Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 404: Ta là con tin!



Dịch giả: Tiểu Băng

Thanh âm Lý Nguyên Thánh vang vọng bốn phương, ý uy hiếp đặc biệt rõ ràng, vì trong mắt gã, tu sĩ nào ở trong Tinh Không Đạo Cực Tông thì đều sợ bị trục xuất khỏi tông môn.

Tinh Không Đạo Cực Tông là tông môn đầu nguồn, nếu bị tông này trục xuất, không tông môn nào ở trung du hay hạ du dám nhận vào, chỉ có thể trở thành tán tu!

Mà tán tu, trong thông thiên thế giới, là địa vị cực thấp, không được tới gần Thông Thiên Hà, chỉ có thể vụng trộm lẻn vào để tu hành, mà bị phát hiện sẽ bị xua đuổi.

Ngoài trở thành Nguyên Anh tu sĩ, còn đỡ một ít, nhưng tán tu dưới Nguyên Anh, rất đau khổ.

Vì vậy Lý Nguyên Thánh mới dám nói thế, gã biết với quy tắc của Tinh Không Đạo Cực Tông, hắn và Thanh Long thủ lĩnh là đồng môn, dù gã muốn giết đối phương cũng không có cách, chi bằng dùng địa vị của gia tộc, trục xuất tên kia ra khỏi tông môn còn dễ làm hơn.

Một khi đã rời khỏi tông môn, sống hay chết, chỉ vào một ý niệm của gã mà thôi!

Gã không biết Bạch Tiểu Thuần là lai lịch gì, nhưng gã không quan tâm, dù có đất riêng thì sao, không vực Thải Hồng Thượng, mười đường đường chủ, bất kỳ người nào cũng đều có tư cách có tài sản riêng trong Không thành, việc này trong mắt người ngoài thì rất ghê gớm, nhưng trong mắt gã chỉ là việc nhỏ, vì bối cảnh của gã.

Bạch Tiểu Thuần nghe thấy thế, thì giật mình, chiêu thức đều bị hắn cưỡng ép thu hồi về.

"Ngươi nói cái gì?" Bạch Tiểu Thuần hỏi Lý Nguyên Thánh, giọng khẩn trương.

Bạch Tiểu Thuần thay đổi quá nhanh, rõ vừa rồi khí thế hung hăng, thế mà chỉ một câu uy hiếp của Lý Nguyên Thánh đã hoàn toàn biến khác.

Lý Nguyên Thánh cũng sửng sốt, gã là quá kinh hoảng cố nói cứng mà thôi, song thấy câu nói của mình có hiệu quả, thì trong mắt càng thêm ác liệt.

"Hừ, giờ đã biết sợ? Đã quá chậm, mặc kệ ngươi lai lịch gì, tối đa ba ngày, Lý mỗ sẽ khiến ngươi phải mất đi thân phận ở Tinh Không Đạo Cực Tông, cút khỏi nơi đây!" Lý Nguyên Thánh chắp tay sau lưng, giọng vang vang đắc ý.

Gã tưởng tượng, tên Thanh Long thủ lĩnh này sẽ thất kinh, cay đắng cúi đầu xuống xin lỗi gã.

"Đây chính là sự khác biệt về thân phận đấy, hừ, để ta xem ngươi có biết co được giãn được hay không." Lý Nguyên Thánh nhếch mép khoái trá.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại trở nên kích động, vô cùng kích động, kèm theo vui sướng.

"Thật sao, hặc hặc, thật tốt quá, thật tốt quá, Lý huynh đúng không, vừa rồi đã đắc tội nhiều, à, ta không có cố ý đâu, nếu ngươi sớm nói trong vòng ba ngày giúp ta ra khỏi được Tinh Không Đạo Cực Tông này, ai, nếu ngươi nói sớm, ta nhất định không ra tay." Bạch Tiểu Thuần phấn khởi lên tiếng.

"Lý huynh, ngươi chắc chắn nhé, nhất định phải chắc chắn chỉ trong ba ngày sẽ làm ta rời khỏi đây được nhé."

Đám quần áo lụa là há hốc mồm, Lý Nguyên Thánh ngơ ngác, xung quanh ai nấy ngơ ngáo nhìn nhau, không sao hiểu được vì sao Bạch Tiểu Thuần lại hào hứng như thế.

"Ngươi..." Lý Nguyên Thánh hoàn toàn không thể nào hiểu được, cứ như gã và tên kia là ở trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

"Ngươi nghe rõ ta mới nói cái gì không? Ta nói là, trong vòng ba ngày, ta sẽ khiến ngươi phải cút khỏi Tinh Không Đạo Cực Tông, là cút ra, là bị Tinh Không Đạo Cực Tông thu hồi thân phận đệ tử, là khu trừ ra ngoài, là khu trừ ra ngoài đó!"

Bạch Tiểu Thuần gật đầu như trống bỏi, hắn càng thêm phấn khởi vui vẻ.

"Ngươi chắc chắn là tốt rồi, Lý huynh, ngươi thực là quý nhân của ta a." Bạch Tiểu Thuần nói xong, quay xuống hô to với đám Hứa Bảo Tài bên dưới.

