hội này để loại bỏ Đồng Tri Hành, và liên kết lại để đổ mọi chứng cứ phạm tội lên người Đồng Tri Hành, một là loại bỏ họa lớn là Đồng Tri Hành, hai là giữ những người khác được an toàn.

Quá trình thẩm vấn lần này liên tục trong một ngày một đêm, chia làm bốn nơi thẩm vấn. Đối tượng thẩm vấn gồm bí thư Đới, Lutz, Á Man, Sầm Tứ.

Sầm Tứ lúc đầu định trốn chính là bị Đồng Nhất Niệm phát hiện ra, tiết lộ tin tức cho Thành Chân, anh sớm đã bảo Thành Chân bắt ông ta lại rồi, coi như là bắt giữ cá nhân đi, anh cũng làm chuyện không đúng quy tắc đấy!

Vì thế đến bây giờ, vụ án này cũng coi như là kết thúc rồi, chỉnh lí hồ sơ, bắt toàn bộ những bè đảng còn sót lại trong nội bộ công an là có thể nhẹ nhõm rồi.

Trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, đến khi anh ra khỏi phòng thẩm vấn thì đã là tối ngày thứ hai rồi, rất mệt nhưng cũng đáng.

Anh một mình lái xe về nhà, trong lòng hiện lên hình ảnh hai con trai bảo bối và Đồng Nhất Niệm, dịu dàng chan chứa như nước bập bềnh trong tim. Anh nhắc nhở bản thân, vì cô và con thì bản thân phải bảo trọng mới đúng, mệt mỏi còn lái xe là không đúng, lấy lại tình thần, lần sau tuyệt đối không làm vậy nữa, nhất định vậy.

Khi nghĩ đến đây anh cũng tự nhiên giảm tốc độ lái xe, thầm nói, bảo bối, ba về rồi đây.. nụ cười trên môi mở ra phơi phới, tất cả mọi mệt mỏi đều biến mất vào khoảnh khắc này, trong lòng chỉ nghĩ đến về nhà, về nhà ôm ba bảo bối kia vào lòng!

Nhưng bảo bối lớn của anh có cho anh ôm không đây? Mấy ngày hôm nay đến đến gần còn không được, buổi tối cô cũng ở phòng trẻ con ngủ cùng các con, xem ra cách mạng vẫn chưa thành công, anh phải tiếp tục cố gắng mới được!

Nhưng cũng không sao, theo đuổi bà xã là sự nghiệp vĩ đại nhất cả đời đàn ông, là mục tiêu phấn đấu cả đời, dù hai người ở trong thời kì hòa bình thì cũng không hề ảnh hưởng đến ý nghĩa của việc làm rạng rỡ tinh thần này, huống hồ bây giờ là thời kì đặc thù nữa, anh vì nó mà phấn đấu một cách vui vẻ.