Cho dù là đám Thiên Tôn Cổ Thiên Quân cũng như vậy. Thậm chí vì tu vi cường hãn, sự cuồng nhiệt hi vọng của bọn họ giống như còn lớn hơn so với những người khác. Vì vậy sự cuồng nhiệt, từ lâu đã ngập trời.
Bạch Tiểu Thuần cũng giống như vậy. Vừa rồi hắn nhìn như mất đi ý thức, nhưng trên thực tế, lại có một đạo ý chí ở trong đầu của tất cả mọi người, đều lưu lại những tin tức tỉ mỉ cùng đáp án có liên quan tới cây quạt này. Tất cả những điều này, khiến cho ánh mắt hắn trợn trừng. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, quạt tàn này... Cùng với phán đoán của mình trước đó, lại hoàn toàn khác nhau. Đây căn bản cũng không phải là khắp nơi chôn những nguy cơ. Đối với đám người bọn họ mà nói, đây sợ là một lần… tạo hóa tuyệt thế, cả đời này bọn họ cũng rất khó có thể gặp được!
- Trở thành... chủ nhân của quạt tàn này!
Tim Bạch Tiểu Thuần đập loạn, ngực nhấp nhô lên xuống. Chợt bên cạnh hắn có tiếng gào thét, chợt vang lên. Từng bóng người, rốt cuộc lao thẳng đến những cái xương quạt này, mỗi người lựa chọn một cái, nhanh chóng lao đi!
- Theo lời đồn đại... Là thật...
Bạch Tiểu Thuần nhìn mọi người bên cạnh, bao gồm đám người Quảng Mục Thiên Tôn, lúc này đều không lại dây dưa cùng mình nữa, mà trong mắt lộ ra sự cuồng nhiệt. Từng người bước vào một con đường xương quạt.
Trái tim của hắn đập thình thịch. Lúc này trong đầu của hắn còn đang vang vọng dư âm của thần niệm truyền tới trước đó. Tâm thần hắn dâng lên gió bão, thật lâu không tiêu tan.
Cây quạt này thực sự không phải là chí bảo Thái Cổ, mà là... Một thế giới chi bảo đến từ một vị Chúa Tể nào đó!
Chúa Tể Cảnh, đối với vô số tu sĩ trong toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng mà nói, đây là một cảnh giới đủ để cho bọn họ điên cuồng, khiến cho bọn họ nguyện ý bỏ ra tất cả để có thể thu hoạch được!
Bất luận là tu sĩ Ngưng Khí, hay hai vị Hoàng giả Thái Cổ, đều như vậy!
Phải biết rằng từ cổ chí kim, trong toàn bộ tinh không này, cũng chỉ xuất hiện qua ba vị Chúa Tể. Ba người này ngã xuống, diễn hóa ra Tà Hoàng Triều, Thánh Hoàng Triều cùng với Khôi Hoàng Triều vốn nên xuất hiện!
Có thể tưởng tượng được, Chúa Tể Cảnh đó là tồn tại chí cao vô thượng tới mức nào!
Mặc dù trong Chúa Tể Cảnh cũng có mạnh yếu. Ví dụ như người khổng lồ đứng ở bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng, giống như tử vong, lại giống như đang ngủ say. Hiển nhiên hắn chính là người mạnh nhất trong Chúa Tể. Gọi hắn là chí tôn, cũng hoàn toàn không khoa trương!
Mà phóng tầm mắt ra toàn bộ bên trong tinh không, vốn tồn tại vô số thế giới. Ở trong bất kỳ một thế giới nào, cũng có thể sinh ra Chúa Tể. Cho đến hiện tại, theo một trận tai họa lớn hạ xuống, kẻ địch Thiên Ngoại trong truyền thuyết của Tiên Vực Vĩnh Hằng, vị người khổng lồ Chúa Tể kia đích thân hủy diệt toàn bộ tinh không này, sau đó ở bên trong biển sao mênh mông này, tất cả thế giới, tất cả tồn tại, đều trở thành tối tăm, trở thành tử vong.
Mà cây quạt này, lại là một vị Chúa Tể nào đó năm đó, cho dù hình thần câu diệt, nhưng lại lưu truyền thừa chi bảo này lại. Mặc dù pháp bảo này đã không trọn vẹn, chỉ còn lại có phân nửa, nhưng nó vẫn là... Truyền thừa chi bảo!
