Nhất Niệm

Chương 63: C63





Thành phố Nghênh An ngày nào cũng có chuyện lớn chuyện nhỏ đăng báo. Trong gần hai năm gần đây, công ty của Phó Nhiễm làm ăn càng ngày càng lớn, thu nhập hàng năm đã vượt con số hàng triệu.

Sau Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu, Minh Tranh cùng La Văn Anh cũng xóa bỏ hôn ước.

Tin thanh minh do nhà họ La đăng báo, nhưng có rất nhiều người trong giới biết được nội tình, đều nói đây là do Minh Tranh khăng khăng cố chấp làm theo ý mình, để nhà họ La nắm quyền chủ động chỉ là tạo một chút thể diện mà thôi.

Khoảng thời gian đó, hầu hết các bài báo đều viết về Phó Nhiễm và Minh Tranh.

Có bức ảnh chụp họ cùng dùng một bữa sáng dưới ánh nến, cũng có bức ảnh chụp Minh Tranh đêm hôm ra vào nhà họ Phó, lại còn có tin đồn hai người họ đã đi chơi biển riêng với nhau.

Họ, một người đã bỏ rơi vị hôn phu, một kẻ sau khi đạt được mục đích cũng ruồng rẫy vị hôn thê.

Phó Nhiễm tự cảm thấy buồn cười, cố tình ghép chung họ thành một cặp đúng là cũng môn đăng hộ đối thật.

Nhưng chỉ có bản thân cô hiểu rõ, cánh cửa trong trái tim mình đã khép chặt, khóa kín, không một ai dễ dàng bước vào nữa. Kể cả người "anh trai" trước kia cũng đừng hòng.

Tình yêu và mờ ám lắng đọng lại cùng thời gian, và rồi cũng hao mòn dần theo tháng năm. Khi đối diện với Minh Tranh, Phó Nhiễm chính là người tận mắt chứng kiến tình cảm mình dành cho anh ấy từ từ bị rút đi từng chút một như thế nào. Tới nay, cô đã hoàn toàn là người ngoài cuộc.

Có những người lần đầu yêu đã chính xác.

Lại có những người lần đầu yêu là sai lầm.

Rõ ràng cả Phó Nhiễm và Minh Tranh đều không thuộc về loại thứ nhất.

Cuối thu, ánh nắng ấm áp vuốt ve lớp rèm cửa mang phong cách điền viên hắt vào trong phòng. Phó Nhiễm thay xong quần áo, bước ra khỏi phòng, thím Trần vừa từ phòng của Vưu Ưng Nhụy đi ra. Khi ngang qua, Phó Nhiễm cũng ngó vào trong, rèm cửa vừa được thay mới, cả ga giường và ga gối cũng vậy. Trong phòng vô cùng gọn gàng và sạch sẽ. Phạm Nhàn không vì Vưu Ưng Nhụy không xuất hiện mà bỏ hoang căn phòng này.

Thím Trần thấy cô dừng bước, nét mặt có phần ngượng ngập: "Đại tiểu thư".

"Mẹ tôi đâu?"

"Phu nhân đang ở trong phòng ạ."

Cô đi tới cửa phòng ngủ chính, thấy Phạm Nhàn đang quay lưng về phía cô, bóc một hộp quà. Phó Nhiễm đẩy cửa bước vào: "Mẹ?".

Phạm Nhàn giật mình quay đầu lại: "Tiểu... Tiểu Nhiễm?".

"Mẹ đang làm gì vậy?" Cô lại gần, thấy có một chiếc hộp đặt giữa chiếc giường gỗ mun, ruy băng và giấy bọc đã được tháo ra. Phó Nhiễm nhìn thấy trong hộp là một chiếc khăn choàng, màu rất tôn da, logo của thương hiệu nổi tiếng càng khiến người ta không nỡ rời tay: "Chiếc khăn choàng này con từng nhìn thấy, còn chưa bán ở Trung Quốc nữa, mẹ mua ở đâu vậy?".

"Ồ, vậy sao?" Phạm Nhàn đẩy chiếc hộp ra, ngồi xích qua mép giường: "Là... của một người bạn gửi tới, mẹ cũng không rành mấy thứ này lắm".


"Mẹ mau thử đi." Phó Nhiễm cẩn thận lấy khăn ra choàng lên vai mẹ: "Ừm, đẹp lắm ạ".

