Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 407: Hàng... Hàng Ma đường?



Dịch giả: Tiểu Băng

Bạch Tiểu Thuần chìm vào suy nghĩ, yên lặng nhìn theo bóng lưng Tống Khuyết đi xa, mỉm cười.

Hắn cảm thấy Tống Khuyết sống quá mệt mỏi, lúc nào cũng mặt mày bặm trợn, sát khí ầm ầm, cứ như gặp ai cũng muốn cắn.

Song những lời hắn nhắc nhở, Bạch Tiểu Thuần đều ghi nhớ kĩ. Hắn biết người muốn đối phó hắn đương nhiên có liên quan tới Thiên Không Hội, tám chín phần mười là Lý Nguyên Thánh.

Tuy biết là ai, nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng đành chịu, nơi đây là Tinh Không Đạo Cực Tông, hắn không làm gì được, chỉ có thể cố gắng đề phòng mà thôi.

"Nếu mà ở Nghịch Hà Tông, xem ta có chỉnh chết ngươi không!" Bạch Tiểu Thuần hầm hừ, nghĩ xem nếu mình là đối phương, sẽ làm cách nào để xử lý kẻ đối nghịch.

"Thập Đường!!" Bạch Tiểu Thuần sầm mặt, rất có khả năng, nhưng dù có nghĩ ra, cũng không nghĩ ra được cách hóa giải.

Hắn đã nghĩ tới việc đi tìm Không vực chưởng tọa, nhưng ở đây không có chưởng tọa triệu hoán, đệ tử không thể đi vào, dù muốn vào bái kiến, thì cũng phải được chưởng tọa đồng ý mới có thể, Bạch Tiểu Thuần mấy ngày liền đều tới bái kiến, nhưng không lần nào được triệu hoán, đều phiền muộn trở về.

May mà, đám Thần Toán Tử đều quyết định tế hiến, từ Không thành phi thăng lên đây, cả Trương Đại Bàn và Trần Mạn Dao.

Chỉ còn một mình Hứa Bảo Tài là còn ở lại để lo sinh ý cho khách sạn.

Mấy người đều tìm được Bạch Tiểu Thuần, ai nấy đều vui sướng.

"Các người nghĩ cách giúp ta đi, chuyện Thập Đường lựa chọn, làm sao bây giờ?" Bạch Tiểu Thuần kể mọi chuyện cho mọi người nghe.

Thần Toán Tử và Trương Đại Bàn nhíu mày, hai người vắt hết óc suy nghĩ, nhưng đều không nghĩ ra, đều quay sang nhìn Trần Mạn Dao.

Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn Trần Mạn Dao, cô tới từ Man Hoang, trong Tinh Không Đạo Cực Tông lại có rất nhiều Ám Tử, nếu thật nói ứng phó việc này, cô đương nhiên cũng có tác dụng.

Trần Mạn Dao mỉm cười.

"Tiểu Thuần ngươi yên tâm, việc này ta có lẽ xử lý được, ngươi nói cho ta biết ngươi muốn tiến vào đường nào?"

"Dao nhi vậy mới tốt chứ, ta chọn Hộ Vực Đường!" Bạch Tiểu Thuần thiếu chút nữa là ôm lấy Trần Mạn Dao.

Trần Mạn Dao đỏ mặt, véo Bạch Tiểu Thuần một cái, lấy ngọc giản, bắt đầu liên hệ với đồng môn trong Tinh Không Đạo Cực Tông, một lúc sau, quay sang cười đắc ý với Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần rất phấn khởi, Trương Đại Bàn cũng lên tiếng, muốn đi Luyện Linh đường, Thần Toán Tử cũng đòi đi Công Pháp đường.

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đi qua ba tháng.

Tính cả một tháng đầu, là đã đủ bốn tháng, thời điểm Thập Đường chọn người rốt cuộc đã tới.

Sáng sớm, một tiếng chuông vang khắp Không Vực cầu vồng, tất cả đệ tử áo vàng phi thăng trong một năm này đều chui ra khỏi động phủ.

Họ biết ngày hôm nay chính là ngày quyết định tương lai của họ, thậm chí liên quan tới sinh tử tồn vong của họ, họ phải cẩn thận.

Nhưng Tinh Không Đạo Cực Tông đã có uy tắc, chỉ có Thập Đường chọn thí sinh, không có chuyện người chọn Thập Đường, quyền quyết định không nằm trong tay mình, nên ai cũng lo lắng.

Bạch Tiểu Thuần từ sáng sớm đã y phục chỉnh tề, mặt mày sáng láng, đầy chờ mong đi ra khỏi động phủ.

Mấy tháng nay, dùng điểm cống hiến lót đường, hắn đã nhận được rất nhiều tin tức, biết Hộ Vực Đường là một nơi cực tốt, phụ trách bảo vệ cả Không Vực cầu vồng, mà Tinh Không Đạo Cực Tông hầu như không hề bị ai xâm lược, thế nên tu sĩ của Hộ Vực Đường thường ngày chỉ đi chấp pháp bên trong nội bộ mà thôi.

Rất uy vũ, như Linh Khê Tông Chấp Pháp Đường năm đó.

