Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 320: Vĩnh Dạ Tán



Dịch giả: Tiểu Băng

Bạch Tiểu Thuần đành phải tiếp tục bước, không biết đã đi bao lâu, may mà hắn đã là Trúc Cơ Hậu Kỳ tu vi, tầng thứ bảy Linh Hải cũng chỉ còn kém chút xíu nữa là hóa tinh hoàn toàn, giúp hắn có được Linh lực lâu dài, có thể chuyển hóa nội tức.

Chủ yếu nhất, là nhục thể của hắn cường hãn, mới kiên trì được ở nơi này thời gian, chịu đựng cảm giác bị ăn mòn, tiếp tục đi tới.

"Thực không xong rồi, đành phải chờ cứu viện thôi, Lão Long kia dù sợ chết, nhưng nhất định sẽ báo cho các lão tổ biết..." Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ, càng giận con rùa đen nhỏ.

Vừa đi vừa nguyền rủa chửi mắng, đi tới một chỗ, thấy xung quanh có rất nhiều thú cốt chưa tiêu hóa xong, nhìn mớ thú cốt đã bị ăn mòn biến thành màu đen, Bạch Tiểu Thuần không ngừng run rẩy.

"Ta không muốn trở thành giống mớ xương đó a..." Bạch Tiểu Thuần vội bước nhanh hơn, không muốn ở lại đây thêm một phút nào, đang đi, bỗng từ trong túi trữ vật, con rùa đen nhỏ thò đầu ra, dáo dác ngó quanh.

"Thật sự vào được a!"

Nó vừa nói xong, Bạch Tiểu Thuần sôi máu, thò tay chộp, nhưng con rùa quá nhanh, lập tức co lại đầu, làm Bạch Tiểu Thuần chộp hụt.

"Ngươi đi ra cho ta!" Bạch Tiểu Thuần rốnglên giận dữ.

"Ngươi bảo ta ra là ta phải ra hả? ngươi tưởng Quy gia nhà ngươi là cái chày gỗ chắc, ta không ra đấy, ngươi làm gì ta? "

"Ngươi ngươi ngươi..." Bạch Tiểu Thuần điên tiết sục sạo khắp túi trữ vật, nhưng không tìm được đối phương.

"Ta sai rồi... Quy gia... cứ thế này, ta sẽ bị ngươi đùa chết mất!" Bạch Tiểu Thuần muốn khóc, hắn thật sự không chịu nổi, bản lĩnh gây họa của con rùa đen nhỏ này quá lớn, mỗi lần đều là chọc vào những tồn tại kinh khủng, Bạch Tiểu Thuần có một dự cảm, nếu cứ như vậy, chắc chắn có ngày hắn sẽ bị đùa mà chết.

"Vì ngươi biết nghe lời, Quy gia cho ngươi một cơ duyên này, ngươi làm theo lời ta nói, sẽ có thu hoạch lớn." Con rùa đen nhỏ lại thò đầu ra, lần này chỉ thò ra được cái sừng, Bạch Tiểu Thuần biết con rùa đã cảnh giác, hắn rất khó thành công, nên thở dài, làm theo lời con rùa, rẽ trái quành phải, đi tới một góc.

"Chính là ở chỗ này, nhanh lên, chỗ này là chỗ yếu nhất, dùng sức mạnh nhất ngươi có, chọc thủng nó đi, ta cảm nhận được, đây chính là chỗ lúc trước ta đi qua, tìm được bảo tàng." Con rùa đen nhỏ hưng phấn.

"Bảo tàng?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

"Đương nhiên, nếu không ngươi tưởng Quy gia ta ở không rảnh rỗi, đi chọc con cóc này tỉnh dậy hả, tiếc thay trong bụng con cá sấu vàng kia cũng có bảo tàng, nhưng lại không chịu nuốt ngươi vào." Con rùa đen nhỏ thở dài, sau đó liên mồm thúc giục.

Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, nhìn nhìn tình hình trước mắt, nghiến răng, vận hết tu vi khí lực của mình, thi Toái Hầu Tỏa, móc một cái.

Xoẹt một tiếng, một cái lỗ bị xé ra, con cóc run lên, dịch tiêu hóa trong người nó ào ào phun ra như trời mưa.

Dịch tiêu hóa này có lực ăn mòn rất mạnh, mỗi giọt rơi lên người Bạch Tiểu Thuần đều làm người hắn tỏa ra khói trắng, làm Bạch Tiểu Thuần vô cùng đau đớn, dịch tiêu hóa rơi xuống càng lúc càng nhiều, Bạch Tiểu Thuần không biết mình chịu đựng được bao lâu, bị dọa sợ, hét to một tiếng, dùng toàn lực, không ngừng điên cuồng oanh kích.

"Nhanh nhanh nhanh, cố gắng lên!"

"Bạch Tiểu Thuần, ngươi vậy mới giỏi chứ, ngươi làm được mà!"

"Ta rất coi trọng ngươi nha!!" Con rùa đen nhỏ hưng phấn kêu gào, Bạch Tiểu Thuần không nhịn được nữa, hét lớn.

"Câm miệng!"

Lỗ hổng cuối cùng cũng được xé ra kha khá, đủ cho hắn thò cả hai tay vào trong, xé mạnh.

Roạt roạt, cái khe bị xé rộng ra, Bạch Tiểu Thuần vội vàng chui vào.

Nơi này là một cái lối đi, bốn phía không còn là cơ thịt, mà có nham thạch, Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc,vì nơi đây không hề có mùi chua, ngược lại lại có một mùi thơm ngát, làm cho người ta ngửi vào là cả tâm hồn thoải mái.

