Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1520: Bạch tú tài (1)



Trong mắt Bạch Tiểu Thuần tràn ngập tơ máu, nhìn long trời lở đất, nhìn chúng sinh truyền tống. Trong lòng của hắn cảm thấy cay đắng, còn có cả sự mờ mịt. Hắn hồi ức lại. Tất cả ký ức hình như rất không chân thật.

- Gia... Không...

Bạch Tiểu Thuần thì thào. Đối với sau này, hắn tràn ngập sự mơ hồ. Toàn thân hắn cũng đã hôn mê. Lúc thân thể hắn rơi xuống, lại bị một ánh sáng truyền tống bao phủ, chớp mắt... Biến mất.

Trước khi hôn mê, bên tai của hắn dường như truyền đến những tiếng động hỗn loạn, hoặc là kích động, hoặc là hưng phấn, hoặc là tham lam, hoặc là âm thanh thâm độc, giống như ở trên trời truyền ra ngoài...

- Nứt ra, thân thể Khôi Tể, nứt ra!

- Ha ha, người của thế giới này, cuối cùng chúng ta đã chờ đợi được! Nhanh đi thông báo với Tà Hoàng, người của Khôi Hoàng Triều này gần như ngẫu nhiên được truyền tống đến các khu vực trong đại lục Vĩnh Hằng. Chúng ta phải tận dụng thời gian, nô dịch tất cả bọn họ!!

- Hừ, lão gia hỏa Thánh Hoàng này ra vẻ đạo mạo. Rõ ràng cũng tham lam huyết mạch Khôi Hoàng Triều này, cũng biết cướp không lại được chúng ta, cũng biết một khi Tà Hoàng Triều chúng ta nô dịch Khôi Hoàng Triều xong, một mạch Thánh Hoàng bọn họ, nhất định sẽ diệt vong. Sở dĩ năm đó rốt cuộc không tiếc phát động chiến tranh, ước định bố trí truyền tống trên thân thể Khôi Tể này. Chờ sau khi bọn họ xuất hiện, lại từng người cướp giật!

- Trong ba vị Chủ Tể, đây là Chủ Tể cuối cùng nổ tung. Bọn họ xuất hiện quá muộn, vốn chắc hẳn là bố cục ba phần thiên hạ, đã không có khả năng xuất hiện. Người của thế giới Khôi Hoàng này cũng chắc chắn bị Tà Hoàng Triều ta nô dịch!

- Đạo hữu của thế giới Khôi Hoàng, chúng ta là Thánh Hoàng Triều, chúng ta là tới giúp các ngươi. Gia nhập với chúng ta, đối đầu Tà Hoàng Triều! Nhớ kỹ, chúng ta là Thánh Hoàng Triều, phải tới tìm chúng ta!

- Đại lục Vĩnh Hằng, Thánh Hoàng Triều ta là tồn tại duy nhất có thể đối đầu với Tà Hoàng Triều. Các đạo hữu thế giới Khôi Hoàng, còn có Khôi Hoàng thế hệ này, so với Tà Hoàng Triều, Thánh Hoàng Triều mới là lựa chọn duy nhất của các người!

...

Trên đại lục Vĩnh Hằng, giữa năm mảnh Tiên Vực, trong một mảnh hư vô vụ hải, lúc này một bức tượng người khổng lồ đứng sừng sững ở nơi đó cao vô hạn, giống như có thể giơ lên trời, tồn tại trong năm tháng vô tận, ở dưới một tiếng nổ lớn truyền khắp đại lục Vĩnh Hằng...

Chia năm xẻ bảy!

Quyển kế tiếp, tiên vực Vĩnh Hằng.

Thời gian trôi qua. Dần dần, thế giới Thông Thiên tan vỡ, đã qua nửa năm.

Bầu trời xa lạ, đất đai xa lạ, thành trì xa lạ, người xa lạ...

Còn có cái khác chính là, ở đại lục này, là do năm mảnh mặt đất vô cùng mênh mông tạo thành. Chúng đều được gọi là... Tiên Vực.

- Tiên Vực...

Ở trên Tiên Vực trong phạm vi to lớn lớn, có kích thước lớn hơn gấp mười lần thế giới Thông Thiên. Tại hướng đông nam, từng dãy núi cực kỳ khổng lồ giống như con rồng sống chạy qua ngang dọc, lan tràn tới vô tận, do đó ở vị trí đan xen, hình thành rất nhiều thành trì...

Bên trong một huyện thành nhỏ.