Bạch Tiểu Thuần rất động tâm, nghĩ với thân phận người của Hộ Vực Đường, đi lại trong Không Vực Thải Hồng Thượng chắc chắn là rất diễu võ dương oai, thực là mong đợi.

Hơn hai trăm đệ tử áo vàng phi thăng trong năm nhanh chóng bay tới khu vực bên trong hoàn.

Bạch Tiểu Thuần tới nơi, cũng đã nhìn thấy đám Trương Đại Bàn, Thần Toán Tử Trần Mạn Dao, và Tống Khuyết trong đám người.

Nhìn nhau mấy lần, nhưng vì cách nhau khá xa, nên không ai nói gì, đều nghiêm nghị đứng ở trên quảng trường. Sau khi tiếng chuông chấm dứt, quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, một lúc sau, có mười đạo cầu vồng đột nhiên từ hư vô xuất hiện, bay thẳng tới, xuất hiện mười thân ảnh.

Mười người này, nữ có nam có, trẻ có già có, đều là Nguyên Anh tu sĩ, trong đó có ba nữ tử, trông rất đẹp nhưng rất nghiêm nghị, nhưng càng như thế, thìlực hấp dẫn lại càng mạnh mẽ.

Các Nguyên Anh khác, người già nua mặt đầy nếp nhăn, người là thanh niên, kẻ thì hiền lành, kẻ đầy một thân sát khí.

"Bái kiến mười vị Đường chủ!" mọi người cùng nhau hô to.

"Người nào được ta gọi tên ra, tới đứng bên cạnh ta."

"Trần bưu!"

"Hứa Kha!"

"Chu Tùng Lập!"

Mười vị Nguyên Anh lên tiếng, ai được gọi tên, đều cung kính bay lên, tới bên cạnh tu sĩ nguyên anh đã kêu tên mình.

"Tống Khuyết!" Nguyên Anh hung hãn đọc. Tống Khuyết lưu loát bay ra, một lúc sau, Trần Mạn Dao cũng được một nữ Nguyên Anh chân nhân gọi đi, Trương Đại Bàn không biết vận khí gì, cũng được một nữ Nguyên Anh hô tới.

Thần Toán Tử được một nguyên anh thanh niên lạnh như băng gọi tên, mắt thấy tu sĩ bốn phía càng ngày càng ít, Bạch Tiểu Thuần bắt đầu sốt ruột, thỉnh thoảng lại nhìn mười người Nguyên Anh tu sĩ, dùng ánh mắt nhắc nhở bọn họ sự hiện hữu của mình.

Nhưng những Nguyên Anh chân nhân đều không hề nhìn hắn, và cái chính là trong mười người Nguyên Anh tu sĩ, lại có một người, từ đầu tới cuối không hề mở miệng.

Đây là một lão giả mặt mũi hiền lành lão giả, lúc nào cũng cười tủm tỉm nhìn các tu sĩ dưới mặt đất.

Hơn hai trăm người chỉ còn lại hơn mười người, Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, vội vàng nhìn Trần Mạn Dao, Trần Mạn Dao cũng cực kì kinh ngạc, Bạch Tiểu Thuần bỗng cảm thấy không ổn.

Chín Nguyên Anh chân nhân không lên tiếng nữa, đều quay sang nhìn lão giả mặt mũi hiền lành, nữ tu tuyển chọn Trương Đại Bàn mỉm cười.

"Phùng huynh, chúng ta đã chọn xong."

Lão giả mặt mũi hiền lành cười, khẽ phất tay áo.

"Được rồi, những người này các ngươi không muốn lấy, thì lão phu lấy." Lão giả chỉ một cái, dưới chân hơn mười người Bạch Tiểu Thuần xuất hiện một màn sáng bảy màu, đẩy họ lên chỗ lão.

"Như vậy cáo từ trước." Lão giả cười, dẫn đám Bạch Tiểu Thuần bay đi.

Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn những tu sĩ kia, ai cũng hồi hộp, một người hỏi.

"Tiền bối, chúng ta là Đường gì vậy?"

"Chúc mừng ngươi lựa chọn... Hàng Ma đường!" Lão giả quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Thuần, cười đến là vui vẻ, nhưng khuôn mặt lại đầy sát khí, Bạch Tiểu Thuần kinh hãi.

"Hàng... Hàng Ma đường..." Bạch Tiểu Thuần sợ hãi run run, không ngờ đã nhờ Trần Mạn Dao giúp đỡ, mà vẫn bị Hàng Ma đường chọn đi, trong lòng vô cùng không sao hiểu nổi.

Những người xung quanh hắn đều biến sắc, nét mặt cực kỳ khó coi.

"Nơi nguy hiểm nhất Không Vực cầu vồng từ trước tới nay, có số lượng tử vong cao nhất, mức độ nguy hiểm cao nhất... Hàng Ma đường!"

"Trời ơi... Ta nghe nói mười mấy năm trước, Hàng Ma đường một lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đã từng một hơi tử vong mấy ngàn người..."

"Ta cũng nghe nói, đệ tử Hàng Ma đường chấp hành nhiệm vụ, đều là ra ngoài giết người rèn luyện, lăn lộn trong sinh tử..."

"Không..."