Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1814: Thật sự không còn (2)



- Đáng chết, lẽ nào chuyện này lại khó giải quyết như vậy sao?

Tà Hoàng thở dốc. Hắn có chút không cam lòng, trong mắt lộ ra hàn quang. Hắn thật sự có kích động, muốn bất chấp thương thế, đi tiêu diệt Bạch Tiểu Thuần.

- Ánh sáng Thái Cổ của hắn không có khả năng không có giới hạn. Chỉ cần ta có thể tìm kiếm ra giới hạn, như vậy... Ở dưới tình huống khiến mình không hao tổn, giết chết hắn, lại khiến cho Thánh Hoàng lo lắng không dám dễ dàng ra tay... Cũng không phải không có khả năng!

Nghĩ tới đây, sát cơ trong mắt Tà Hoàng mãnh liệt hơn. Thân thể hắn thoáng lắc một cái, hai tay bấm quyết. Nhất thời toàn thân hắn cùng với mặt trời đỏ này, trực tiếp dung hợp lại với nhau!

Trong tiếng nổ lớn, ánh sáng của mặt trời đỏ đang từ ảm đạm, lại tăng vọt. Sau khi cùng mặt trời đỏ dung hợp, Tà Hoàng đã đạt tới trạng thái mạnh nhất. Hắn chính là mặt trời đỏ, mặt trời đỏ chính là hắn!

Lúc này dưới một bước, tốc độ nhanh hơn. Hơi nóng như lửa ngập trời khuếch trương ra. Mặt đất khô hạn, hư vô vặn vẹo. Trên mặt đất, không ít người trực tiếp phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, với mắt thường có thể thấy được đang từ từ khô lại trở thành xác khô!

- Bạch Tiểu Thuần, bản hoàng lại đánh cược ngươi... không phát ra được mấy ánh sáng Thái Cổ!

Tà Hoàng gầm khẽ, tốc độ bay nhanh. Dưới tiếng nổ lớn, khoảng cách giữa hắn và Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng gần.

Mắt thấy Tà Hoàng này cố chấp như thế, Bạch Tiểu Thuần nheo cặp mắt lại. Hắn biết mình còn lại mười hai đạo. Hắn hiểu rõ ngàn vạn không thể lộ ra điểm mấu chốt. Vì vậy hắn lại nở nụ cười. Trong mắt hắn thoáng lộ ra một sự ung dung, thản nhiên mở miệng.

- Lại bị ngươi nhìn thấy, nỗ lực lên nỗ lực lên, kiên trì một chút nữa. Ta không lừa ngươi, còn có một đạo cuối cùng!

Hắn nói, tay phải chỉ lên trời cao. Nhất thời một đạo ánh sáng Thái Cổ ầm ầm hạ xuống. Còn không kết thúc, theo âm thanh này của Bạch Tiểu Thuần lại vang vọng, đạo ánh sáng Thái Cổ thứ năm cũng đột nhiên đến!

Liên tục hai đạo ánh sáng, nhất thời khiến cho trong lòng Tà Hoàng chấn động mãnh liệt. Hắn phát hiện mình có thể nhìn không thấu được nội tình của Bạch Tiểu Thuần. Hắn biết rất rõ ràng, đối phương không có khả năng sử dụng vô hạn. Nhưng hết lần này tới lần khác... lại không tìm hiểu rõ ràng cụ thể!

Mà bất luận nhìn thế nào, số lượng cụ thể của đối phương hình như đều nhiều hơn, khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!

Nhất là lúc này, ở dưới tâm thần của hắn lại một lần nữa bị chấn động, tay áo của Bạch Tiểu Thuần khẽ vung lên, cằm hất lên, ngạo nghễ mở miệng.

- Lần này thật sự là một đạo cuối cùng!

Những tiếng động ầm ầm vang vọng ngập trời. Trên trời cao, sau khi hai đạo ánh sáng Thái Cổ vừa rồi xuất hiện, lại có một đạo ánh sáng Thái Cổ bỗng nhiên biến ảo. Tất cả những điều này, lại giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến cho tâm thần Tà Hoàng dâng lên sóng lớn.

- Hắn đến cùng có bao nhiêu đạo vậy!

Trong lòng Tà Hoàng thầm ủy khuất, còn có bi thương căm phẫn. Nếu như Bạch Tiểu Thuần không thừa nhận thì cũng thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác Bạch Tiểu Thuần thể hiện bộ dạng thừa nhận như vậy, cái này khiến cho Tà Hoàng căm tức đồng thời, càng tìm không trúng.

