Nhất Niệm

Chương 54: C54





Cậu thiếu niên đứng ngược chiều ánh sáng, năm đó đối với cậu ta mà nói là kiếp nạn lớn nhất của đời người.

Minh Thành Hữu ấn một hồi còi dài ra hiệu cho cậu ta lên xe. Lý Thâm quay đầu nhìn về phía dãy phòng bệnh: "Anh họ, có phải tất cả mọi người đều tin lời Vưu Hựu không?".

"Lời con bé nói không quan trọng. Quan trọng là cậu đích thực đã dính líu vào việc này mà nhà họ Lý thì không cho phép những tin tức tương tự rò rỉ ra ngoài." Minh Thành Hữu nheo mắt nhìn khuôn mặt đẹp hơn người của Lý Thâm qua gương chiếu hậu. Một sự cố có thể thay đổi cả một đời người. Bất luận là cậu ta hay Vưu Hựu đang nói dối thì quả đắng này cậu ta cũng phải nuốt xuống.

"Em rất yêu cô ấy..."

"Thế là cậu được phép dùng sức mạnh?"

"Cô ấy hận em cũng là lẽ đương nhiên." Lý Thâm buộc phải thừa nhận lúc đó mình bồng bột, xốc nổi thái quá đến quên cả hậu quả.

...

Minh Thành Hữu bước vào phòng, nhìn thấy Phó Nhiễm đang ngồi trên sofa ngoài ban công kiểm tra tài liệu. Cô đọc nhập tâm đến nỗi anh đến bên cạnh rồi mà cô vẫn không hay biết gì.

Tách café màu nâu đậm trên mặt bàn sau khi khuấy vẫn còn bốc khói nghi ngút. Minh Thành Hữu nhìn rõ những tài liệu cô đang tra cứu, bèn thẳng thừng gập máy tính của Phó Nhiễm xuống.

"Anh làm gì vậy?" Phó Nhiễm cất giọng không vui.

"Bệnh viện anh đã liên lạc xong từ lâu rồi..."

"Chỉ đợi gia đình em ký vào giấy chấp thuận không kiện cáo chứ gì?" Khẩu khí của Phó Nhiễm rất bức người.

Minh Thành Hữu tự biết mình đuối lý. Anh buông tay ngồi xuống bên cạnh Phó Nhiễm, cố tình đặt tay lên vai cô: "Lý Thâm còn nhỏ, em bảo việc để nó ngồi mười năm tù và việc lấy được một khoản tiền bồi thường kếch xù, việc nào có lợi cho Vưu Hựu hơn?".

"Cả hai đều quan trọng."

Minh Thành Hữu cười khẽ: "Nói cho cùng chẳng qua vẫn chỉ là vấn đề danh dự. Chuyện này không có bất kỳ bằng chứng nào chỉ định rõ ràng là Lý Thâm làm, cứ cố tình lấy trứng chọi đá, có ai không làm được?".

Phó Nhiễm hất tay anh ra.

Anh chuyển sang ôm chặt eo cô.

"Buông ra!"

"Anh không buông."

Phó Nhiễm lạnh lùng đánh mắt về phía anh, Minh Thành Hữu càng ôm chặt hơn: "Tay ở trên người anh, anh thích ôm đâu thì ôm".

Cô nhanh lẹ với tay phải ra sau lưng, túm lấy chiếc gối dựa, ném về phía Minh Thành Hữu: "Tay ở trên người em, em thích quật ai thì quật".


Phó Nhiễm ném cái gối sang bên cạnh rồi đẩy Minh Thành Hữu ra, đứng dậy. Cô bước vượt qua bàn, thấy Minh Thành Hữu ôm mặt ngã xuống sofa, biểu cảm có vẻ vô cùng đau khổ. Phó Nhiễm hờ hững buông một câu: "Chuyện của Vưu Hựu gia đình em sẽ tự giải quyết, ai nặng ai nhẹ chỉ có người đã bị tổn thương mới có tư cách nói".

Phó Nhiễm cầm tách café đi vào trong phòng, bất thình lình eo bị người đàn ông ôm chặt. Minh Thành Hữu kéo cô ngồi xuống đùi mình: "Em nhìn đi, mắt anh sắp mù rồi".

Phó Nhiễm liếc qua, quả nhiên thấy lòng trắng mắt anh đỏ sọng, chắc ban nãy bị cái gối quẹt qua.

"Đồ bạo lực mà."

"Anh buông tay!"

"Em còn thế nữa?" Minh Thành Hữu cao giọng.