"Thế hả?"

"Con vốn dĩ cũng ưng mẫu này định tặng mẹ, nhưng xem ra có người còn chu đáo hơn con rồi. Hôm nào con dẫn mẹ đi mua một chiếc măng tô."

"Thôi đừng, lãng phí lắm."

Phó Nhiễm chống hai tay ra sau lưng, vô tình hỏi: "Mẹ, hình như lâu lắm rồi không thấy Vưu Ưng Nhụy về nhà?".

"Ừm, cũng hơn nửa năm rồi..." Phạm Nhàn nói qua loa: "Nó có nói với mẹ là sẽ ra nước ngoài, có thể cơ hội bên đó sẽ nhiều hơn một chút".

"Ồ..."

"Tiểu Nhiễm, chuyện xem mắt lần trước thế nào?"

Phó Nhiễm đau đầu nhíu mày: "Mẹ, con có già đến mức ấy đâu, sao mẹ cứ nhất quyết bắt con lấy chồng thế?".

"Còn hai ba tháng nữa là con hai mươi bảy tuổi rồi, có chuyện này mẹ buộc phải nhắc nhở con. Cho dù điều kiện của Minh Tranh có tốt đến đâu nhưng với mối quan hệ trước đây của hai đứa... con mà đến với nó người ta sẽ nói ra nói vào." Dù sao thì nhà họ Phó vẫn cần thể diện.

"Mẹ, con xin giơ tay thề đấy, con và anh ấy chẳng có gì cả."

"Vậy là tốt nhất. Dì Tống lại giới thiệu cho con một đám. Lần này thật sự không tệ, nhà họ là nhà danh giá, cậu ấy còn là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của Havard đấy..."

"Mẹ!" Phó Nhiễm ôm gối che kín mặt: "Con sắp phát điên rồi".

Đây chính là tình trạng cuộc sống hiện tại của cô. Một tháng ít nhất phải đi xem mặt hai lần.

Tống Chức và Tần Mộ Mộ cũng nói rồi, lấy chồng thì lấy luôn đi, con gái sớm muộn cũng phải có nơi có chốn mà thôi.

Tống Chức còn tỏ vẻ hoài nghi hỏi cô: "Tiểu Nhiễm, sau khi đã trải nghiệm mẫu đàn ông cực phẩm như Minh tam thiếu, mắt cậu không chấp nhận được những kẻ phàm khác sao?".

Phó Nhiễm cầm menu lên gõ vào đầu Tống Chức: "Cậu đã làm vợ người ta rồi mà còn ăn nói cái kiểu này hả?".

"Tớ làm sao bằng cậu với Mộ Mộ được, với điều kiện của tớ, chỉ có thể tìm một người ngang tầm mà thôi."

"Chức Chức, cậu sống không vui vẻ sao?"

"Không thể gọi là vui vẻ hay không." Tống Chức gọi đại vài món: "Anh ấy lương mỗi tháng 2000, dẫn tớ ra ngoài ăn thì đi chiếc xe điện Hòa Bình. Mấy người mà đòi vóc dáng có vóc dáng, đòi gương mặt có gương mặt đều là nam chính trong tiểu thuyết cả, vớ vẩn hết!" Nói rồi, cô ấy lại đánh mắt nhìn Phó Nhiễm: "Nhưng mà cũng có người bỏ không thèm đấy thôi".


"Bình dị giản đơn mới là hạnh phúc." Phó Nhiễm gõ hai chiếc đũa trong tay vào nhau: "Anh ấy đối tốt với cậu mới là thật".

Ăn cơm xong, cũng vừa kịp lúc ông chồng của Tống Chức tan làm đi ngang qua, dùng con xe Hòa Bình ấy để "thồ" cậu ấy về.

Tần Mộ Mộ cũng lái chiếc Buick LaCrosse của cô ấy để đi hẹn hò.

Phó Nhiễm ngồi vào trong xe, vẫn là con Audi màu đỏ ấy. Cô nằm gục xuống vô lăng nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ về nhà ra cô không tìm được nơi nào khác.

"Hữu Nhiễm..."

"Hữu Nhiễm..."

Phó Nhiễm xua âm thanh bên tai đi. Cô lười lên tiếng, nhưng đối phương quyết không chịu buông tha.

"Đừng gọi tôi là Vưu Nhiễm, tôi không phải!"

