Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1799: Nô bộc Thái Cổ



Trong nháy mắt, quân cờ này phát ra ánh sáng đẹp mắt, lại lao thẳng đến cánh tay Chúa Tể, chớp mắt hạ xuống, bảo quạt truyền ra một tiếng nổ lớn. Cánh tay Chúa Tể cường hãn này, lại bị ánh sáng của quân cờ này đẩy lui mấy trượng. Trên đó còn xuất hiện một lỗ thủng kích cỡ bằng quân cờ c!

Mặc dù lỗ thủng này không có xuyên qua cánh tay của Chúa Tể, lại tiến vào trong thịt ba tấc, khiến cho cánh tay Chúa Tể này xuất hiện sự ăn mòn. Mặc dù ở dưới lực lượng của bảo quạt, nó rất nhanh lại khôi phục, nhưng một đòn cường hãn này, Bạch Tiểu Thuần nhìn tâm thần cũng kinh hoàng, liên tục hít sâu.

- Quá... Quá mạnh mẽ!

Bạch Tiểu Thuần vô cùng kích động, nhưng lại đau lòng vì cánh tay Chúa Tể tổn hao. Hắn không dám tiếp tục thử ở lại đây nữa. Nhưng hết lần này tới lần tâm tư hắn ngứa ngáy khó chịu, tùy ý điều khiển bảo quạt dừng lại ở trong tinh không. Thân thể hắn thoáng lắc một cái, trực tiếp bay ra khỏi bảo quạt, bước vào đến trong tinh không!!

Đứng ở bên trong tinh không, Bạch Tiểu Thuần lập tức bấm quyết. Thần niệm của hắn nhất thời lại liên lạc cùng với bảo quạt. Trong phút chốc, một đạo ánh sáng mãnh liệt, lại trực tiếp từ trên bảo quạt bay ra, tốc độ cực nhanh, giống như là bay ra, lại giống như xuyên qua hư vô, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hoàn toàn dựa theo ý chí của hắn, chính xác đánh vào một chỗ hư vô ở bên trong tinh không.

Ở trong tiếng sấm vang vọng, hư vô trong mảnh tinh không này dâng lên gợn sóng. Uy lực này mặc dù không trực quan, nhưng Bạch Tiểu Thuần dựa vào tu vi Thiên Tôn hậu kỳ của mình cảm nhận, dựa vào trực giác của bản thân đánh với Thái Cổ một trận, tâm tình của hắn càng thêm kích động.

- Đây không phải là một đòn có thể so với Thái Cổ. Đây hoàn toàn là một đòn Thái Cổ. Thậm chí so với Tà Hoàng ra tay, hình như còn muốn cường hãn hơn một chút!

- Chính là không biết, nếu như ta trở lại Tiên Vực của Vĩnh Hằng, lại triệu hoán, ánh sáng của quân cờ này cần bao nhiêu thời gian mới có thể đến được...

- Còn nữa, chính là ta có thể thi triển ra bao nhiêu lần!

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, lập tức lại dự định thử một chút. Thân thể hắn thoáng lắc một cái, lao thẳng đến tinh không phía xa. Hắn thi triển tốc độ của bản thân đến cực hạn. Sau khi kéo dài một khoảng cách lớn, ở trong lòng hắn lại hô hoán bảo quạt, triệu hoán ánh sáng của quân cờ.

Gần như ở trong chớp mắt triệu hoán này truyền ra, một đạo ánh sáng mạnh, đột nhiên hạ xuống, nhưng lại không có để ý tới khoảng cách, trực tiếp xuất hiện!

Điều này lập tức khiến cho Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt. Sau khi lại thử hai lần, hắn đã có thể xác định, ánh sáng quân cờ này thực sự không để ý tới khoảng cách. Bất kể ở chỗ nào, cũng có thể trong nháy mắt hạ xuống!

- Đây mới là lợi khí!

Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to. Hắn lại thử mấy lần. Cuối cùng sau lần thứ mười lăm triệu hồi, mặc cho hắn tiếp tục triệu hoán như thế nào, cũng không có thấy ánh sáng quân cờ xuất hiện.

Bạch Tiểu Thuần lập tức hiểu rõ, mười lăm lần, chính là cực hạn.

- Không biết phải mỗi ngày đều có mười lăm lần hay không!

