Nhất Niệm Sinh Bồ Đề

Chương 3



5

Trong gió tuyết, thiếu niên nhắm lại mắt, khóe miệng nhẹ nhàng giật giật.

Gần như là một nụ cười ảm đạm thê lương.

Sau đó hắn không còn thỉnh cầu nữa, hai tay chống xuống nền đất đầy tuyết, giãy dụa muốn đứng lên.

Hắn đã quỳ quá lâu, hai đầu gối sớm đã cứng ngắc. Miễn cưỡng đứng lên, nhưng lại kém chút ngã sấp xuống.

Ta vứt dù, một tay đỡ lấy hắn, nói: "Ta đưa ngươi đi."

Cổ tay thiếu niên cơ hồ không có nhiệt độ, lạnh đến mức làm cho tâm ta chấn kinh.

Cố Cửu Uyên luống cuống rút tay trở về, lông mi phủ đầy tuyết, ngữ khí cũng như tuyết lạnh:

"Đa tạ Tống cô nương, ta có thể tự đi."

Ta cũng không giận, chỉ nói: "Ta và ngươi tiện đường, không phải cố ý tiễn ngươi."

Lan Đinh cô cô tự mình nhặt lên ô giấy dầu, đưa cho ta, giống như là muốn nói cái gì.

Ta tiếp nhận, mở miệng trước: "Cô cô ban đêm nhớ kỹ, hầm canh tuyết lê sơn trà cho Thái hậu, đêm nay quá lạnh, ngày mai để cho Người khỏi đau họng."

Lan Đinh cô cô lẳng lặng nhìn chăm chú ta một lát, hòa ái gật đầu: "Cô nương có lòng. Tuyết rơi trơn trượt, cô nương nhìn kỹ đường dưới chân, cẩn thận kẻo ngã."

Trong lời nói của bà ấy có ý tứ.

Ta có thể hiểu, Cố Cửu Uyên càng hiểu.

Vừa ra khỏi cửa, hắn liền hờ hững mở miệng: "Tống cô nương mời trở về đi."



Ta chỉ nói: "Chúng ta thật sự tiện đường."

Thiếu niên mắt nhìn phía trước, thanh âm khàn khàn lại rã rời: "Bồ Đề sơn trang cùng Tê Hà cung hoàn toàn ngược đường, ta vẫn là biết điều đó."

Ta ngoài ý muốn đi theo hắn, cứ nghĩ hắn không biết ta nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nhưng lại hiểu rõ.

Danh môn quý nữ Thái hậu sủng ái nhất, hắn coi như không kết giao, cũng sẽ có nghe nói.

Ta nghĩ nghĩ, nói: "Vậy ta biết chút y thuật, ngươi biết không?"

Cố Cửu Uyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta.

Đôi mắt sáng như sao trời, rõ ràng chiếu ra cả dáng hình của ta.

Thật giống như lữ nhân bôn ba quá lâu trong bóng đêm, khó khăn lắm gặp được một điểm sáng.

Hắn rốt cục tháo phòng bị xuống. Ta có chút đau lòng, lại chỉ là nghiêng đầu mỉm cười: "Ngũ hoàng tử, xin chỉ đường đi."

6

Tê Hà cung thất sủng nhiều năm, ngay cả quang cảnh xung quanh cũng hiu hắt ảm đạm.

Nơi đây than lửa cũng khan hiếm, cửa sổ đóng chặt, lại cũng không thể ấm áp hơn bao nhiêu.

Cung to như vậy, liền một cung nữ cũng chưa từng nhìn thấy.

Lâm phi nằm trên giường, phủ một tầng lại một tầng chăn mền, trong lòng bàn tay vẫn lạnh buốt.

Không hiểu tại sao, ta nhớ tới mình trước khi chết.



CŨng giống như thế lạnh lẽo trống trải.

Cũng giống như thế, tịch liêu tuyệt vọng.

Chỉ khác là, khi đó chỉ có Cố Cửu Uyên chạy tới.

Mà bây giờ, ta và Cố Cửu Uyên cùng nhau chạy tới. Nâng cao cổ tay bắt mạch, ta kỳ thật chỉ là gà mờ.

Năm đó tổ mẫu sinh bệnh, đại phu lui tới, ta cũng đi theo học được chút da lông.

Lâm phi mạch tượng yếu ớt mà bất lực, giống như một quả bóng đã hết hơi.

Là bệnh trầm kha, nhưng cũng bệnh nặn mới xâm nhập.

Lâm phi chẳng biết lúc nào đã tỉnh, khuôn mặt sưng vù tái nhợt, con mắt đen nhánh nhìn thẳng vào ta.

Cố Cửu Uyên ngồi xổm xuống, nhẹ nói: "Mẫu phi, đây là......"

Bỗng nhiên lại dừng lại, giống như là không biết nên làm sao giới thiệu ta.

Ta nối liền: "Ta là nữ y, đến để chuẩn bệnh cho quý nhân."

Lâm phi bắt lấy tay của ta, âm thanh thê lương: "Ta liền biết, bệ hạ không có quên ta......"

Bà ấy bị ốm đau giày vò đến già yếu, mặt mũi tiều tụy, khi đề cập bệ hạ, vậy mà toát ra biểu cảm thiếu nữ ngây thơ.

Cố Cửu Uyên quay mặt, trong ánh mắt có một tia đau đớn, bị ta phát giác.

Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lâm phi, dỗ bà ấy: "Bệ hạ để ngài tĩnh dưỡng tốt, uống thuốc tốt, đợi ngài khỏi bệnh rồi, Người tự nhiên sẽ đến thăm Ngài."

Lâm phi lại mơ hồ nói cái gì đó, rồi ngủ thật say.