"Anh mà không buông ra em sẽ hất café vào người anh. Đừng có giở trò cợt nhả với em, Minh Thành Hữu!" Phó Nhiễm bật từng tiếng một tên của anh. Minh Thành Hữu thấy dỗ dành không được đành phải buông tay. Dẫu sao thì chọc cho cô gái này nổi giận thì còn dữ hơn cọp cái.

Mà điểm quan trọng nhất là anh lại đuối lý.

Phó Nhiễm đặt mạnh tách café xuống bàn. Minh Thành Hữu thấy cô đi vào phòng ngủ, bèn úp mặt vào lòng bàn tay, đành mong sao chuyện này qua nhanh ngày nào hay ngày ấy.

Anh cũng hiểu rõ lập trường của Phó Nhiễm. Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ quyết định giống như cô mà thôi.

Minh Thành Hữu ngồi bên ngoài một lúc, tới khi mắt thoải mái hơn mới đứng lên đi vào phòng ngủ.

Phó Nhiễm ngồi khoanh chân trên giường lau tóc. Minh Thành Hữu ngồi sát bên, lấy chiếc khăn trong tay cô: "Tính em lúc nào cũng ngang bướng như vậy, lẽ nào không nên nghe ý của chú thím hay sao?".

"Mấy người làm vậy là lấy tiền bạc và quyền lực chèn ép người khác."

"Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, em nên hiểu đây là cách giải quyết tốt nhất." Minh Thành Hữu lau tóc cho cô một cách vụng về. Anh chịu hạ mình như vậy rõ ràng vì biết mình cũng có lỗi. Nhưng Phó Nhiễm thì không nể tình, nếu không phải cô cố chấp tìm hiểu, đến giờ anh vẫn còn để cô mơ hồ trong mớ bòng bong, anh định cứ lẳng lặng giải quyết mọi việc như thế sao? Cái gì mà luôn bảo vệ cô? Điều kiện tiên quyết phải là lợi ích hai bên không xung đột.

Phó Nhiễm né tránh động tác của anh, vén chăn chui vào trong, mặc kệ mái đầu còn chưa khô.

Minh Thành Hữu phát huy tinh thần không chịu khuất phục của mình: "Anh sấy tóc cho em, để đầu như thế đi ngủ dễ cảm lắm".

Phó Nhiễm ôm chặt chăn, tiếp tục tảng lờ như không biết.

...

Sau chuyện này, thái độ của Lý Vận Linh đối với Phó Nhiễm cũng bắt đầu lạnh nhạt dần, bà cho rằng cô chỉ giỏi lo giúp người ngoài.

Ngày ngày quản gia Tiêu vẫn đúng giờ sai người giúp việc chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng. Phó Nhiễm tới bệnh viện thăm nom, không ngờ Minh Thành Hữu cũng khăng khăng đòi đi theo. Cô không ngăn cản được, đành tự mình đi trước.

Chú thím khi nhìn thấy Minh Thành Hữu cũng không xung đột dữ dội như tưởng tượng của Phó Nhiễm, chỉ là đã bớt đi sự nhiệt tình lúc trước, bầu không khí hiện rõ sự gượng gạo. Phó Nhiễm đi tới trước giường bệnh, cúi xuống nắm lấy tay con bé: "Vưu Hựu, hôm nay em có thấy đỡ hơn không?".

"Chị."


"Còn đau không?"

Con bé gật đầu: "Em không nhìn được mặt của em, vừa đau vừa ngứa, khó chịu lắm".

Ánh mắt Phó Nhiễm lộ vẻ xót xa. Cô kéo chiếc ghế bên cạnh qua ngồi: "Vưu Hựu đừng sợ, sau này cả nhà sẽ tìm một bác sỹ chỉnh hình giỏi nhất để giúp em xinh đẹp lại như xưa".

"Có được không ạ?" Khuôn mặt thiếu nữ dù đã băng kín mít nhưng Phó Nhiễm vẫn nhìn thấy chút hy họng bừng lên qua đôi mắt đen láy của nó.

"Dĩ nhiên là được, việc của em bây giờ là ngoan ngoãn hợp tác chữa trị."

"Chị, chị yên tâm, em vượt qua được mà."

Phó Nhiễm nắm chặt tay Vưu Hựu, nó còn kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.

"Vưu Hựu, chị sẽ giúp em điều tra rõ chân tướng. Dù có khó khăn thế nào cũng sẽ phải bắt kẻ đó trả giá cho việc làm của mình."

Phó Nhiễm cảm nhận được rõ ràng Vưu Hựu hơi rụt tay lại: "Chị, em không muốn kiện".

"Vì sao?"

"Em còn muốn đi học, em không muốn bạn học và bạn bè nhìn em như quái vật vậy, hơn nữa chi phí trị liệu chúng ta vốn không gánh được..."