"Hứa Bảo Tài, Đại sư huynh, Hừ Hừ Tử, còn không cảm tạ Lý đạo hữu, hắn có cách giúp chúng ta rời khỏi Tinh Không Đạo Cực Tông, ta có thể không phải ở chỗ này làm con tin nữa, chúng ta có thể trở về nhà!"

Trong khách sạn, ba người Thần Toán Tử vội ho, đồng tình nhìn Lý Nguyên Thánh.

Lý Nguyên Thánh nghe Bạch Tiểu Thuần nói ra hai chữ con tin thì biến sắc, mắt mở to như gặp quỷ, chỉ vào Bạch Tiểu Thuần la thất thanh.

"Ngươi là con tin?!"

"Đúng vậy a, ta là con tin!" Bạch Tiểu Thuần hất tay áo, lớn tiếng đáp.

Người ta là con tin, khi nói ra thân phận của mình đều là dáng vẻ bi phẫn, kẹp đuôi vào mà sống, nhưng Bạch Tiểu Thuần này thì lại vô cùng kiêu ngạo nói ra hai chữ ấy, giọng vang vang khắp bốn phương.

Bình thường mỗi lần nhớ tới thân phận của mình, hắn đều phiền muộn, nhưng bây giờ, thấy Lý Nguyên Thánh dáng vẻ như gặp quỷ, đột nhiên Bạch Tiểu Thuần cảm thấy làm con tin cũng rất tốt...

Mọi người xung quanh cũng xôn xao và kinh hô, Thiên Không Hội thủ lĩnh càng như bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm.

Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao mình điều tra bao nhiêu mà cũng không tìm ra được lai lịch của Thanh Long thủ lĩnh...

"Chết tiệt, hắn là con tin, mà còn kiêu ngạo như thế, con tin kiểu này... không phải trước giờ con tin đều là cay đắng và bi phẫn hay sao!" Thiên Không Hội thủ lĩnh trong lòng sắp khóc thành Thông Thiên Hà.

"Ngươi... Ngươi..." cả đầu Lý Nguyên Thánh ông ông, không nói được thành câu, dù hắn có ghê gớm tới cỡ nào, có thể khiến một đệ tử bình thường bị trục xuất dù đối phương có lai lịch thế nào chăng nữa, nhưng nếu là con tin... chuyện dính tới hai cái tông môn, đừng nói là hắn, dù có là Nguyên Anh tu sĩ cũng làm không được, chỉ có thiên nhân ra mặt, mới có quyền làm việc ấy.

Một lời cuồng ngôn của mình, lại bị đối phương dùng cách thức như thế trả đũa lại, hệt như tát mạnh vào mặt mình một cái, làm cho Lý Nguyên Thánh giận dữ công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, mắt đỏ rực lên, hắn muốn nổi điên, hét lớn một tiếng, không quay đầu lại, xoay người bay thẳng lên cầu vồng, không muốn ở lại một giây nào nữa.

"Ồ, sao ngươi lại đi, Lý huynh đừng đi, ngươi đã hứa với ta, trong vòng ba ngày sẽ giúp ta rời khỏi đây mà! " Bạch Tiểu Thuần nhảy dựng lên vẫy tay, câu nói của hắn chui vào tai Lý Nguyên Thánh, làm Lý Nguyên Thánh lại phun máu lần nữa, gào váng lên.

"Ngươi khinh người quá đáng!!" trong tiếng gào, gã tăng thêm tốc độ.

Không chỉ gã, cả đám quần áo lụa là đều run rẩy nhìn Bạch Tiểu Thuần vì kính sợ, chiêu này của Bạch Tiểu Thuần ghê gớm quá, không ai địch nổi, cả đám cúi đầu, đỡ đồng bọn hôn mê dưới đất lên, bỏ chạy.

Bạch Tiểu Thuần nhìn theo, đắc ý phất tay, lại vờ như thất vọng thở dài.

"Ta ghét nhất cái thứ không có bản lĩnh như vậy, lúc nào cũng làm như mình lợi hại lắm, không làm được thì đừng có nói, mang ta ra làm trò đùa vui lắm à." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, lắc đầu, trở lại khách sạn, đắc ý về mật thất, tiếp tục tu hành.

Chuyện Bạch Tiểu Thuần là con tin nhanh chóng lan truyền khắp cả Không thành, ai nghe nói cũng đều khiếp sợ.

Đám con tin của Tinh Hà Viện, Cực Hà Viện và Đạo Hà Viện trong ba thành còn lại nghe tin, há hốc mồm.

"Làm con tin, mà còn có thể kiêu ngạo tới như thế..."

" Bạch Tiểu Thuần... Ta nhất định phải đi gặp mặt một phen!"

Cả đám nhìn lại bản thân, sau đó đều hạ quyết tâm, nhất định phải đi gặp mặt Bạch Tiểu Thuần, trao đổi kinh nghiệm làm con tin... Nói không chừng sau này cuộc sống con tin của mình sẽ đỡ đi một ít.

Thiên Không Hội không còn dám nghĩ ra trò gì nữa, thủ lĩnh Thiên Không Hội nghiến răng.

"Chúng ta không thể trêu vào hắn, nhưng đẩy hắn đi thì có thể!"