Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 307: Mục tiêu... Bạch Tiểu Thuần!



Dịch: Tiểu Băng

"Mười lần luyện linh, thực là khủng bố! !" các lão tổ Huyền Khê Tông sửng sốt, không tin nổi, tu sĩ Huyền Khê Tông ai cũng hết hồn, người của Huyết Khê Tông cũng không khác biệt. Họ đương nhiên đã từng đánh giá rất cao Thiên Giác Kiếm, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy uy lực của nó, vẫn phải công nhận đã đánh giá thấp thanh Trấn tông chi kiếm này!

"Mười lần luyện linh... Xem ra truyền thuyết nói thật, vật phẩm sau mười lần luyện linh sẽ xuất hiện biến hóa kinh người... Kiếm này e là chỉ còn kém một chút xíu nữa là có thể trở thành linh bảo thật sự!" Huyết Khê Tông Thủy Tổ thở dài, lão dần nhận ra, Linh Khê Tông quả thực là một môn phái giấu giếm siêu hạng, nhìn bình thường có lẽ họ không thể bằng Huyết Khê Tông, nhưng nếu thật sự khai chiến, Huyết Khê Tông dù có thắng cũng phải trả giá cực đắt, đừng hòng còn tư cách vào làm chủ trung du.

Thiên Giác Kiếm cùng Hắc Giáp Thiên Ngưu đối kháng đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, một khí tức mơ hồ từ hùng thành đã nhắm thẳng vào Hắc Giáp Thiên Ngưu...

Hắc Giáp Thiên Ngưu bị chém, tu sĩ Linh Khê Tông ào lên hoan hô ầm ĩ, sĩ khí tăng cao vùn vụt.

Ngược lại, Huyền Khê Tông nín lặng, đau đớn và lo lắng.

Viên tinh thạch trong thi thể Hắc Giáp Thiên Ngưu không ngừng tỏa ra một sức mạnh kì dị. Tất cả tu sĩ, và cả chiến thú đều nhìn chằm chằm vào nó.

"Vương thú chi tinh, không đúng, đó là đồ giả!" Huyết Khê Tông Thủy Tổ khẽ quát.

Ngay lúc lão mở miệng, Thiết Đản thu nhỏ chỉ chừng bàn tay, bay vụt tới xác Hắc Giáp Thiên Ngưu với một tốc độ kinh khủng.

Trong mắt nó rực khát vọng điên cuồng. Bạch Tiểu Thuần sững sờ, cảm thấy có chỗ không ổn, vội đuổi theo, hắn còn chưa tới gần, đột nhiên...

Một tiếng vù vù, như tiếng dây cung bắn, từ hùng thành, một âm thanh sắc bén làm tai người ta đau đớn vang ra.

Một mũi tên đen kịt với tốc độ cực nhanh, mắt thường không nhìn theo kịp, mới nhìn thấy còn ở phương xa, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Hắc Giáp Thiên Ngưu!

Mục tiêu của nó, chính là Thiết Đản! !

Thiết Đản gầm lên vì nguy cấp, muốn tránh đi nhưng không kịp!

Bạch Tiểu Thuần rống to, mở con mắt thứ ba, ngự lực bắn thẳng vào mũi tên, định bắt lấy nó.

Tất cả sức lực trong người hắn chuyển hết thành ngự lực, thành công làm cho mũi tên kia khựng lại một chút!

Một chút xíu đó đã giúp Thiết Đản kịp tránh đi, nhưng mũi tên kia cũng khẽ chuyển hướng, không nhắm vào Thiết Đản, cũng không nhắm vào hắn, mà nhắm vào viên tinh thạch màu đen!

Huyết Khê Tông Thủy Tổ giật thót, gào to.

"Dạ Táng mau lui lại, mục tiêu của nó... Là ngươi! !"

Các lão tổ khác giờ cũng đã kịp phản ứng, vội ào đi cứu viện, nhưng không kịp.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, đối phương lại tranh thủ thời cơ quá ác liệt, là Bạch Tiểu Thuần chủ động bay nhanh tới đó vì Thiết Đản, khiến sự bảo vệ của lão tổ hai tông dành cho hắn xảy ra chỗ hở!

Chỗ hở này người ngoài không nhìn thấy, nhưng Huyền Khê Tông làm sao lại không thấy, mà không chừng, đây còn chính là sát cục do họ bày ra!

Bạch Tiểu Thuần không kịp nghĩ nhiều, cũng không kịp xuất nhiều chiêu để bảo vệ, chỉ kịp túm lấy Thiết Đản, hắc quang lóe lên, Quy Văn nồi nháy mắt bay ra, cả người hắn cố hết sức rút lại, chui vào trong nồi.