Có một người thanh niên mặc trường bào màu trắng đầy nếp uốn, phía trên còn dính không ít dầu mỡ cùng vết bẩn, mắt say lờ đờ đi ở trên đường. Trong tay hắn mang theo một bầu rượu, thỉnh thoảng đưa lên bên mép uống một ngụm lớn. Hắn giống như tự giễu, thì thào nói nhỏ.

- Tiên Vực sao...

Toàn thân của người thiếu niên đầy vẻ chán chường, dường như không có tinh thần gì. Ở trong tình trạng say khướt này, ngay cả bước đi cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Hiện tại chắc hẳn là trời thu. Gió thu mang theo một tia lạnh giá, từ dãy núi giống như con rồng phía xa thổi tới, cuốn theo lá khô vàng, thổi qua bên trong huyện thành nhỏ nhân khẩu không nhiều lắm, thậm chí có chút hẻo lánh này. Có lẽ là thu lạnh thổi vào người, giống như có thể chui vào xương tủy, tiến vào bên trong, tản ra sự lạnh giá. Phần lớn những người đi lại ở ngoài đường mặc trang phục dày một chút, đi lại vội vàng.

Dường như ở trong gió thu lạnh lúc hoàng hôn, không có người nào nguyện ý đi lại ở ngoài đường, chỉ muốn mau chóng trở lại trong căn nhà ấm áp, cùng người thân làm bạn, hưởng thụ hơi ấm gia đình.

Chỉ có người thanh niên này, hình như không tìm được phương hướng của nhà, giống như người lãng khách lưu lạc ở bên ngoài, ở ngoài đường di chuyển trong sự mờ mịt, đi về phía trước, để mặc cho gió rét lạnh kia thổi vào mặt, hoàn toàn không thèm để ý tới. Dường như gió lạnh này ở trong cảm nhận của hắn, còn xa mới bằng được sự cô quạnh ở trong lòng. Ở trong hoàng hôn nơi này, bóng lưng của hắn chỉ còn lại có sự hiu quạnh...

Một vài chiếc lá khô vàng ở trong gió thổi qua, dường như tìm được cảm giác đồng mệnh tương liên ở trên người của người thanh niên này, không muốn rời đi, bay ở xung quanh hắn, theo hắn đi xa, thật lâu không tiêu tan.

- Tiên Vực... chó má... gì chứ...

Toàn thân của người thanh niên tràn ngập mùi rượu. Hắn vừa lẩm bẩm vừa đi lại ở trên con đường này. Hắn cầm bầu rượu lên, đặt ở bên miệng muốn tiếp tục uống. Nhưng sau khi phát hiện bầu rượu đã trống rỗng, người thanh niên mắng vài câu, há miệng lớn, ngửa cổ, lắc lắc bầu rượu vài cái. Cho đến khi có vài giọt rượu rơi xuống, tan ra ở trong miệng của hắn, lúc này hắn mới bập miệng vài cái.

Thời điểm hắn ngẩng đầu, ánh chiều hoàng hôn chiếu xuống đôi mắt vô thần của hắn, chiếu rọi vào sâu trong hai mắt hắn lộ ra vẻ mờ mịt cùng với cay đắng.

- Lại không còn rượu... rượu ở thế giới này là ngon nhất.

Người thanh niên cúi đầu, vừa lẩm bẩm, vừa đi về phía tửu phường quen thuộc. Ở trong gió thu làm bạn, hắn mơ mơ màng màng đi tới.

Tửu phường không xa. Chỉ là người thanh niên giống như đạp trong mây mù, một sâu một cạn có vẻ tập tễnh, sử dụng thời gian một nén nhang, ở dưới dư quang của hoàng hôn, hắn mới đi tới tửu phường, đẩy cửa lớn của tửu phường ra. Một hơi nóng khác hẳn với gió lạnh bên ngoài, kèm theo tiếng huyên náo ầm ĩ, đập vào mặt.

Bên trong tửu phường, tuy rằng chỉ có bảy tám cái bàn, nhưng lúc này đã ngồi đầy từ lâu, ngay cả bốn phía xung quanh không bàn không ghế, cũng không còn chỗ ngồi, thậm chí cũng có không ít hài đồng, theo người lớn của mình qua, đang chạy đi chạy lại ở bên trong tửu phường này. Người ở bên trong huyện thành, bình thường không có chuyện gì giải trí, vì vậy tửu phường bán Tiên Nhân Túy này, liền trở thành một trong mấy nơi náo nhiệt ở bên trong thị trấn này.