Tin Bạch Tiểu Thuần cắm lá cờ bảy màu của Không Vực chưởng tọa cho vào khu di tích ở sa mạc, biến phạm vi mười dặm quanh đó thành tài sản tư nhân đã khiến cả Không thành oanh động.
Tin tức này lan truyền như gió, khắp cả Không thành, ai nấy đều rung động và xôn xao.
"Thành đất tư nhân, làm sao có thể!"
"Ở Không thành, đất cá nhân không có tới mười chỗ, chỗ nào cũng là người lập nhiều công lao hiển hách cho Không Vực cầu vồng mới được ban thưởng như vậy, Thanh Long hội này… có lai lịch gì!!"
"Ta đã nói rồi, Thanh Long hội dám khiêu chiến Thiên Không Hội chắc chắn là có chỗ dựa lưng, giờ đã thấy chưa, thủ lĩnh Thanh Long hội thủ lĩnh đúng là lúc nào cũng thần bí khó lường, nói không chừng sau lưng cũng có Thiên Nhân!"
Thiên Không Hội sửng sốt, thủ lĩnh Thiên Không Hội há hốc mồm.
Họ vất vả biết bao đấu trí đấu dũng khí với Thanh Long hội, kết quả bây giờ lại bị Bạch Tiểu Thuần phản kích ngay trên tuyệt địa, thực không thể nào chấp nhận được.
"Đất tư nhân!!!" những tiếng kinh hô cay đắng và bàng hoàng không ngừng vang lên trong Thiên Không Hội.
Ánh mắt nhìn Thanh Long hội của tất cả mọi người đã hoàn toàn thay đổi, nhất là cái quyền nắm việc ra vào di tích của nó.
Những kẻ đã rời bỏ Thanh Long hội đều hối hận, nhưng không biết làm sao, vì có người mặt dày trở về, song Thanh Long hội cũng không thu nhận lại, mà từ chối thẳng thừng.
Trong sa mạc, ngay bên cạnh di tích, một khách sạn được hơn một trăm người của Thanh Long hội nhanh chóng xây lên.
Khách đường của khách sạn rất rộng, bên trong có lầu các, bên ngoài có chòi hóng mát, hơn một trăm người của Thanh Long hội biến thành tiểu nhị, chuyên bán linh trà.
Ra vào di tích bây giờ mà cầm lệnh bài của Thiên Không Hội thì là vô dụng, thay vào đó phải vào đâymua một chén linh trà...
Chỉ sau mấy ngày, khách sạn khai trương, trên Không Vực cầu vồng lại không hề truyền xuống một mệnh lệnh nào, cứ như không hề để ý tới chuyện này, khiến tu sĩ trong Không thành đều hiểu, lai lịch của thủ lĩnh Thanh Long hội thật sự không nhỏ.
Thời gian dần trôi qua, Thiên Không Hội cũng phải ẩn nhẫn, lượng người ra vào di tích đã khôi phục như thường, mà thực ra là còn tăng lên, vì Thanh Long hội chỉ thu có một thành thu hoạch.
Người ra vào quá nhiều khiến Thanh Long hội làm việc lu bù, chòi hóng mát trở nên không đủ dùng, phải xây thêm mới đủ phục vụ.
Số điểm cống hiến thu được còn khủng bố hơn hồi bán Trí Huyễn Đan rất nhiều.
"Đám Thiên Không Hội làm giàu không có đức!!" đám Trương Đại Bàn sau khi kiểm kê, thì thi nhau mắng mỏ Thiên Không Hội.
Điểm cống hiến của Thanh Long hội không tính riêng cho người nào, mà gộp vào một cái lệnh bài chung, vì nếu điểm cống hiến mà dồn cho cá nhân, nếu vượt qua trăm vạn, cá nhân đó sẽ bị tấn chức lên áo vàng.
Mà Bạch Tiểu Thuần lại rất rất không muốn như vậy, trở thành áo vàng hắn sẽ khóc đến chết, nên để phòng ngừa, điểm cống hiến của bản thân hắn không bao giờ cao hơn mười vạn, những thứ khác đều nằm trên lệnh bài của Thanh Long hội.
Sau mấy ngày, thu nhập của Thiên Không Hội giảm mạnh, không còn bán Trí Huyễn Đan, không có thu nhập di tích, Thiên Không Hội trở nên khổ không thể tả, đành phải phái người tới thương lượng với Thanh Long hội.
Bạch Tiểu Thuần giao cho Thần Toán Tử và Hứa Bảo Tài giải quyết, đương nhiên là chẳng hòa giải gì hết, đuổi luôn người của hiên Không Hội đi.
Bây giờ Bạch Tiểu Thuần đã có sản nghiệp, mỗi ngày thu vào dồi dào, hắn cảm thấy rất mỹ mãn.
"Đây mới là cuộc sống ta muốn nha." Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, đứng trên lầu khách sạn, nhìn đống chòi nghỉ mát đông nghẹt khách, người ra vào tấp nập, mắt đầy thỏa mãn.
