Lúc này thời gian Luyện Hồn Hồ đóng cửa sắp tói, lúc này âm thanh ồn ào vang lên liên tục.
- Lâm huynh, có khả năng bên trong xảy ra chuyện gì đó.
Lão giả thành Cửu u thở sâu, trong mắt lộ ra hào quang sáng ngời nhìn về phía nam tử trung niên kia.
- Đúng vậy, Lâm huynh, việc này liên quan quá lớn, Luyện Hồn Hồ thuộc về hoàng tộc, chắc hẳn Thiên Sư đại nhân có biện pháp nhìn thấu nơi này.
Bà lão thành Linh Lâm cũng âm trầm lên tiếng, ánh mắt của hắn nhìn sang nam tử trung niên.
Rất nhanh, ánh mắt của những người chung quanh nhìn sang nam tử trung niên.
Bị nhiêu người nhìn chằm chằm như thế, nam tử trung niên áp lực rất lớn, những người chung quanh đại biểu tám thành quyền quý của Man Hoang, sau lưng có Thiên Nhân, ba Bán Thần.
- Việc này ta phải xin chỉ thị của Đại Thiên Sư, do lão nhân gia định đoạt.
Nói xong nam tử trung niên lập tức cầm ngọc giản và truyền âm, không bao lâu ngọc giản sinh ra hào quang óng ánh, nam tử trung niên thở sâu, hắn cầm lấy ngọc giản.
Trong nháy mắt ngọc giản vỡ vụn hóa thành tro bụi nhưng không biến mất, chúng ngưng tụ với nhau và hình thành vòng xoáy nhỏ như nắm tay, trong vòng xoáy có một đạo ánh sáng màu lam phá không bay ra, bay thẳng về phía nam tử trung niên, sau đó hắn bắt lấy một cái và hóa thành một tấm gương màu lam nhỏ như nắm tay.
Tấm gương này vô cùng tang thương, rõ ràng là đồ cổ, trên đó có vô số phù văn, chỉ có điều những phù văn này ảm đạm mơ hồ, mặc dù như thế nhưng nó vẫn sinh ra ý chí mênh mông bộc phát, khí thế kinh thiên động địa.
- Kính này là bí pháp tạm thời Đại Thiên Sư giao cho ta, một mình ta không thể thôi phát, xin nhờ hai vị.
Nam tử trung niên thở sâu, hắn nhìn sang lão giả thành Cửu U và bà lão thành Linh Lâm.
Hai người không chút do dự bay tới, ba người bộc phát tu vi, khí tức Thiên Nhân bộc phát, trong nháy mắt thiên địa biến sắc, bọn họ rót tu vi vào bên trong cái kính.
Cái kính bộc phát hào quang vô cùng chói mắt, những người hộ đạo bốn phía lui ra phía sau, ba người nam tử trung niên đồng thời hét lớn một tiếng, ngay sau đó hào quang màu xanh da trời bộc phát, trong giây lát hóa thành hào quang màu lam bay về phía Luyện Hồn Hồ.
Nơi cột sáng đi qua hư vô vặn vẹo, dường như tất cả phòng hộ đều không thể ngăn cản tia sáng này, ngay cả Luyện Hồn Hồ cũng xuất hiện rung động, nó dần dần biến thành trong suốt, thế giới bên trong xuất hiện trước mặt mọi người, trong nháy mắt sắc mặt mọi người biến sắc.
- Không có người!!
- Không có người nào cả!
- Tại sao có thể, có cả trăm người đi vào, tại sao không có ai?
Từng tiếng kinh hô khó tin vang lên, lão giả thành Cửu U và bà lão thành Linh Lâm bộc phát tu vi chấn động vô cùng kinh người, bọn họ không dám tin và hoảng loạn.
Bọn hắn sợ nhìn lầm, lại vận chuyển hào quang của tấm gương bao phủ thiên địa trong Luyện Hồn Hồ, những nơi hào quang đi qua, tất cả sương mù như tuyết gặp ánh mặt tơời, tất cả biến mất khu hào quang quét tới, đáng tiếc bọn họ không nhìn thấy thân ảnh nào cả.
Thân thể nam tử trung niên của hoàng cung run rẩy không nhỏ, hắn hít khí lạnh và tâm thần chấn động, sắc mặt không thể tưởng tượng nổi, đột nhiên hắn hét lớn.
