Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1250: Bấp bênh (Hạ)



Còn có rất nhiều linh thú đang gào rú ở trên chiến trường của nhất mạch Linh Khê, không ngừng tung hoành. Trong đó, mạnh mẽ nhất là một lão long, bên cạnh còn có một con chim phượng, một con thằn lằn cùng với một quỷ ảnh.

Có lẽ thanh thế của nhất mạch Linh Khê nơi đây chính là mạnh mẽ nhất. Lúc này ba vị lão tổ Nguyên Anh của Đạo Hà Viện thân ảnh không ngừng lóe lên, giống như ba con dao găm thu hoạch đầu người, thấy được thanh thế của Linh Khê nhất mạch, đang định bay tới, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà phá hủy cục diện bên đó.

Thế nhưng ngay khi bọn họ vừa đến thì một tiếng gào thét chấn động trời xanh từ trong trận pháp truyền ra.

Tiếng thét vừa vang lên, một con cự thú vốn chỉ cao mấy trượng nhưng rồi thân thể lại cấp tốc bành trướng tới mấy trăm trượng, dùng tốc độ vượt qua cả tia chớp, chân đạp biển lửa mà xuất hiện. Từ trên thân thể nó bộc phát ra chấn động đã vô cùng gần với Thiên Nhân.

Nó đi tới đâu, tu sĩ tam tông ở đó đều biến đổi thần sắc, mà ba tu sĩ Nguyên Anh vừa định giết tới Linh Khê nhất mạch kia lập tức trợn to mắt, hít sâu một hơi, nhanh chóng lui lại. Có điều đã chậm rồi, cự thú kia đuổi đến chỗ ba người, trực tiếp đâm tới.

Tiếng nổ vang lên, một trong ba vị tu sĩ Nguyên Anh kia lập tức thân thể tan vỡ, Nguyên Anh bị cự thú một hơi nuốt vào, còn hai người khác, một người vỡ nát nửa thân thể, triển khai tốc độ nhanh nhất mà bỏ chạy, người thứ ba cũng điên cuồng phun ra máu tươi, sợ hãi đào tẩu.

Đúng lúc này, một đại thủ, một đạo kiếm khí và một đạo hắc mang từ ba đại tông môn trong nháy mắt phóng lên trời, nhanh như chớp đánh thẳng vào cự thú kia!

Khi chúng xuất hiện thì thiên ý tràn ngập, đây đúng là thần thông của Thiên Nhân!

Chỉ trong chốc lát, Thiên Nhân thần thông đã ầm ầm đánh tới. Cự thú kia lập tức quay người, tránh được đại thủ, lấy tốc độ cực nhanh né được hắc mang thế nhưng vẫn bị kiếm khí đánh tới thân thể!

Phần lưng của nó xuất hiện vết thương, một đoạn máu thịt lẫn lộn. Nếu nhìn kĩ có thể phát hiện trên người nó còn có rất nhiều miệng vết thương, trong đó đa số đều đã khép lại thành sẹo, nhưng có một ít là tổn thương mới có ở trong trận chiến này. Trong đó thì kinh người nhất là một vết kiếm ở trên cổ, dù đã thành sẹo, thế nhưng chiều dài của nó gần như chiếm đến năm thành phạm vi cái cổ. Cũng có thể nhìn ra, một kiếm này cùng với một kiếm vừa nãy đều do một người thi triển!

Có thể tưởng tượng, vết sẹo này nếu lại sâu thêm chút thì thậm chí có thể trực tiếp cắt đứt đầu lâu của nó xuống!

Thế nhưng tốc độ của nó rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã vào trong trận pháp, thân thể cũng thu nhỏ lại. Lúc này nhìn nó thật giống một con kì lân, hai mắt rất to trông thật đáng yêu, bốn chân được ngọn lửa màu đen bao trùm, nó chính là Thiết Đản!

Vào lúc này, sau khi Thiết Đản xuất hiện, bên trong ba đại tông môn kia, ba vị lão tổ Thiên Nhân ánh mắt đều lóe lên, thần sắc có chút ngưng trọng, nhìn về phía đó.

- Chính là nó!

- Quả nhiên đúng như ám tử báo lại...

- Chỉ sợ không đến 60 năm nữa, nó thậm chí có thể tiến thăng đến Thiên Nhân... Đây là 1 con Chí Tôn Vương Thú!

- Đáng tiếc này tốc độ của nó quá nhanh, con thú này chúng ta nhất định phải có! Hoặc là thần phục chúng ta, hoặc là tử vong!

