Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1739: Ngươi dám động tới huynh đệ tốt của ta! (1)



Đó chính là Nguyên Yêu Tử, Phệ Linh Thượng Nhân cùng với... Công Tôn Uyển Nhi!

Ba người Nguyên Yêu Tử vốn cũng không có ngờ được, có thể gặp phải nhiều người như vậy. Ba người bọn họ ở tại chỗ này giữ vững lối ra. Khi nhận thấy được phía xa có sóng dao động kinh người, lúc này bọn họ mới lao đến.

Lúc này bọn họ chợt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, còn nhìn thấy được tất cả Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều bên cạnh Bạch Tiểu Thuần. Nếu như đổi lại là Quảng Mục ở chỗ này, có thể còn mạnh mẽ đi tới ngăn cản. Nhưng Nguyên Yêu Tử tu vi không đủ, lúc này lại trực tiếp giật mình một cái, mở miệng hít sâu một hơi.

Phệ Linh Thượng Nhân cũng mở to mắt, hơi thở bỗng nhiên trở nên dồn dập. Hắn cố tình không đi ngăn cản. Nhưng trong lòng hắn biết rất rõ, Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, mấy vị khác lại vội vàng như vậy. Một khi để cho bọn họ thông qua, mình ở đây lại lông tóc không tổn hao gì, sợ là không chỉ đồng đạo sẽ oán giận mình, thậm chí Tà Hoàng cũng sẽ tức giận vô hạn.

- Chuyện liên quan đến chuyện Tà Hoàng bệ hạ đặt cược, tuyệt đối không thể khiến cho bọn họ qua!

Phệ Linh Thượng Nhân thật sự bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng, khẽ gầm lên một tiếng. Trước nói ra lời chết, lại kéo Tà Hoàng đi ra. Trong lòng Nguyên Yêu Tử thầm chửi bới, nhưng cũng biết mình không có đường lui lại. Lúc này hắn lập tức truyền âm cho đám người Quảng Mục. Theo đó, trong mắt hắn cũng tràn ngập tơ máu, tu vi bạo phát.

Công Tôn Uyển Nhi cũng thở dài. Nàng vốn không muốn cùng Bạch Tiểu Thuần tranh đoạt. Nhưng hôm nay lập trường khác nhau, cũng chỉ có thể tản tu vi ra. Nàng cùng Phệ Linh Thượng Nhân, ba người không dừng lại, lao thẳng đến ngăn cản đám người Cổ Thiên Quân.

- Tránh ra!

Cổ Thiên Quân rít gào một tiếng, bấm quyết. Nhất thời bảy thanh phi kiếm từ trong không trung lao ra, gào thét tổ hợp lại cùng một chỗ, hình thành một thanh đại kiếm kinh thiên, lao thẳng đến chỗ ba người.

Đám người Tư Mã Vân Hoa, Linh Cửu Thiên Tôn, Trần Tô, mỗi một đều biết thời gian cấp bách. Tất cả đều thi triển ra đòn sát thủ của mình. Trong phút chốc, hai bên liền trực tiếp đánh nhau.

Những tiếng động ầm ầm, vang vọng thiên địa. Phong vân cuốn ngược. Phệ Linh Thượng Nhân phun ra máu tươi, thân thể lùi về phía sau, thương thế nặng nề. Chỉ thấy hắn thất khiếu chảy máu, thân thể cũng lung lay sắp ngã, dường như hơi thở mong manh. Bất kỳ kẻ nào nhìn vào, đều có thể nhìn ra dụng tâm thực sự của hắn, thật sự không có lực xoay chuyển trời đất, một cây khó có thể chống trời.

Về phần Nguyên Yêu Tử, thương thế của hắn ngược lại không nặng. Thật ra tuyệt đại đa số thần thông đều bị Phệ Linh Thượng Nhân giống tranh cướp, ngăn cản. Nhưng đến lúc này, nếu như Nguyên Yêu Tử còn không rõ được suy nghĩ của Phệ Linh Thượng Nhân, hắn lại sống uổng.

- Lão hồ ly!

Nguyên Yêu Tử lập tức lại hiểu rõ. Đây là Phệ Linh Thượng Nhân muốn dựa vào trọng thương để miễn đi sự trách phạt của Tà Hoàng. Trên thực tế ý niệm này, cũng là ý nghĩ của Nguyên Yêu Tử. Chỉ có điều tu vi của hắn không bằng Phệ Linh Thượng Nhân, bị đối phương giành trước.