Cô bàng hoàng tỉnh giấc, mới phát hiện mình vừa ngủ gục trên vô lăng, tay chân tê rần, tiếng gọi ấy rõ ràng vẫn còn văng vẳng bên tai. Người có thể gọi cô như vậy ngoài Minh Thành Hữu ra làm gì còn ai khác?

Phó Nhiễm khẽ dụi khóe mắt, cầm chai nước khoáng uống một ngụm, nhìn giờ thấy vẫn còn sớm, thôi thì về nhà ngủ một giấc vậy.

Thế giới tin tức trầm lắng đã lâu của thành phố Nghênh An lại bị dội xuống một quả bom cực lớn.

Công ty Thế Tụng trước kia sau nhiều năm đối đầu với Khiếm Khôn đã đứng bên bờ vực phá sản, chuyện này vốn dĩ cũng không có gì mới mẻ. Nhưng không lâu trước đây, Thế Tụng bỗng nhiên đón một cổ đông mới. Toàn bộ các quản lý cấp cao đều được thay máu, hơn nữa còn có một nguồn lực tài chính hùng hậu ở phía sau thúc đẩy thêm, Thế Tụng cũng được đổi tên thành MR.

Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thì cũng chẳng có gì đáng để mọi người bàn tán xôn xao, dù sao thì thời buổi này có không ít những công ty có thực lực. Đừng nói là nhiều như nấm mọc sau mưa, chí ít thì cũng không thể nào có công ty của ai có thể vĩnh viễn giữ vững vị trí đầu bảng.

Thế mà công ty đã ngắc ngoải sắp chết ấy lại thu hút được sự coi trọng của bốn ngân hàng lớn, hơn hết là có sự đầu tư của một người thần bí tới từ phố Wall, bước vào hệ thống quản lý cấp cao, đảm nhiệm vị trí Chủ tịch điều hành. Từ đó, câu chuyện thần thoại về MR cũng bắt đầu mở màn.

Ngày MR mở bán chứng khoán trên sàn giao dịch, giá khởi điểm chỉ có 32$ một cổ phiếu, tới cuối ngày đã vọt lên con số trên trời: 145,9$. Thị trường cổ phiếu chỉ trong một ngày gần như điên đảo. Một Khiếm Khôn trước kia luôn trụ vững trên trang nhất các báo cũng bị nhấn chìm trong khung cảnh này. Chủ tịch điều hành của MR càng được giới truyền thông tâng lên như một nhân vật thần thánh.

Phó Nhiễm không hiểu gì về tình hình cổ phiếu. Phó Tụng Đình tay nắm chặt tờ báo nhưng mắt lại dán vào ti vi: "Vài cổ phiếu bố mua lại chẳng bằng một con ngựa đen từ đâu lao ra".

   "Bố, chưa biết chừng đối phương đã bày mưu tính kế từ lâu, chỉ đợi thời cơ chín muồi thì sao? Nếu không sao có thể trong vòng một thời gian ngắn đã nắm giữ được mạch máu của thành phố Nghênh An?"

"Nhìn thấy người nhà cao cửa rộng, nhìn thấy người tiệc tùng đình đám, và rồi nhìn thấy người khuynh gia bại sản..."*

*Bắt nguồn từ bài Đào hoa phiến của Khổng Thượng Nhậm.


Phó Nhiễm khẽ cười: "Bố, con thích câu nói này".

Lần này MR ngóc đầy vươn dậy, thế như chẻ tre, phía chịu uy hiếp lớn nhất dĩ nhiên là Khiếm Khôn.

Nhìn khắp cả thành phố Nghênh An này, cũng chỉ có hai công ty ấy là ngang sức ngang tài.

...

Minh Tranh ra khỏi thang máy chuyên dụng, sải bước đi ra ngoài, thấy có người chào hỏi anh cũng chỉ hờ hững gật đầu. Đẩy cửa văn phòng ra, anh nhìn thấy La Văn Anh và vài vị quản lý chủ chốt đang vùi đầu vào bàn bạc công việc.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Minh Tranh vòng qua bàn họp, ngồi xuống.