Cái gọi là truyền thừa, chính là chính thống!
Đây là một... truyền thừa chính thống của một vị Chúa Tể nào đó... chí bảo kinh thiên!
Chủ nhân ban đầu của nó, vị Chúa Tể không rõ kia sau khi ngã xuống, lại trước sau phiêu đãng ở trong tinh không tối tăm này, từng năm từng tháng, vòng đi vòng lại. Có lẽ vì ở bên trong bầu trời sao này không có sinh linh, cho nên nó trước sau không được mở ra. Cho đến hiện tại, nó cũng không có tìm được người chủ nhân thứ hai!
Mà muốn trở thành chủ nhân của nó, trở thành truyền nhân cách một thế hệ của vị Chúa Tể không biết kia, thu được biện pháp chính thống của hắn, chỉ có một!
- Bảo quạt này... Mỗi một cây xương quạt đều là một con đường truyền thừa. Trên mỗi một con đường đều tồn tại trăm cửa ải. Thời gian mở ra là ba tháng. Ở trong ba tháng này, ai xông cửa ải nhiều nhất... Người đó chính là chủ nhân của pháp bảo này!
- Dựa theo cách nói của ý chí vừa rồi truyền vào đầu óc ta, trăm cửa ải này, ở trên mỗi một con đường xương quạt đều là giống nhau. Đồng thời mỗi khi xông qua một cửa ải, đều sẽ thu được một ít phần thưởng... Dù sao, mục đích của pháp bảo này là để tìm ra người thừa kế, mà không phải là giết chóc!
Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi. Điểm này, cũng chính là một nguyên nhân khác khiến cho những tu sĩ tới từ Tà Hoàng Triều cùng Thánh Hoàng Triều đó phấn chấn kích động.
Cũng chính là trọng điểm khiến những tu sĩ Thiên Nhân đó đều cuồng nhiệt.
Bọn họ không cầu có thể cùng Thiên Tôn cướp giật trở thành chủ nhân của cây quạt, thu được đạo chính thống của Chúa Tể. Điều bọn họ muốn, là phần thưởng sau khi xông qua cửa ải. Mặc dù rốt cuộc sẽ thưởng cái gì, về điểm này không có người nào biết. Nhưng đây là bảo vật của Chúa Tể. Nghĩ đến cho dù lại là phần thưởng rất nhỏ, cũng đều đủ để khiến cho Thiên Nhân thậm chí Bán Thần mừng rỡ như điên.
Mắt thấy gần như tất cả mọi người ở bốn phía xung quanh, lúc này đều một người một cái con đường xương quạt, nhanh chóng lao đi. Người nhanh nhất đã nhìn không thấy bóng dáng. Bạch Tiểu Thuần cũng vội vàng lựa chọn một con đường xương quạt trống không, nhanh chóng tới gần.
Theo con đường xương quạt, Bạch Tiểu Thuần một đường đi về phía trước. Không bao lâu hắn đã đến chỗ vị trí mặt quạt. Hắn đang muốn bước vào. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, phía xa có một xương quạt đột nhiên tản ra ánh sáng. Trong nháy mắt, bóng dáng của một vị tu sĩ Thiên Nhân Thánh Hoàng Triều đã bị truyền tống đi ra, sau khi rơi xuống còn phun ra một búng máu, lảo đảo lui ra phía sau vài bước. Trong mắt hắn mang theo sự không cam lòng, ngồi xuống khoanh chân, bắt đầu ngồi tĩnh tọa điều dưỡng.
Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, trong lòng hắn thất kinh.
- Gia hỏa này thoạt nhìn là thất bại? Hắn nói như thế nào cũng là Thiên Nhân. Đây là thất bại ở cửa ải thứ mấy vậy?
Bạch Tiểu Thuần lập tức cảnh giác, không hành động thiếu suy nghĩ. Mà hắn thoáng lắc mình một cái, rút lui trở về, đến bên cạnh vị tu sĩ Thiên Nhân kia.
Tu sĩ này vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần. Cho dù Bạch Tiểu Thuần là người của thế giới Thông Thiên, nhưng tu vi Thiên Tôn, hắn không thể nào bỏ qua. Hắn vội vàng đứng dậy bái kiến.
- Ngươi ở bên trong gặp phải cái gì? Thất bại? Cửa ải thứ mấy?