Hắn càng vui hơn vì tu vi của hắn cũng bắt đầu có dấu hiệu muốn đột phá, trở thành Kim Đan trung kỳ.
Hắn quyết định bỏ hết, vào trong mật thất bế quan, đột phá Kim Đan trung kỳ.
Lần bế quan này, kéo dài một tháng.
Một tháng sau, Bạch Tiểu Thuần mở mắt, đôi mắt hắn có một vầng hào quang màu lam, hàn khí tỏa ra khắp người.
Hàn khí này rất ghê gớm, khiến cả mật thất biến thành băng nguyên.
"Hạ Hàn ngưng tụ hàn khí thành hình, hình thành phương pháp băng hàn, Trung Hàn là khiến phạm vi ngàn trượng, nháy mắt đóng băng!" Bạch Tiểu Thuần thì thào, cúi đầu nhìn tay phải của mình.
Tay phải của hắn gần như trong suốt, thấy cả mạch máu, dòng máu đang chảy dưới da.
Hắn bay về phương xa, tới tận cùng sa mạc, xung quanh hoang tàn vắng vẻ, tu sĩ Không thành hiếm ai tới nơi này.
Bầu trời nắng chang chang, cho dù cách nó hơi xa chính là Thông Thiên Hà và Thông Thiên Hải, nhưng ở đây, sa mạc vẫn khô khan nứt nẻ, khí nóng hầm hập, bóp méo ánh mắt, khiến người ta nhìn ra xa, cảnh tượng trở nên hư vô mơ hồ.
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lam mang càng đậm, hắn nhắm mắt, hàn khí kinh người bạo phát, bao trùm phạm vi cả trăm trượng, khí nóng của sa mạc trong phạm vi này biến mất, mặt đất hoàn toàn đóng băng!
Bởi vì nóng và lạnh giao thoa, khiến cho hư không nứt vỡ, Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết vận chuyển, hàn khí tiếp tục lan ra xa hơn.
Oanh oanh oanh!
Hai trăm trượng, ba trăm trượng... Năm trăm trượng!
Ánh sáng màu lam xuyên qua mi mắt khép kín của Bạch Tiểu Thuần chiếu ra ngoài, cả cơ thể hắn sáng lóng lánh, khiến hắn nhìn như người băng!
Hàn khí đã lan ra tới bảy trăm trượng, song vẫn còn lan tràn, tiếng ken két không ngừng truyền ra, khí nóng của sa mạc hoàn toàn biến mất, hàn khí ngập trời, đã tản ra tới chín trăm trượng!
Chín trăm hai mươi trượng, chín trăm năm mươi trượng, chín trăm tám mươi trượng... Chỉ sau mấy hơi thở, hàn khí đã tỏa ra tới chín trăm chín mươi chín trượng!
Chỉ còn thiếu một trượng nữa... là đủ ngàn trượng!
Chỉ còn thiếu một trượng nữa... là đạt Trung Hàn!
"Trung Hàn!" Bạch Tiểu Thuần mở mắt, khẽ gầm lên một tiếng, trong người vang lên tiếng sấm nổ, nhất là hắn là Thiên Đạo kim đan, hàn khí bốc lên cuồn cuộn.
Hắn toàn lực bộc phát, khiến phạm vi hàn khí bùng ra, đạt một nghìn trượng!! Ngay lúc đạt một nghìn trượng, hàn khí trở nên càng thêm lạnh, tiếng rít ken két cũng mạnh hẳn lên, mặt đất bị đóng băng lên thêm một tầng dày, biến phạm vi ngàn trượng thành thế giới băng tuyết!
Tu vi của Bạch Tiểu Thuần chỉ trong chớp mắt từ Thiên Đạo kim đan sơ kỳ, đã trở thành Kim Đan trung kỳ, một luồng Thiên Đạo chi ý ồ ạt ùa ra.
Bên ngoài phạm vi ngàn trượng đó, sa mạc vẫn là sa mạc, ngay điểm giao thoa giữa nóng và lạnh, bắn ra những khe hở hư không, nhìn thấy mà giật mình.
Bạch Tiểu Thuần phấn khởi hít sâu, ánh mắt lóe lên một cái, trong phạm vi băng tuyết thình lình xuất hiện rất nhiều những hình ảnh hư ảo, mỗi thân ảnh đều giống hắn như đúc, chính là Băng Hàn Chi Ảnh của hắn.
Cơ thể hắn không ngừng thay đổi vị trí với những thân ảnh kia, tốc độ cực nhanh, hệt như thuấn di, nếu có ai nhìn thấy sẽ bị vô số thân ảnh Bạch Tiểu Thuần làm cho kinh hãi.
Một lúc sau, những Băng Hàn Chi Ảnh nhập vào làm một, lộ ra chân thân Bạch Tiểu Thuần, sung sướng ngẩng đầu lên trời cười vang vọng.