Trong khi Thiên Nhân lão tổ của tam tông đang tham lam suy tính thì bên trong Nghịch Hà Tông, Nhất đại Chưởng giáo, cựu Chưởng môn Linh Khê nhất mạch, Trịnh Viễn Đông đang vô cùng đau lòng mà chữa thương cho Thiết Đản.

- Thiết Đản, ngươi đừng lao ra chiến trường nữa, chúng ta hiện tại chỉ có thể kéo dài thời gian. Thanh Hậu đã sinh tử không rõ rồi, nếu như ngươi còn xảy ra chuyện không hay thì ta làm sao nói rõ với Tiểu Thuần đây.

Trịnh Viễn Đông nhìn thân thể tràn ngập vết sẹo của Thiết Đản mà đau lòng.

Thiết Đản cũng không để ý những vết thương kia, chỉ là sau khi Trịnh Viễn Đông nói tới Lý Thanh Hậu cùng Bạch Tiểu Thuần thì thân thể nó run lên, ánh mắt đầy bi thương. Vết thương trầm trọng trên cổ nó chính là vì cứu Lý Thanh Hậu mà tạo thành. Thật đáng tiếc, nó không thể cứu được lão, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Lý Thanh Hậu bị Đạo Hà Viện bắt đi.

Mà vừa nghe tới cái tên Bạch Tiểu Thuần thì ở sâu trong đôi mắt huyết sắc của nó, hiện ra nhu hòa và hồi ức. Có điều rất nhanh sau đó, hồi ức này đã bị nó chôn vùi dưới đáy lòng, nó vẫn luôn nhớ kĩ lời của Bạch Tiểu Thuần trước khi rời đi, nó phải thủ hộ thật vững Nghịch Hà Tông!

Hơi thở của nó trở nên dồn dập, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn vào tu sĩ của tam tông ngoài kia. Nhất là khi nhìn vào thân ảnh tràn ngập thiên ý bên trong tam tông, ánh mắt nó lại càng thêm căm hận, và kiêng kị.

Chiến tranh vẫn tiếp tục, càng lúc càng thảm thiết, dường như trận diệt tông này đã không cách nào hòa giải nữa rồi. Ở sâu bên trong Nghịch Hà Tông, trên Đệ Cửu Sơn được giấu ở hư vô, lão tổ Linh Khê nhất mạch thần sắc đắng chát. Lão biết rõ, Thiên Nhân của tam tông kia sở dĩ không tự mình xuất thủ chính là vì kiêng kị nội tình của Nghịch Hà Tông. Phải biết rằng Nghịch Hà Tông hôm nay tuy không có Thiên Nhân thế nhưng nếu liều mạng mà tự bạo tất cả lực lượng nội tình thì vẫn có thể giết chết một vị Thiên Nhân sơ kì!

Bọn họ hiển nhiên là phải từ từ làm cho nội tình của Nghịch Hà Tông phải dùng hết, cho đến khi đã nắm chắc thì có thể rất dễ dàng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà tiêu diệt Nghịch Hà Tông!

- Sư tôn, người nói kì tích thật sự sẽ xuất hiện sao?

Linh Khê lão tổ tuyệt vọng nói. Lời vừa dứt, thì từ sau lưng lão đi tới một con khi, hai chắp sau lưng, nhìn về phương xa, ánh mắt đầy thâm thúy và cơ trí.

- Nhất định!

Tại thời điểm Nghịch Hà Tông đang bị ba đại tông môn vây công, trong cấm khu sinh mệnh, mặc dù ba người Bạch Tiểu Thuần không biết tí gì về sự tình ở Nghịch Hà Tông, nhưng sự khủng bố của chiếc thuyền kia cũng khiến ba người như chim sợ cành cong, tốc độ bay cực nhanh.

Lộ trình một ngày thì họ đã đi được hơn nửa, nếu phi hành như vậy thêm một hai canh giờ nữa là bọn họ có thể ly khai cấm khu sinh mệnh. Mà biển xương dưới chân bọn họ cũng mỏng hơn rất nhiều, thậm chí mặt đất màu đen đã lộ ra một ít.

Bạch Tiểu Thuần thấy vậy, nội tâm phấn chấn hẳn lên, chỉ hận không thể lập tức rời khỏi cấm khu sinh mệnh. Tống Khuyết và Thần Toán Tử cũng như thế, bọn hắn đã vô cùng sợ hãi việc thần trí bản thân mơ hồ.