Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1841: Phụ thân không sợ (2)



Tất cả những điều này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần bối rối một chút.

- Tiểu Tiểu, con...

Bạch Tiểu Thuần vội vàng mở miệng nói. Nhưng Tiểu Tiểu quay đầu, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần cười ngọt ngào. Nụ cười kia ngây thơ chân chất, trong suốt khả ái.

- Phụ thân, ta biết, ta trước đây đã nghe Thanh Hậu gia gia nói qua, phụ thân khi còn bé bị giam ở trong xương rắn, cho nên từ đó về sau, một sợ chết, hai sợ quỷ, ba sợ rắn! Phụ thân không cần sợ. Để ta giáo huấn Đại Bảo!

Tiểu Tiểu nói, sau đó quay đầu lại trừng mắt với Đại Bảo lúc này đang cúi đầu.

- Đại Bảo, ngươi như vậy đặc biệt không tốt. Ta nói với ngươi, ngươi nếu như lại hù dọa phụ thân, ta sẽ đánh ngươi!

- Tỷ tỷ ta sau này không hù dọa phụ thân nữa.

Đại Bảo rất ủy khuất, mím miệng, nhỏ giọng nói.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần đã hoàn toàn trợn mắt hốc mồm. Hắn nhìn con trai, con gái trước mắt. Hắn chỉ cảm thấy hình như mấy ngày trống rỗng, thoáng cái càng thêm tối tăm. Lục Vân Dao ở bên cạnh, lúc này cố nén ý cười, nhịn rất cực khổ. Nàng sợ mình một khi nhịn không được, phình bụng cười to lên.

Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt. Hắn cảm thấy mình rất cần phải, đi lập lại uy nghiêm phụ thân của bản thân mình một chút. Vì vậy hắn hít một hơi thật sâu, thần sắc nghiêm nghị.

- Tiểu Tiểu, con vừa nói là không đúng. Phụ thân con...

Bạch Tiểu Thuần vừa vỗ ngực, đang muốn thể hiện ra hình tượng của mình cao lớn hơn một chút, Tiểu Tiểu lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần lộ ra nụ cười ngọt ngào. Nàng đã chạy tới ôm lấy bắp đùi Bạch Tiểu Thuần, đầu nhỏ nâng lên, giọng điệu thanh thúy, lộ ra vẻ thanh thuần, lại giống như an ủi, vang vọng ra.

- Phụ thân không sợ.

- Đại Bảo không hiểu chuyện, ta sẽ giáo huấn hắn. Chỉ có điều ta và đệ đệ đã sớm nói trước, không cần chờ chúng ta lớn lên, tất cả rắn, tất cả quỷ bên trong Khôi Hoàng Triều chúng ta, đều giao cho chúng ta.

- Như vậy chờ sau khi chúng ta lớn lên, tất cả rắn cùng quỷ hồn bên trong Khôi Hoàng Triều, đều sẽ bị chúng ta thu thập sạch sẽ. Tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng xuất hiện. Như vậy cũng sẽ không hù dọa được phụ thân. Phụ thân yên tâm, ta và Đại Bảo, cùng nhau bảo vệ phụ thân!

Tiểu Tiểu nụ cười ngọt ngào, hơn nữa ngôn từ cũng không giống như giả vờ, mang theo sự ngây thơ lại nghiêm túc, khiến cho tâm Bạch Tiểu Thuần chợt chấn động mãnh liệt.

Đại Bảo ở bên cạnh tuy rằng quật cường, nhưng đối với chuyện này cũng gật đầu.

- Phụ thân, ta tuy rằng không biết tại sao phụ thân lại phải sợ rắn và quỷ hồn. Chỉ có điều tỷ tỷ nói rất đúng, sau này phụ thân ngươi không cần sợ hãi. Ta và tỷ tỷ, tới bảo vệ phụ thân. Tuyệt đối không khiến cho rắn quỷ, tới hù dọa được phụ thân.

Đại Bảo cũng nghiêm túc mở miệng.

Trên thực tế, đây mới là nguyên nhân hai hài tử bọn họ, mấy năm nay ra ngoài, mặc dù cũng ham chơi, nhưng ước nguyện ban đầu lại là sau khi Lý Thanh Hậu nói với bọn họ về chuyện cũ của Bạch Tiểu Thuần, bọn họ biết được thứ gì làm hại phụ thân của mình khiếp sợ, vì vậy từ trong lòng sinh ra suy nghĩ phải bảo vệ phụ thân.