Lúc này hắn nhanh chóng né tránh. Nhưng mặt trời đỏ quá lớn. Ánh sáng Thái Cổ lại quá nhanh. Lúc này trong tiếng nổ lớn, tất cả hạ xuống, khiến cho mặt trời đỏ gần như muốn tan vỡ. Tà Hoàng càng phun ra máu tươi. Mặt trời đỏ không thể không tiêu tan. Thân thể hắn nhanh chóng lùi về phía sau.

Cho tới bây giờ, một trận chiến này cuối cùng lại khiến cho hắn nhiều lần bị thương. Lúc này hắn không thể không lui về phía sau. Trong lòng hắn đầy áp lực còn có cảm giác muốn phát điên. Hiện tại hắn thật sự không có cách nào xác định được, Bạch Tiểu Thuần còn có bao nhiêu đạo.

Mà trong chớp mắt khi hắn lui về phía sau, đã bị Thánh Hoàng quan tâm. Trong lòng của hắn cũng dâng lên sóng lớn kinh thiên, hít thở càng lúc càng gấp gáp. Hắn nhấc chân lên lại hạ xuống, liên tục nhiều lần. Cuối cùng lại không cách nào quyết đoán.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại hắn còn lại chín đạo. Mấy chữ này, hắn biết bất kể như thế nào, cũng không thể thử đi ra. Lúc này đứng trên bầu trời, Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, nhìn ngược lại Tà Hoàng, thở dài.

- Ta thật sự chỉ còn lại có một đạo cuối cùng...

- Thật sự nãi nãi ngươi!

Tà Hoàng vừa nghe những lời này, trong lòng tức giận cũng không có cách nào áp chế. Lúc này cuối cùng hắn không lui về phía sau nữa, mà chợt xoay người. Trong mắt hắn thoáng lộ ra một sát cơ mãnh liệt, lập tức lao thẳng đến Bạch Tiểu Thuần!

Nhưng ngay khi hắn vọt tới, theo Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ một tiếng, nhất thời trên trời cao, một đạo, hai đạo, ba đạo... Liên tiếp ba đạo ánh sáng Thái Cổ giống như tiêu xài, ầm ầm hạ xuống!

Ba đạo ánh sáng Thái Cổ này khiến cho do dự trong lòng Tà Hoàng, hoàn toàn tan vỡ. trong lúc hắn gầm thét giận dữ, đồng thời lùi về phía sau. Trong tiếng nổ vang, ba đạo ánh sáng Thái Cổ đập xuống. Trong tiếng nổ kinh thiên, giọng điệu của Bạch Tiểu Thuần, mang theo tiếc nuối, lại truyền ra.

- Hiện tại thật sự không...

- Bạch Tiểu Thuần!

Tà Hoàng vừa nghe những lời này, chợt xoay người, lại vọt tới. Nhưng ngay khi hắn tới gần, trong chớp mắt... lại có ba đạo ánh sáng Thái Cổ, đột nhiên hạ xuống!

Tà Hoàng phun ra máu tươi, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng. Một tia do dự cuối cùng trong lòng hắn... cũng đềuở trong một tích tắc này, tiêu tan. Hắn không muốn đi thử nữa. Hắn thấy, đây căn bản thử không ra...

Nhất là lúc này âm thanh đê tiện của Bạch Tiểu Thuần lại vang vọng...

- Hiện tại, thật sự không con. Ngươi yên tâm...

Bạch Tiểu Thuần lại nói dối... Hắn hiện tại không phải là không còn, tuy nhiên chỉ còn lại ba đạo ánh sáng Thái Cổ mà thôi.

Chỉ là Tà Hoàng không biết, một trận chiến này đối với hắn mà nói, từ khi vừa mới bắt đầu hắn đã bị động. Bạch Tiểu Thuần hết lần này tới lần khác không dựa theo lẽ thường. Hắn chẳng những không có phủ nhận, còn chủ động nói cho hắn biết... Chỉ là mỗi lần chủ động mở miệng, đều nói là một đạo cuối cùng...

Kể từ đó, liền khiến cho Tà Hoàng ở đây, thế nào cũng không có cách nào đi phán đoán cụ thể. Bày ra ở trước mặt hắn, đã không phải là phán đoán của mình hắn, mà biến thành hắn có tin Bạch Tiểu Thuần hay không...

Hắn đương nhiên có chết cũng sẽ không tin Bạch Tiểu Thuần... Nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi không tin, lại chứng minh Bạch Tiểu Thuần nói dối, hắn nói dối lại đại biểu... Hắn vẫn có nói thật nhiều lần!