"Chuyện tiền nong chị sẽ nghĩ cách."

"Chị, bố mẹ em cũng nói chị đã bỏ ra không ít tiền rồi, em không muốn chị bỏ thêm tiền nữa đâu. 2 triệu không phải là một con số nhỏ. Cứ cho là em bắt anh ta ngồi tù thật thì em cũng không có được khoản tiền bồi thường lớn đến vậy..." Vưu Hựu nói xong cả một câu dài, mệt mỏi thở hồng hộc: "Em đồng ý cách giải quyết kín đáo".

"Vì sao chứ?" Phó Nhiễm những tưởng chí ít Vưu Hựu sẽ chịu đứng ra: "Những đau khổ này em là người thấu hiểu nhất, lẽ nào em thật sự để mình oan ức chịu đựng?".

"Tiểu Nhiễm..." Thím cũng xen ngang: "Đây là quyết định chú thím đã suy nghĩ sau nhiều ngày qua. Vưu Hựu đã chịu nhiều đau khổ rồi, thím không đành lòng nhìn nó tiếp tục bị cuốn vào sóng gió dư luận. Thím chỉ muốn nó an tâm dưỡng bệnh. Nó mới hai mươi tuổi, không chịu đựng được nhiều như thế...".

Thím quay mặt đi, rấm rứt khóc, chú khó xử đứng bên cạnh lắc đầu.

"Tiểu Nhiễm, chú thím biết con muốn tốt cho Vưu Hựu, nhưng cưỡng hiếp... chuyện này..."

Phó Nhiễm còn định nói gì đó, Minh Thành Hữu đã sải bước tiến lên: "Chú thím yên tâm, toàn bộ chi phí điều trị bao gồm cả chi phí phẫu thuật thẩm mỹ sau này đều sẽ do con chi trả. Nhà con còn sắp xếp một căn nhà ở đường vành đai III, sau này Vưu Hựu xuất viện có thể chuyển qua đó ở. Chuyện của Lý Thâm, con thành thật xin lỗi, cảm ơn chú thím đã cho nó một cơ hội".

Tay phải của anh giữ lấy bả vai Phó Nhiễm. Cô ngước lên nhìn Minh Thành Hữu, nắm ngón tay anh từ từ siết chặt, ra hiệu với cô bằng ánh mắt: Ngay cả người nhà họ Vưu cũng đã không truy cứu nữa, cô còn kiên trì làm gì chứ?

...

Phó Nhiễm đứng trước cổng bệnh viện, cảm giác chân tay không còn chút sức lực nào khiến cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ.


Người người đi qua đi lại nhộn nhịp. Ở những nơi như bệnh viện, người ta đã quá quen với chuyện sinh ly tử biệt, cho dù gặp phải một người có khuôn mặt trắng bệch như cô, họ cũng chẳng buồn nhìn thêm.

Chắc là ông trời lại vừa rút về một vị thiên sứ bị đày xuống nhân gian chịu khổ rồi.

Minh Thành Hữu gọi cô lên xe. Phó Nhiễm nhìn chằm chằm cánh cửa xe đang mở rộng. Không khí ấm áp bên trong xua tan hết mọi giá lạnh xung quanh cô. Cô siết chặt chiếc túi xách tay bên người. Tất cả mọi người đều nói đây là cách giải quyết tốt nhất, lẽ nào chỉ có mình cô đang đi vào ngõ cụt sao?

"Em muốn tự đi một mình." Phó Nhiễm đóng sập cửa lại rồi đi men theo cửa bệnh viện.

Khu vực xung quanh bệnh viện rất dễ tắc đường. Phó Nhiễm đứng dưới cột đèn giao thông. Cô quay đầu nhìn thấy xe của Minh Thành Hữu vẫn đang bám sát theo gần đó. Cô cùng dòng người đông đúc đi qua đường, trong lúc đó tiện thể nhắn tin cho anh: Cứ để em yên tĩnh một mình, em không sao đâu.

Khoảng hai ba phút sau, xe của Minh Thành Hữu lao vút đi trước mắt cô, chỉ để lại một làn khói bụi.

Phó Nhiễm bắt một chiếc taxi, cô không nói địa điểm, để mặc cho tài xế đi không mục đích. Khi đi qua một quảng trường sinh hoạt không mấy đông đúc, cô mới xuống xe, gọi một ly trà sữa, chọn một góc kín đáo ngồi xuống.