Bạch Tiểu Thuần không nổi giận. Hắn nghĩ nếu như mỗi ngày mười lăm lần, cũng đủ rồi. Lúc này tâm tình hắn vui vẻ trở lại trên cây quạt. Hắn một lần nữa mở ra bảo quạt, lao trong tinh không xa xôi. Đồng thời, hắn cũng khoanh chân ngồi ở chỗ đó, lặng lẽ chờ đợi.

Rất nhanh, ngày hôm sau đến. Bạch Tiểu Thuần hăng hái bừng bừng lập tức thử. Nhưng rất nhanh hắn có chút há hốc mồm. Quân cờ này lại không có phản ứng chút nào.

Bạch Tiểu Thuần nhất thời giật mình, có chút bất an.

- Không thể nào, lẽ nào tổng cộng lại chỉ có mười lăm lần...

Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần cũng có kích động đau thương. Nếu như tất cả những điều này là thật, hắn cũng sẽ hối hận tới xanh cả ruột.

Lại ở trong thời điểm Bạch Tiểu Thuần ở đây lo được lo mất, thời gian trôi qua. Qua một tháng, Bạch Tiểu Thuần lại thử. Nhưng vẫn thất bại... Trong lòng hắn hối hận, đã đến mức độ không thể tăng thêm được nữa.

Vừa nghĩ tới, vốn có mười lăm lần thần thông Thái Cổ, lại có thể bị mình lãng phí, Bạch Tiểu Thuần lại hận không thể đánh cho mình vài cái.

- Tại sao phải lãng phí như vậy!

Bạch Tiểu Thuần nhăn mặt, nhíu mày, thở dài. Nhưng hắn lại không cam lòng. Vì vậy hắn tiếp tục dày vò. Cho đến qua tròn một năm, hắn tính toán thời gian, mang theo tâm tư lo được lo mất mãnh liệt, lại thử một cái. Khi quân cờ trong tay lão nhân trên thuyền lại một lần nữa tản ra ánh sáng, Bạch Tiểu Thuần kích động bỗng nhiên đứng lên. Hắn chỉ cảm thấy đẩy ra mây mù vẫn che phủ khoảng không mỗi ngày. Trong lòng hắn phấn chấn cùng với cảm giác may mắn mất đi lại có lại, khiến cho hắn vui sướng cười ha ha.

- ánh sáng quân cờ này, từ nay về sau chính là ánh sáng bảo Thái Cổ!

Bạch Tiểu Thuần vung tay áo một cái. Hắn cảm thấy mình hiện tại cuối cùng đã có đòn sát thủ.

- Chờ sau khi Uyển nhi cùng Tử Mạch tỉnh dậy, chính là thời điểm Bạch Tiểu Thuần ta trở về Tiên Vực của Vĩnh Hằng!

Bạch Tiểu Thuần hăng hái. Sau khi tra xét tháp cao, dựa theo hắn suy tính, sợ là tối đa một năm, Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch sẽ thức tỉnh!

Mà vào lúc đó Thiết Đản cũng sẽ tỉnh lại. Duy nhất chỉ có Tống Khuyết, vẫn không có gì thay đổi. Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm thở dài, lặng lẽ chờ đợi.

Cũng chính là vào lúc này, tiểu khí linh thức tỉnh.

Sau khi tiểu khí linh thức tỉnh, thần niệm của hắn rõ ràng cường hãn hơn so với trước rất nhiều. Sau khi quét ngang một vòng trên bảo quạt này, hắn dương dương đắc ý xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

- Tiểu Thuần Tử, chuyện có liên quan đến việc ngươi trở thành chủ nhân của bảo quạt, bản khí linh cảm thấy vẫn còn có chút vấn đề...

Nhưng không đợi nó cao ngạo nói xong, Bạch Tiểu Thuần liếc mắt nhìn qua một chút, phất tay chính là một đạo ánh sáng Thái Cổ.

Tia sáng này xuất hiện, lập tức khiến cho tiểu khí linh trong lòng đang đắc ý lúc này muốn diễu võ dương oai, bất chợt lại run rẩy một cái, hét lên một tiếng vội vàng né tránh. Khi nó lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trên mặt hắn đã không còn vẻ ngạo nghễ trước đó. Đổi lại chính là vẻ lấy lòng.

- Ngươi mới vừa nói cái gì?

Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, nặng nề ho khan một tiếng, thể hiện thái độ cao thâm khó dò, thản nhiên hỏi.

- Ta mới vừa nói... Ta... ta cảm thấy chủ nhân ngươi là tồn tại thích hợp nhất trên thế giới nàyđể trở thành chủ nhân của bảo quạt truyền thừa!