Bạch Tiểu Thuần biết thời khắc này khí thế của mình không thể mất đi. Sau khi mở miệng, hắn hiên ngang đi về phía cửa lớn của phủ đệ.
Khí tức của Cự Quỷ Vương thoáng nâng lên. Hắn mơ hồ đoán được kế hoạch của Bạch Tiểu Thuần. Lúc này mặc dù trong lòng do dự. Nhìn Bạch Tiểu Thuần, giống như mang theo sự chân thật đáng tin nào đó. Nhất là khí thế trên người Bạch Tiểu Thuần giờ phút này, càng làm cho trong lòng Cự Quỷ Vương lần đầu... lại có một sự chấn động, giống như năm đó lần đầu tiên nhìn thấy được Khôi Hoàng.
Thời điểm trước đây, khi Khôi Hoàng còn không có bị Đại Thiên Sư lấy mất quyền lực, bản thân hắn là Hoàng giả khiến cho Man Hoang khiếp sợ quy phục. Ánh mắt hắn có thể khiến cho thiên địa rít gào cuồn cuộn, cũng phải bình tĩnh trở lại.
Nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thuần, trong mắt Cự Quỷ Vương lộ ra ánh sáng màu kỳ dị. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn rốt cuộc thoáng cúi đầu, giống như thần tử đi cùng Hoàng giả, theo ở phía sau Bạch Tiểu Thuần.
Theo Bạch Tiểu Thuần đi thẳng một đường tiến tới, tất cả tôi tớ tu sĩ bên trong phủ đệ này sau khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, nhất thời tâm thần chấn động mãnh liệt. Mỗi một người giống như đều phải ngừng hít thở lại, bị trang phục cùng với khí thế của Bạch Tiểu Thuần, hoàn toàn áp chế, không tự chủ được đều cúi đầu quỳ lạy.
Lại như vậy, sau khi Bạch Tiểu Thuần một đường đi ra khỏi phủ đệ, tất cả mọi người bên trong phủ đệ trước sau vẫn quỳ lạy không dám đứng lên. Cùng lúc đó, sau khi đi ra khỏi phủ đệ, đứng ở đầu đường, khí thế của Bạch Tiểu Thuần chẳng những không có giảm bớt, trái lại càng bạo phát hơn. Hắn một đường đi về phía... phủ đệ của Linh Cửu Thiên Tôn, chậm rãi bước đến.
Hắn đi qua nơi nào, hễ là tu sĩ thành Kinh Châu ở xung quanh hắn, thấy được Bạch Tiểu Thuần, bất luận là tu vi gì, đều ở trong một cái chớp mắt này, tâm thần chấn động, bị khí tức của Bạch Tiểu Thuần chấn áp. Tất cả đều đang hít sâu, đều bái kiến.
- Bái kiến Thiên Tôn!
- Bái kiến Thiên Tôn!
- Bái kiến Thiên Tôn!
Âm thanh này bắt đầu còn rải rác. Nhưng rất nhanh, lại càng lúc càng nhiều. Không phải bọn họ nguyện ý như vậy, mà là theo bản năng ở dưới uy áp phát ra!
Cũng may chỗ Bạch Tiểu Thuần ở lại cách phủ đệ của Linh Cửu Thiên Tôn không quá xa. Rất nhanh, thời điểm khí thế Bạch Tiểu Thuần đạt tới đỉnh phong, hắn đã đi tới trước phủ đệ của Linh Cửu Thiên Tôn.
Nhìn cũng không nhìn những lão nhân Thiên Nhân đang bảo vệ ở nơi đó trợn mắt hốc mồm, Bạch Tiểu Thuần một bước đi vào. Thần sắc Cự Quỷ Vương rung lên, cũng vội vàng theo sau. Về phần mấy tu sĩ Thiên Nhân bảo vệ ở chỗ này. Chức trách của bọn họ vốn là ngăn cản. Nhưng hôm nay ở dưới khí thế của Bạch Tiểu Thuần như vậy, bọn họ căn bản là hoàn toàn không phát sinh nổi bất kỳ ý niệm phản kháng nào.
Lại như vậy, Bạch Tiểu Thuần một đường ung dung, thông thuận không gặp trở ngại nào, bước vào đến phủ đệ của Linh Cửu Thiên Tôn.