Cô chống cằm nhìn về phía xa xăm. Lúc này ánh nắng vừa đẹp, đến nỗi chỉ cần có người đi tới là bóng họ sẽ hắt xuống mặt cô. Phó Nhiễm có phần khó chịu vì vô cớ bị quấy rầy. Cô ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy Minh Tranh đã tự động ngồi xuống trước mặt cô.

"Không vui hả?"

Phó Nhiễm dứt khoát bỏ qua cả xưng hô: "Sao anh lại ở đây?".

Minh Tranh không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô: "Anh mới biết chuyện nhà chú em, đừng đau lòng, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết thôi".

Nhà họ Lý thì chỉ hận không thể trang bị vũ khí bao vây toàn bệnh viện, còn Lý Vận Linh trước nay vẫn luôn phòng Minh Tranh, sao anh ấy có thể biết chuyện dễ dàng như vậy?

"Anh tới đây khuyên em hả?" Phó Nhiễm cầm chiếc thìa nhỏ khuấy lớp pudding chìm dưới cốc trà sữa, ngữ điệu lười biếng, bỗng chốc không muốn nói gì thêm.

Người phục vụ mang tới cho Minh Tranh một cốc Blue Moutain. Anh ấy cố tình ngồi rất sát cô, cánh tay dài đặt lên lưng ghế tựa, dựa người ra sau chiếc ghế mây màu nâu đậm: "Anh biết vấn đề nằm ở đâu, là chi phí điều trị đứt rồi chứ gì? Nếu em vẫn còn là Tiểu Nhiễm mà anh quen biết, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ bỏ cuộc giữa đường để người thân của mình chịu oan ức, anh nói có đúng không?".

Phó Nhiễm cười khẽ thoáng qua, khóe miệng còn ẩn hiện một điệu tự giễu: "Anh đừng quá đề cao em. Đứng trước hiện thực, đến anh cũng còn phải cúi đầu, huống hồ là em?".

Minh Tranh xoay xoay chiếc nhẫn đính hôn trên bàn tay trái. Anh ấy không tỏ thái độ gì sau câu nói của Phó Nhiễm. Phó Nhiễm nâng cốc trà sữa lên, uống một ngụm. Cứ cho là lúc này cô đã yếu đuối đến mức muốn tìm một ai đó để khóc một trận đã đời, cô cũng sẽ không tìm Minh Tranh.

Cô đẩy ghế ra. Minh Tranh lại gọi giật cô lại trước khi cô kịp đứng lên: "Tiểu Nhiễm".

Cô giật mình.

Minh Tranh đẩy tờ chi phiếu trong tay về phía cô: "Đây là 2 triệu, em cầm tạm đi".

Phó Nhiễm ngồi lại chỗ cũ, cầm chi phiếu lên xem: "Anh có ý gì?".

"Đừng hiểu lầm, trước đây anh cũng từng gặp Vưu Hựu, chỉ là không muốn con bé chịu khổ."

Phó Nhiễm cầm chặt tờ chi phiếu khổng lồ trong tay. Nếu Minh Tranh đã biết Vưu Hựu gặp chuyện, vậy thì chắc chắn cũng biết cục diện đối đầu hiện tại. Việc anh ấy ra tay kiểu này, không còn nghi ngờ gì, chính là khiến chuyện này lật nhào một lần nữa.

Cô giơ tờ chi phiếu lên, nghe tiếng giấy sột soạt rồi trả lại cho Minh Tranh: "Chỗ tiền này quá nhiều, em không có bất kỳ lý do gì để thuyết phục bản thân nhận nó".

Minh Tranh không hề bất ngờ: "Em hà tất...".

"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu*." Phó Nhiễm đặt tờ chi phiếu lên mặt bàn: "Tiền café của anh em trả, coi như cảm ơn anh có lòng tặng chi phiếu cho em".
🍸Không cùng suy nghĩ, khó mà nói chuyện với nhau.


"Tiểu Nhiễm, anh cứ nghĩ chí ít em sẽ tin tưởng anh, cũng sẽ chấp nhận sự giúp đỡ của anh."

Cô không nói gì mà lựa chọn sải bước rời đi.

Minh Tranh hết nhìn tờ chi phiếu lại nhìn theo bóng Phó Nhiễm mỗi lúc một xa dần. Anh ấy mím chặt môi, người ngoài nhìn vào rất khó hiểu được rốt cuộc trong ánh mắt người đàn ông đó đang che giấu điều gì mà có thể khiến một đôi mắt đen âm u, sâu không thấy đáy như vậy.

...