Lúc này trong khi lùi về phía sau, Nguyên Yêu Tử cũng phun ra máu tươi. Nhưng sau khi hắn so sánh với Phệ Linh Thượng Nhân, trong lòng thầm kêu khổ. Lúc này trong khi hắn kêu lên thảm thiết, tay phải giơ lên, rốt cuộc chủ động hung hăng vỗ mạnh về phía lồng ngực của mình.

Ầm một tiếng, ngực Nguyên Yêu Tử lõm xuống, máu tươi điên cuồng phun ra. Toàn thân ngã lui về. Phệ Linh Thượng Nhân nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, cũng phải thán phục.

- Đều là lão hồ ly!

Phệ Linh Thượng Nhân hừ một tiếng, vội vàng thể hiện bộ dạng bị trọng thương. Về phần Công Tôn Uyển Nhi, cũng có máu tươi phun ra. Nhưng nàng chưa kịp đi nhận thương thế nặng hơn, Bạch Tiểu Thuần lại ở nơi nào trừng mắt, lúc này cũng hét lớn một tiếng.

- Công Tôn Uyển Nhi, để mạng lại!

Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ i, thay đổi phương hướng, lao thẳng đến chỗ Công Tôn Uyển Nhi. Đám người Cổ Thiên Quân mắt thấy như vậy, không dừng lại, tiếp tục gào thét đi về phía trước.

Trong lúc Công Tôn Uyển Nhi sửng sốt, Bạch Tiểu Thuần đã tới gần, vung tay áo một cái. Nhất thời một mảnh sương mù màu đen cuồn cuộn tuôn ra. Hắn còn sử dụng tốc độ cực nhanh, nhân lúc không có người nào chú ý, vận dụng sương mù màu đen che đậy, ném một khối máu thịt Chúa Tể về phía Công Tôn Uyển Nhi.

Mắt Công Tôn Uyển Nhi chợt trợn to. Sau khi một tay nhận được, khí tức của nàng chợt cứng lại. Lúc nàng không chậm trễ chút nào vội vàng thu hồi, Bạch Tiểu Thuần kêu thảm một tiếng, từ bên trong sương mù màu đen lui ngược ra ngoài.

- Công Tôn Uyển Nhi, ta sẽ không để ngươi được yên...

Nói xong, hắn không quay đầu cũng vội vàng lại đuổi theo về phía đám người Cổ Thiên Quân.

Phệ Linh Thượng Nhân cùng Nguyên Yêu Tử đều đang đặt tâm tư ở trên thương thế của mình, cho nên chưa từng chú ý nhiều tới động tác của Bạch Tiểu Thuần. Nhưng đám người Cổ Thiên Quân lại khác. Cho dù có sương mù màu đen che đậy, nhưng từ hành động kỳ quái của Bạch Tiểu Thuần, bọn họ vẫn nhìn ra được manh mối.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần toàn lực đuổi theo sau, lập tức lại chú ý tới ánh mắt thâm ý sâu sắc của Tư Mã Vân Hoa cùng Linh Cửu. Nếu như đổi lại thành những người khác, lúc này khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Nhưng sau khi Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, vội ho một tiếng.

- Ta xem trọng nàng, cho nàng một khối thịt Chúa Tể.

Khi Bạch Tiểu Thuần vừa trực tiếp mở miệng nói ra như thế, đám người Cổ Thiên Quân đều sửng sốt. Đồng thời sau khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, thần sắc mỗi người lộ ra sự quái dị.

- Ngươi... Lợi hại!

Linh Cửu lại trực tiếp nở nụ cười. Cũng chẳng biết tại sao, Bạch Tiểu Thuần vừa mở miệng nói như thế, hắn ngược lại cảm thấy Bạch Tiểu Thuần con người này, hình như rất thú vị. Trước kia vì cách nhìn có sự đối lập, cho nên cũng không chính xác.

Ngay cả Trần Tô cũng cười lắc đầu. Trong lòng hắn ít nhiều cũng giống như Linh Cửu.

Cho dù Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa, cái nhìn cũng có chút đổi mới.

- Quỷ Mẫu Thiên Tôn này lại còn chưa có đạo lữ. Bạch Thiên Tôn... Chúc ngươi thành công!

Tư Mã Vân Hoa ho khan một tiếng, sờ sờ túi đựng đồ của mình, cảm nhận thịt Chúa Tể bên trong, cũng cười nói.

- Vậy ngươi lại nói sai rồi.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ, lúc này lao nhanh như tên bắn. Hắn còn không quên hất ống tay áo một cái.

- Loại chuyện tán gái này, ta am hiểu nhất. Không cần phải chúc ta thành công, là chúc nàng thành công mới đúng. Ta ưu tú như vậy, có lực hấp dẫn như thế, khụ khụ, ta có đôi khi cũng thích bản thân ta.