Những lời lẽ này do hai hài tử dùng giọng điệu non nớt nói ra, ý cười của Lục Vân Dao biến mất. Thay vào đó, trong mắt nàng lại là tia sáng kỳ dị.

Bạch Tiểu Thuần cũng bị cảm động, vui mừng. Đồng thời, hắn thở dài một tiếng. Hắn hiểu rõ loại chuyện như vậy, trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào khuyên nhủ được cái gì. Vì vậy hắn xoa xoa đầu của hai hài tử. Trước khi rời đi, hắn không nhịn được quay đầu lại nói một câu.

- Thanh Hậu gia gia các con nói không phải là quá đúng. Thật ra... Phụ thân ta không sợ rắn, càng không sợ quỷ, gan rất lớn.

Bạch Tiểu Thuần vừa nói đến đây, phía sau hắn truyền đến từng tiếng ho khan. Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch đã đi tới, hai nữ cười mà như không cười nhìn một chút Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần nhất thời xấu hổ, tìm lý do vội vàng rời đi.

Sau khi trở lại mật thất bế quan, Bạch Tiểu Thuần ngồi ở chỗ đó, hồi tưởng lại lời nói của Tiểu Tiểu cùng Đại Bảo. Hắn vẫn là vừa vui mừng, lại lo lắng. Sau một hồi lâu hắn lắc đầu.

- Mà thôi, cũng không cần thiết miễn cưỡng bọn chúng thay đổi tính cách. Con đường của ta chưa chắc đã thích hợp với bọn trẻ. Tương lai của bọn trẻ cuối cùng là do bản thân bọn trẻ sáng tạo ra. Điều ta có thể làm, chính là dốc hết toàn lực đi bảo vệ.

Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ, hồi lâu lại nở nụ cười.

- Cảm giác được người bảo vệ thật tốt. Nhất là được nữ nhi cùng con trai của mình bảo vệ, rất tốt.

Không lại tiếp tục rầu rĩ về tính cách của Tiểu Tiểu cùng Đại Bảo, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, tu hành. Đồng thời, hắn cũng tiếp tục tiến hành thôi diễn đối với lửa hai mươi ba màu.

Mấy năm nay, hắn đối với lửa hai mươi ba màu đã hiểu rõ gần như chín phần. Chỉ còn lại có một ít việc nhỏ không đáng kể vẫn cần phải hoàn thiện. Dựa theo Bạch Tiểu Thuần dự đoán, sẽ không tốn quá nhiều thời gian nữa, hắn có thể sáng tạo ra hồn phương lửa hai mươi ba màu.

Thời gian trôi qua, lại qua đi một năm, khi lửa hai mươi ba màu hồn phương, ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn thôi diễn sau khi hoàn thành, Bạch Tiểu Thuần phấn chấn mở đôi mắt ra, giơ tay phải lên vung lên, nhất thời lại có số lượng lớn hồn từ hắn bên trong túi trữ vật tản ra, đang muốn đi thử chế luyện một chút.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên sắc mặt Bạch Tiểu Thuần nhất thời biến đổi. Hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía động phủ của Công Tôn Uyển Nhi!

- Khí tức này... không thích hợp!

Khí tức truyền đến nơi, chính là động phủ của Công Tôn Uyển Nhi!

Đây vốn phải là một khí tức đột phá. Trên thực tế trong khoảng thời gian này Bạch Tiểu Thuần mặc dù đang bế quan, nhưng thần thức của hắn mỗi lần tản ra, tất cả mọi chuyện trong toàn bộ Khôi Hoàng Thành, cũng sẽ hiện lên ở trong đầu hắn.

Mà từ nhiều năm trước Công Tôn Uyển Nhi, lại thử đột phá Thiên Tôn sơ kỳ, muốn thăng cấp Thiên Tôn trung kỳ. Chuyện này cũng không phải là bí mật. Bất luận là Bạch Tiểu Thuần hay đám người Đại Thiên Sư, tất cả đều biết được.

Trên thực tế nếu không phải trước đây Bạch Tiểu Thuần khiến cho Công Tôn Uyển Nhi thay thế Quỷ Mẫu, lấy nội tình của Quỷ Mẫu trước đây đã sớm có thể đột phá tu vi. Thậm chí hiện tại đạt đến Thiên Tôn hậu kỳ đỉnh phong, cũng không phải không có khả năng.