Minh Thành Hữu những tưởng sau khi nhà họ Vưu kiên quyết, Phó Nhiễm cũng sẽ bỏ cuộc. Cho dù cô căm hận nhất thời, nhưng thời gian chung quy vẫn có thể xóa tan những phẫn nộ bất bình của cô. Trên đường về nhà, Minh Thành Hữu đã đặc biệt qua hàng hoa mua một bó hoa hồng được bọc rất đẹp. Anh cầm bó hoa đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Phó Nhiễm đang lên mạng. Anh những tưởng cô lại đang tìm hiểu thông tin về việc phẫu thuật thẩm mỹ, tiến lại gần nhìn kỹ, khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh dần, lạnh dần dưới ánh nắng hắt vào từ cửa sổ, bàn tay đang cầm bó hoa cũng vô thức siết chặt. Anh bước qua, gập máy tính xuống rất mạnh.

Tay của Phó Nhiễm bị kẹp bên trong, cô đẩy Minh Thành Hữu ra, mở máy lên lần nữa.

"Em vẫn chưa chịu từ bỏ sao?" Minh Thành Hữu quăng bó hoa trong tay đi, làm đổ lọ hoa khắc gỗ tinh xảo và một chiếc cốc thủy tinh đựng đầy nước trên mặt bàn. Phó Nhiễm đăng ảnh của Vưu Hựu lên thành công, lưu vào một file tài liệu. Minh Thành Hữu cúi xuống gõ gõ lên bàn phím, xóa vĩnh viễn file tài liệu của cô.

Phó Nhiễm không giận dữ, cũng không phận nộ, chỉ nhìn cho đến khi anh thu tay về.

"Em mà còn dám có ý nghĩ này nữa thì Phó Nhiễm, anh sẽ không khách khí với em đâu."

"Anh xóa cũng chẳng ích gì, em không chỉ lưu chỗ này."

Minh Thành Hữu nhìn cô giận dữ, gần như không thể kiềm chế: "Làm vậy rốt cuộc có lợi gì cho em? Một khi đăng lên mạng, em có từng nghĩ những tổn thương xảy đến với Vưu Hựu không? Nó đi đến đâu cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ...".

Phó Nhiễm ôm máy tính đứng sững trước mặt Minh Thành Hữu. Cô đi dép trong nhà, đứng chỉ vừa tới tai anh: "Minh Thành Hữu, anh đã bao giờ phải khó chịu chưa?".

Anh đi lướt qua Phó Nhiễm ra ngoài ban công. Phó Nhiễm cất gọn máy tính đi. Cô nhìn thấy Minh Thành Hữu châm một điếu thuốc, nửa người trên đổ ra ngoài ban công, những cánh hoa hồng bay khắp nơi rồi rụng lả tả. Phó Nhiễm cúi xuống nhặt từng cánh lên, hương hoa còn đọng lại trên đầu ngón tay cô, sau khi nở rộ đẹp mắt nó chỉ còn gai nhọn đâm người ta đau đớn.

Cô đứng trước khung cửa sát sàn, nhìn người đàn ông buồn bực hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Phó Nhiễm áp mặt lên lớp kính thủy tinh, bao giá lạnh thấm qua da thịt đâm thẳng vào tim.

Có lẽ, những gì chú thím lo lắng là đúng.

Có lẽ, đúng, sự cố chấp của cô chỉ mang lại những tổn thương lớn hơn cho Vưu Hựu. Đến giờ, cô chỉ hy vọng mọi đau đớn có thể hạ xuống mức thấp nhất.

...

Minh Thành Hữu tìm luật sư hai ngày nữa tới bệnh viện thương lượng, chú thím bên kia cũng đã đồng ý giải quyết kín đáo.

Mọi chuyện chỉ còn đợi một thông báo hoàn thành cuối cùng.

Minh Thành Hữu đứng trước cửa sổ trên tầng thượng công ty, sau lưng là cả một chiếc bàn họp to đùng bằng gỗ mun, bầu trời âm u tối tăm, mây mù như đè thẳng xuống đỉnh đầu vậy.

Anh đánh mắt nhìn chiếc di động bên cạnh, rồi giơ tay lên xem giờ, nghĩ cũng ổn ổn rồi.

Giải quyết xong chuyện này, anh sẽ bảo thư ký đặt hai vé máy bay đi Pháp. Phó Nhiễm bây giờ đang tức giận, phải dồn hết tâm sức dỗ dành mới được.

Chuông di động bất ngờ vang lên, vang vọng khắp phòng làm việc rộng lớn khiến nó càng trở nên vắng vẻ, cô quạnh. Minh Thành Hữu nghe đến nửa bài hát mới từ tốn bắt máy: "Alô!".

"Tam thiếu!" Giọng người luật sư vô cùng gấp gáp: "Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi! Lần này rắc rối thật rồi!".


Hết chương 53