Trong nháy mắt khi tiến vào nơi đây, hắn lại cảm nhận được ở trong một chỗ đại điện phía trước, bên trong đang có hơn mười người. Tử Lâm Hầu đã ở trong đó. Bọn họ dường như đang thương thảo. Trong đó khí tức của một người, nhìn như không rõ ràng. Nhưng ở trong ánh mắt Bạch Tiểu Thuần, sự tồn tại của đối phương giống như là cây đuốc trong đêm tối, cực kỳ dễ làm cho người khác chú ý.
Gần như ở trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được Linh Cửu Thiên Tôn, ở bên trong đại điện này, Linh Cửu Thiên Tôn có chút đau đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Ở trong nháy mắt khi đầu hắn vừa ngẩng lên, cánh cửa đại điện chỗ hắn cùng với các Bán Thần dưới trướng của hắn đang đứng chợt phát ra một tiếng động khẽ, chậm rãi bị đẩy ra.
Tiếng động này khiến cho mười người Bán Thần và Tử Lâm Hầu ở nơi này chú ý. Thời điểm bọn họ theo bản năng quay đầu lại, mỗi một người đều giống như bị thiên lôi công kích. Tất cả đều ngây người ra đó, kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần lúc này đứng ở ngoài cửa lớn, mặc đạo bào Thiên Tôn, mang theo vương miện, khí thế toàn thân tăng cao tới vô cùng, giống như thần chỉ hạ xuống thế giới vậy.
Tử Lâm Hầu cũng có mặt ở trong đó. Lúc này hắn mở miệng hít sâu một hơi, trong đầu lập tức trống rỗng.
Bạch Tiểu Thuần lại trực tiếp không để ý tới mười người Bán Thần cùng Tử Lâm Hầu này. Sau khi cửa lớn được đẩy ra, hai mắt của hắn trực tiếp lại rơi vào… một vị lão nhân đang ngồi tại vị trí cao nhất của đại điện này...!
Lão già này cũng mặc áo bào tím, nhưng lại không phải là đạo bào Thiên Tôn. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới tản ra uy áp Thiên Tôn, dường như có thể ảnh hưởng tới biến hóa của thiên địa. Hắn rõ ràng là ngồi ở chỗ đó, nhưng lại khiến cho người ta một loại cảm giác giống như hư ảo không chân thật. Cho dù là ai nhìn một thời gian dài, ở trong lòng cũng sẽ có một loại cảm giác đối phương là tôn thần!
Mà giờ khắc này, hơn mười vị Bán Thần ở trong đại điện này, trong đầu mỗi một người đều đang chấn động. Đầu tiên bọn họ không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần lại có thể tới. Thứ hai bọn họ càng không có nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần đã tới, rốt cuộc còn mặc đạo bào Thiên Tôn, khí thế toàn thân đè ép, biểu lộ cực kỳ triệt để thân phận vương vị được Thánh Hoàng dành cho.
Mà điều càng làm cho bọn họ khó chịu hơn, là lúc này bọn họ kẹp ở giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Linh Cửu Thiên Tôn. Thời khắc này ánh mắt hai vị thần chỉ này nhìn nhau, hình thành uy áp, khiến cho... những Bán Thần này cùng Tử Lâm Hầu đều âm thầm kêu khổ.
Linh Cửu Thiên Tôn nheo mắt lại. Sắc mặt hắn từ đầu đến cuối đều không có biến hóa chút nào. Hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Chính xác mà nói, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
- Thật ngại quá. Hội nghị thường kỳ lần này, bản vương tới muộn.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần cùng Linh Cửu Thiên Tôn nhìn chăm chú một thời gian, hắn mới thản nhiên mở miệng, cất bước đi vào. Ánh mắt hắn sau khi đảo qua bốn phía xung quanh, giơ tay phải vung lên. Nhất thời ở chỗ cửa lớn này từ trong hư vô thình lình có vô số khối đá đột nhiên xuất hiện. Cuối cùng, chúng ở dưới ánh mắt của mọi người, chớp mắt dung hợp lại cùng một chỗ, trực tiếp lại hình thành một cái ghế ngồi cực lớn!
Sau khi dùng thuật pháp tạo ra chiếc ghế dựa này xong, lúc này Bạch Tiểu Thuần mới vung tay áo một cái, trực tiếp ngồi xuống ghế. Hắn cùng Linh Cửu Thiên Tôn, cách nhau sân đại điện, lại nhìn nhau.