Mặc dù tốc độ bọn họ cực nhanh nhưng hơn ngàn tu sĩ đều là binh lính xuất thân trong năm đại quân đoàn, bọn họ từng trải qua khảo nghiệm tử vong với Bạch Tiểu Thuần, đều là nhân vật giết ra một con đường máu trong mấy chục vạn đại quân, khí thế đã biến hóa dữ dội, bọn họ đồng loạt ra tay tấn công hơn năm mươi thổ dân cự nhân.
- Khốn nạn, ngươi dám đoạt Thiên Thú Hồn của ta!
- Quá phận nhất là các ngươi ỷ vào nhiều người khi dễ ta!
Bạch Tiểu Thuần nhìn hơn một ngàn người vây công hơn năm mươi người, cảnh tượng vĩ đại như vậy thiêu đốt máu huyết trong người hắn, Bạch Tiểu Thuần vô cùng đắc ý.
Tiếng nổ vang vọng hư không hơn năm mươi thổ dân cự nhân không kiên trì bao lâu liền sụp đổ, bọn chúng gào thét thảm thiết, thậm chí khi bị hơn ngàn tu sĩ vây công, cho dù có lực lượng Thiên Nhân bảo hộ cũng không thể phát huy bao nhiêu tác dụng.
Đêm nay không bình tĩnh, tử vong tới gần, tiếng kêu thảm thiết lien tục vang lên, thân thể lão giả hồn tu run run, bi phẫn hắn bi phẫn khi nghe Bạch Tiểu Thuần gào to, hắn có cảm giác ủy khuất muốn khóc.
- Khinh người quá đáng!
- Ngươi ỷ vào nhiều người, có bản lĩnh ngươi đơn đả độc đấu với ta!
Lão giả gào thét thê lương, tóc tai bù xù, hắn được đám thổ dân còn sót lại bảo hộ bay ra ngoài.
- Ngươi bị nguy sao, ta ỷ vào nhiều người khi dễ ngươi ít người, ngươi cắn ta đi!
Bạch Tiểu Thuần đắc ý lặp lại lời đối phương một lần, hắn lại giết thẳng về phía lão giả hồn tu.
Lúc này tiếng kêu thảm thiết vang vọng không gian.
Hơn năm mươi thổ dân cự nhân tử trận không còn, lúc tử vong bọn chúng lựa chọn tự bạo, mỗi một lần tự bạo đều có uy lực không nhỏ, cũng may Bạch Tiểu Thuần sớm lưu ý điểm này, hắn vận dụng Chí Hàn bảo hộ bản thân, sau khi năm mươi thổ dân cự nhân liên tục tự bạo cũng không diệt sát được tu sĩ nào.
Trên thực tế nếu không phải tiếc trả giá lớn, diệt sát hơn năm mươi thổ dân cự nhân càng đơn giản hơn nhiều, Bạch Tiểu Thuần lại ngăn cản thủ hạ làm thế, hắn hi vọng mình mang người ra khỏi Trường thành thế nào, lúc mang về cũng thế nào, không thể tổn thất người nào.
Kể từ đó thời gian chậm hơn một ít, sau khi đám thổ dân cự nhân tử vong, lão giả hồn tu tuyệt vọng, pho tượng cự quỷ dường như nổi giận muốn bay ra ngoài..
Bạch Tiểu Thuần không cho phép lão giả thoát thân, đối phương chỉ còn lại một người, Bạch Tiểu Thuần dùng tốc độ nhanh nhất tới gần pho tượng, trong nháy mắt hắn vươn tay phải ra như hóa thành cả ngọn núi vỗ thẳng vào pho tượng cự quỷ trên đỉnh đầu lão giả.
Oanh, lão giả phun máu tươi, pho tượng cự quỷ rung rung, nó bị đánh bay ra ngoài, thân thể lão giả hồn tu như trúng phải trọng kích, hắn lung lay sắp đổ té xuống đất.
- Bắt hắn cho ta, pho tượng kia không tầm thường, là bảo bối.
Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, tiếp tục đuổi theo lão giả, tu sĩ dưới trướng Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng bay tới thu giữ pho tượng cự quỷ.
Cả vùng đất bị vụ nổ lớn ảnh hưởng, từ khi Thiên Thú Hồn bị bắt đi, thung lũng cũng sụp xuống xuất hiện một hố sâu, trong hố sâu có sương mù bao phủ, đứng từ xa không nhìn rõ cảnh vật trong sương mù.
Lão giả phun máu tươi, thân thể rơi xuống đất, hắn nằm bên cạnh hố sâu, lão giả cười thảm khi phát hiện một kích kinh người của đối thủ đánh ngũ tạng lục phủ của hắn gần như sụp đổ, hồn lực gần như tan rã, ngay cả tính mạng chi hỏa cũng ảm đạm vô quang.