- Nơi này có khí tức của Cự Quỷ Vương!
Những người này đồng loạt hiểu ra, trong mắt xuất hiện tơ máu, càng có người tức giận rống to lên.
- Tất cả mọi người mất tích, chỉ có Bạch Hạo là người đi ra đầu tiên, nhất định là Cự Quỷ Vương ra tay!
- Bạch Hạo chỉ là Nguyên Anh, hắn làm sao dám làm như thế, đây chính là thủ đoạn của Cự Quỷ Vương!
- Bạch Hạo biểu hiện chật vật như vừa rồi căn bản là diễn trò, đáng chết!
Mọi người không ngừng gào thét, lão giả thành Cửu U và bà lão thành Linh Lâm lập tức hiểu ra, trong nháy mắt truy kích phương hướng Bạch Tiểu Thuần rời đi.
Những người khác cũng mang theo tức giận ngập trời đuổi theo.
Bọn họ không phải là những người đơn giản, sau khi hiểu ra những thiên kiêu của nhà mình nhất định đã bị Bạch Hạo dung thủ đoạn của Cự Quỷ Vương bắt đi, nhất là nghĩ đến đối phương rời đi trước mí mắt của mình, những người này nổi giận còn kinh người hơn trước.
Bọn họ không dám đắc tội Cự Quỷ Vương, chỉ có thể phát tiết nộ khí lên người Bạch Tiểu Thuần.
Trong tiếng nổ vang, thiên địa biến sắc, gió mây như đọng lại, trên trăm cường giả bộc phát khí thế kinh thiên, từng đạo thân ảnh xuyên qua hư vô, giống như muốn hủy diệt tất cả.
Bọn họ trì hoãn thời gian quá lâu, Bạch Tiểu Thuần và Vô Thường Công đã cưỡi Quỷ Vương Chu rời đi, Vô Thường Công toàn lực thôi động nên Quỷ Vương Chu hóa thành hào quang bay tới gần thành Cự Quỷ!
Bạch Tiểu Thuần khẩn trương tâm tình bất định, lúc này sau khi nhìn thấy thành Quỷ Vương, nội tâm của hắn thở ra một hơi, ánh mắt phấn chấn.
- Cự Quỷ Vương, lão tử trở lại!
Lúc Bạch Tiểu Thuần và Vô Thường Công bay thẳng về hướng thành Cự Quỷ, Cự Quỷ Vương trong cung điện thành Cự Quỷ vô cùng kích động, trong tay hắn cầm Quỷ Vương Quả.
Quả này bị hắn dùng thủ đoạn cấm chế cách không mang đi, mặc dù việc này phạm húy kị nhưng Quỷ Vương Quả quá trọng yếu với hắn, hắn làm sao có thể để nó nằm trong tay người khác cầm đi áp chế mình chứ.
Cho nên dù việc này phạm húy kị thì hắn vẫn làm.
- Quỷ Vương Quả thứ năm đã đến tay, kể từ đó ta có thể chữa trị ngũ hành thiếu hụt, từ đó công pháp của ta có thể tùy ý chuyển đổi ngũ hành, ngay cả suy biến kỳ trí mạng cũng có thể đền bù!
Cự Quỷ Vương ngửa mặt lên trời cười to, vào lúc này hắn không thể dùng vui sướng để hình dung, chờ nhiều năm như thế, bị nhiều người chặn đánh như vậy nhưng hắn vẫn đắc thủ, điểm này làm Cự Quỷ Vương thỏa mãn với tính toán của bản thân mình.
- Về phần Cửu U Vương, Đấu Thắng Vương và Linh Lâm Vương, hừ, ba lão bất tử này dám tính toán ta, mặc dù hiện tại ta phạm huý kiêng kị nhưng cũng là bọn họ tính toán ta trước, mấy ngày nay ta nên ít xuất hiện, không nên để bọn chúng có cơ hội gây phiền toái, sau một thời gian cũng giải quyết việc này.
Cự Quỷ Vương mỉm cười, trong mắt xuất hiện hào quang cơ trí, dường như tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn.
Chuyện xảy ra trong Luyện Hồn Hồ thế nào thì hắn không biết, trên người Bạch Tiểu Thuần có cấm chế, tác dụng của nó không phai cảm ứng bên ngoài, chỉ nhắm vào Quỷ Vương Hoa mà thôi.