Bạch Tiểu Thuần vừa làm xong, mũi tên kia cũng đã bay tới, đâm mạnh vào viên tinh thạch. Một tiếng nổ vang, một làn sóng gợn màu đen tản ra ngoài, những nơi đi qua, không còn một ngọn cỏ, trong phạm vi ba mươi trượng, mọi người sống đều biến mất.

Xác Hắc Giáp Thiên Ngưu cũng biến thành tro, mặt đất trong phạm vi ba mươi trượng này hõm hẳn xuống nửa trượng!

Sau khi hắc quang biến mất, chỉ còn nhìn thấy một cái nồi đen thui nằm gần rìa của vùng đất tròn lõm xuống, không nhúc nhích.

Cái nồi run run, từ từ nhấc lên, Bạch Tiểu Thuần run rẩy chui ra.

"Huyền Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần ta quyết không đội trời chung với các ngươi, các ngươi… các ngươi dám hai lần đánh lén ta!" Bạch Tiểu Thuần hét lên, hắn sợ quá, vừa rồi dù đã có Quy Văn nồi bảo vệ, nhưng hắn vẫn thấy mình như phải chết tới nơi, hai chân mềm nhũn.

"Thiết Đản, thiếu chút nữa hại chết cha ngươi rồi, biết chưa hả?" Bạch Tiểu Thuần chui ra khỏi nồi, mắng Thiết Đản đang cúi gầm đầu trong ngực.

Bạch Tiểu Thuần thấy Thiết Đản vẻ đã biết nhận sai, thì không nỡ mắng thêm, nhưng trong lòng tràn đầy lửa giận, quắc mắt nhìn vào hùng thành, lấy trên đầu thành, có một lão giả cầm một cây cung to.

"Lão bất tử chết tiệt, ngươi chờ đó cho Bạch gia, cái cung đó của ngươi, ta cũng sẽ lấy cho ngươi xem!" Bạch Tiểu Thuần giận điên, hét váng.

"Vậy mà còn không chết! !" Trên Hùng Thành, Xích Hồn Lão Tổ cầm một cây cung màu xanh rất to, tỏa ra khí tức thiên đạo, là món chí bảo thứ hai của Huyền Khê Tông, Thiên Cung!

Mũi tên vừa rồi chính là do cung này bắn ra!

Huyền Khê Tông đã sớm nhìn ra, giết Bạch Tiểu Thuần, dù là Kim Đan cũng không làm được, chỉ có lão tổ ra tay mà thôi. Nhưng nếu người cấp độ lão tổ ra tay, đối phương chắc chắn sẽ cho người ra cản, vả lải chiến trường nhìn như hỗn loạn, nhưng trên thực tế hai tông Linh Huyết đều luôn không ngừng để mắt bảo vệ Bạch Tiểu Thuần cực kỳ nghiêm mật.

Xích Hồn Lão Tổ không tìm ra được cơ hội giết Bạch Tiểu Thuần, nên mới nghĩ ra kế này, hi sinh Hắc Giáp Thiên Ngưu, để lộ tinh thạch có khí tức vương thú ra làm mồi dụ Thiết Đản, nếu Bạch Tiểu Thuần không cứu thì thôi, nếu hắn xuất hiện, vậy... sẽ cho nổ viên tinh thạch đó, xóa sạch mọi sự sống xung quanh, quyết lấy mạng Bạch Tiểu Thuần!

Chỉ cần Bạch Tiểu Thuần chết, hai tông Linh Huyết sẽ lại bị phân ra, dù sau đó Huyền Khê Tông có phải đầu hàng, thì sau này cũng chưa hẳn là không có cơ hội lật mình trở lại!

Nhưng không ngờ tính kĩ như vậy mà Bạch Tiểu Thuần vẫn không chết, làm lão vô cùng tức nghẹn.

Lão tổ hai tông Linh Huyết thở phào. Người Lý Thanh Hậu run rẩy, bối rối và sợ hãi, những bằng hữu của Bạch Tiểu Thuần cũng hết hồn.

Sau đó, dưới sự phẫn nộ, sự công kích của hai tông Linh Huyết tăng mạnh, Thiên Giác Kiếm rít gió đâm thẳng vào trận pháp của hùng thành, các chí bảo còn lại của hai tông cũng thi nhau xuất hiện!

Huyết sắc Cự Mộc, Huyết kính,… thi nhau oanh kích vào hùng thành.