- Ta là đệ tử thứ bảy thân truyền của Lan Hầu dưới trướng Cự Quỷ Vương, ngươi dám giết ta, mặc kệ ngươi tới từ đâu, ngươi phải chết không thể nghi ngờ!
Lão giả đã triệt để tuyệt vọng, hắn chỉ có thể dùng lời lẽ hâm dọa, lúc hắn nói lời này thì thân ảnh Bạch Tiểu Thuần đã tới tới gần, hắn dùng tay trái bóp cổ lão giả, tay phải đoạt Thiên Thú Hồn bị lão giả bắt trở về.
- Chó má Cự Quỷ Vương, lão tử là quan binh!
Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, hắn hạ cấm chế lên người lão giả, sau khi phong ấn liền ném cho thủ hạ giam giữ.
- Mang đi!
Lúc hai chữ quan binh truyền vào tai lão giả, lão giả sững sờ một lát, hắn có phần không kịp phản ứng nhưng sắc mặt hắn biến hóa rất nhanh, hắn ngơ ngác, đầu óc như nổ tung, hô hấp dừng lại, lúc trước hắn có phần hoài nghi lai lịch của hơn một ngàn tu sĩ và Bạch Tiểu Thuần, hắn hi vọng mình gặp phải thế lực hồn tu khác.
Như vậy thế lực hồn tu này sẽ kiêng kị thế lực của Cự Quỷ Vương, từ đó tha cho hắn một mạng cũng không phải không có khả năng, dù sao... Cự Quỷ Vương là một trong bốn đại thiên vương, hắn là một trong năm đại Bán Thần của Man Hoang, không có nhiều người có can đảm trêu chọc hắn.
Lúc nghe Bạch Tiểu Thuần là người đến từ đại lục Thông Thiên, trong mắt lão giả chỉ có tuyệt vọng, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần chỉ mang theo oán độc, lúc ánh mắt oán độc vừa xuất hiện đã bị Bạch Tiểu Thuần vỗ vào đầu hắn một cái.
- Sững sờ cái gì mà sững sờ, ánh mắt của ngươi có ý gì?
Bạch Tiểu Thuần nhìn lão giả hồn tu, hắn rất bất mãn với ánh mắt của người này, hắn cảm giác mình đã rất nhân từ, nếu là người khác, nói không chừng trực tiếp diệt lão giả này cho xong.
Bạch Tiểu Thuần là người lương thiện cho nên không có giết lão giả hồn tu, chỉ có ý định bắt lão giả sau đó mang về Trường thành, từ đó đạt được điểm cống hiến thật lớn, dù sao bắt tù binh có thể đổi chiến công... Nhưng lúc nhìn thấy lão giả dùng ánh mắt oán độc nhìn mình, Bạch Tiểu Thuần vô cùng mất hứng.
Lão giả hồn tu cắn răng, đáy lòng thầm hận, hiện tại hắn đã hiểu chính mình đã không có lựa chọn nào khác, nếu không muốn lập tức chết ở chỗ này, chỉ có thể lựa chọn ẩn nhẫn, nghĩ muốn dùng bối cảnh thành Cự Quỷ của mình, có lẽ... Trường thành sẽ không diệt sát mình.
Nội tâm cảm thán một tiếng, lão giả cắn răng cúi đầu.
- Như vậy mới đúng, thành thật một chút.
Bạch Tiểu Thuần lại vỗ đầu lão giả một cái, hắn đắc ý quát tháo, bởi vì hắn cho rằng làm vậy mới uy phong, hắn ho khan bắt lão giả khải hoàn trở về thành, đột nhiên sương mù trong hố sâu bên cạnh hắn nổ tung, bên trong có tiếng gào thét thê lương thảm thiết vang lên.
Bạch Tiểu Thuần quen thuộc với tiếng gào thét này, đó là âm thanh ai oán của oan hồn, chuyện xảy ra quá đột ngột dọa Bạch Tiểu Thuần sợ hãi không nhỏ, hắn lập tức lui về phía sau, sắc mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào hố sâu.
Hố sâu này lớn chừng vạn trượng, cũng không rõ bên trong sâu bao nhiêu, sương mù chung quanh quá nồng cho nên dùng mắt thường không thấy tình hình cụ thể, thậm chí hắn mở linh thức quan sát cũng chỉ nhìn thấy cảnh sắc mơ hồ.
Nghe được tiếng kêu gào ai oán thê lương bên tai, hiển nhiên không phải chỉ một ít oan hồn gào thét, từ âm thanh vọng ra có thể đoán số lượng oan hồn nhiều hơn một vạn.
- Đại nhân, nơi đây không đúng, dường như có cấm chế tự nhiên tồn tại, chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi.
Lúc Bạch Tiểu Thuần cảnh giác nhìn chung quanh, sắc mặt hơn ngàn tu sĩ đi theo hắn ngưng trọng, Triệu Long tiến lên thấp giọng nói nhỏ bên tai Bạch Tiểu Thuần.