Con rùa đen nhỏ từ Túi Trữ Vật bay ra, vô cùng hưng phấn.

"Hắc hắc, cuối cùng Quy gia ta cũng lấy lại được vốn, tới đây rồi, xem giấu cái gì đây..." Con rùa đen nhỏ hai mắt sáng lên, tốc độ cực nhanh, vọt tới cuối lối đi, ở đó, có một thạch thất cực lớn!

Bạch Tiểu Thuần cũng nhanh chân chạy tới, cái thạch thất này to cả trăm trượng, xung quanh đầy những sợi thịt hai màu hồng lục có hình nhánh dây, kết nối với thạch thất, phân tán khắp nơi.

Những sợi thịt hình nhánh dây hai màu kia rung rung, hình như chúng kéo dài đi xuyên qua cả cơ thể của con cóc.

"Chỗ này..." Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, nhìn thấy ở ngay giữa thạch thất có một cái bệ đá, bên trên để một cái ngọc giản, và một cái dù màu đen.

"Thật sự có bảo tàng!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, cái mùi thơm ngát kia, chính là từ cái dù đen tỏa ra, hắn còn chưa nhìn kĩ, tiểu Ô Quy đã hét rầm lên.

"Oa, giàu quá, đây là dùng đại thần thông chi lực, buộc con thú vốn có thể tấn thăng vương thú này phải chậm tấn thăng lại, hút bớt thần kinh, công lực của nó ra ngưng tụ ở đây, dùng cách không phải phong ấn nhưng còn mạnh hơn phong ấn này để điều khiển nó, biến nó thành một cái động phủ tế đàn di động!"

"Cái này e rằng mới chỉ là một cái bán thành phẩm, chủ nhân động phủ này nhất định đã gặp chuyện bất trắc, nếu không, đợi đến khi hắn xây dựng xong, con thú này chắc chắn sẽ tấn chức Vương Thú, dùng cách thức này để điều khiển Vương Thú, dùng sinh mệnh lực của nó để kéo dài sinh mạng cho mình... đây chính là... thủ đoạn của tu sĩ ma đạo thời viễn cổ!"

Con rùa đen nhỏ kích động, bay vòng vòng trong động phủ, Bạch Tiểu Thuần nghe mà hết hồn, ngơ ngác nhìn cái tế đàn, không thể nào tin được.

"Tu sĩ thời kỳ viễn cổ? Điều khiển Vương Thú..." Đối với Vương Thú, Bạch Tiểu Thuần không xa lạ gì, Thiết Đản chính là một con chiến thú có đủ tiềm chất để trở thành Vương Thú, dù hiện nay vẫn chưa thật sự là Vương Thú, nhưng khả năng điều khiển Vạn Thú của nó cũng đã đủ làm cho cả tông môn oanh động.

Tiểu Ô Quy bay tới bệ đá, nhìn chằm chằm ngọc giản và cái dù.

"Bạch tiểu tử, mau xem trên ngọc giản viết cái gì, nhất định có lưu lại thân phận của người này, không chừng còn có lưu lại Truyền Thừa Công Pháp nữa, nhanh lên, phát tài, phát tài rồi."

Bạch Tiểu Thuần hồi hộp, nhìn nhìn ngọc giản, tới gần ngắm nghía, nghĩ chắc không có gì nguy hiểm, mới cầm ngọc giản lên, truyền linh lực vào, một giọng nói tang thương bỗng vang lên trong đầu hắn.

"Tổ muốn chiến, ta phải trợ, trận chiến này cửu tử nhất sinh. Cái dù tên Vĩnh Dạ, chưa thành phẩm, một khi hoàn thành, có thể thành Thiên Phẩm linh khí, ta không muốn mang đi, lưu ở nơi này, người hữu duyên sẽ có được.

Thú này căn cốt trời sinh phản bội, ít nhất phải có được Thiên Nhân chi lực, mới tạm hàng phục được, nếu tu vi không đủ, có thể dùng biện pháp ta để lại, rút bớt đi sinh cơ của nó, để nâng cao chi lực bản thân!"

Thanh âm tiêu tán, trong đầu Bạch Tiểu Thuần hiện lân thuật pháp chỉ cách rút đi sinh cơ của con thú. Bạch Tiểu Thuần buông ngọc giản, vẫn còn ngơ ngác, nhìn cái dù.

"Sau khi hoàn thành, chính là Thiên Phẩm linh khí? Linh khí a... Đó là bảo bối của một cái tông môn, lại còn là Thiên phẩm!" Bạch Tiểu Thuần hồi hộp, đi tới cầm lấy cái dù.

Vừa chạm vào, cây dù lóe ánh sáng, hàn khí ập vào mặt hắn, làm cả người Bạch Tiểu Thuần lạnh toát, máu như đông lại, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cầm được nó lên, nhưng lại không thể nào mở nó ra được. Mắt Bạch Tiểu Thuần sáng rỡ, nhìn chằm chằm cây dù, cười ha hả.

Nhưng ngay khi cái dù bị Bạch Tiểu Thuần lấy đi, giống như một cái phong ấn nào đó bị bật mở, cả động phủ rung rinh mãnh liệt, một luồng áp lực mạnh mẽ tản ra.

Giống như con cóc phát hiện ra trong người khó chịu, muốn dùng chi lực của bản thân, định ép nát cả Bạch Tiểu Thuần lẫn động phủ!

Thông đạo ngoài động phủ sụp đổ, dịch tiêu hóa tanh tưởi ùa vào trong động phủ, động phủ vỡ vụn, cả người Bạch Tiểu Thuần run rẩy, miệng ứa máu tươi.