"Là khoản vay đợt hai gặp chút vấn đề. Các bộ phận đều đã chuẩn bị sẵn sàng, trước đây hợp tác với bên Nhân Hành vẫn luôn ổn mà." La Văn Anh mặc bộ đồ công sở tiêu chuẩn, mái tóc ngắn tôn lên một tinh thần lão luyện, can trường. Cho dù nhan sắc của cô không đủ khiến ta sửng sốt nhưng khí chất khi đứng giữa đám đông thì tuyệt đối không thể coi thường. Khi làm việc và trong cuộc sống, cô mang hai trạng thái hoàn toàn khác nhau, có thể hung dữ tới mức quát cho đám nhân viên nam cấp dưới không còn biết giấu mặt vào đâu.

"Nếu quan hệ vẫn ổn thì vấn đề nằm ở chỗ nào? Nói vào điểm chính đi." Minh Tranh đan hai tay lại đặt bên mép bàn.

"Mắc ở chỗ Tạ Xử của Nhân Hành."

"Đã biết là mắc vì sao không nghĩ cách đả thông?"

Một vị chủ quản ngồi bên nói xen vào: "Tạ Xử được điều tới không lâu trước đây, nghe nói vô cùng cố chấp, tất cả những món quà chúng tôi tặng đều bị trả về".

"Quan trọng là khoản vay đợt hai nếu cứ mắc lại không chuyển, các công việc phía sau sẽ rất khó tiến hành, ít nhất phải kéo dài một năm." La Văn Anh nói ra tính nghiêm trọng của công việc.

"Eve, em nghĩ cách hẹn với Tạ Xử đi ăn một bữa cơm, dò hỏi xem rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào." Minh Tranh bực bội rút một điếu thuốc ra, tỏ ý bảo những người khác ra ngoài: "Eve, em ở lại một chút".

"Có chuyện gì anh nói đi." Cô những tưởng Minh Tranh tìm mình ở lại vì công việc.

Người đàn ông gạt gạt điếu thuốc trong tay. Anh trả lương cao mời La Văn Anh về đây không phải vì trong lòng thấy áy náy mà vì nhìn trúng năng lực hơn người của cô.

Ban đầu anh hiểu khá ít về La Văn Anh, chỉ thấy những lúc ở nhà cô cực kỳ yên tĩnh. Chỉ đến khi tìm tới công ty săn nhân tài mới biết cô gái Eve danh nổi như cồn bên ngoài hóa ra lại là người ngày ngày nằm bên gối của mình.

Anh không tiếc tiền để mời gọi nhân tài, như vậy mới nhìn thấy được một Eve hoàn toàn khác biệt.

"Có phải gần đây em gầy đi không?"

La Văn Anh sờ sờ cằm mình: "Anh định tăng lương cho em à?".

Minh Tranh bật cười: "Em vẫn chưa hài lòng với mức lương của mình?".

"Có ai chê tiền bao giờ đâu." Cô cầm kẹp tài liệu đặt bên cạnh lên: "Em ra ngoài làm việc đây. Đúng rồi, MR xuất hiện với ý đồ không hay ho gì, rất có thể còn có những động thái đối đầu với Khiếm Khôn, anh phải cẩn thận đấy".

Minh Tranh nghe xong, cơn bực tức khó khăn lắm mới dịu đi lại bùng lên, anh châm một điếu thuốc, đi tới bên khung cửa sổ sát sàn.

Ánh nắng hắt vào nhảy nhót trên bả vai anh. Anh mở cửa sổ ra, đứng nhìn ra ngoài Khiếm Khôn từ trên tầng thượng, toàn bộ nền kinh tế của Nghênh An như được thu gọn vào trong tầm mắt. Khó khăn lắm anh mới đi được tới bước đường ngày hôm nay, ngoài liều một phen ra không còn cách nào khác.

...


MR.

Cũng là một văn phòng trên tầng thượng như thế.

Cô thư ký bê hai tách café vào, cẩn thận đẩy cánh cửa xoay, vừa ngó đầu vào thì lại lập tức lùi ra.

Cô ấy hất cằm với người phía sau cũng mang tài liệu vào: "Lát nữa hẵng vào, anh ấy đang bận".

"Tôi hiểu rồi." Người phía sau thông minh giơ một chữ OK đầy mờ ám.

Ô cửa kính soi rõ một văn phòng làm việc rộng rãi gọn gàng, ánh nắng chiếu xiên qua lớp thủy tinh màu lục tạo nên một sắc màu kiều diễm. Người đàn ông gối đầu lên chiếc ghế da, đôi chân nhàn nhã đan vào nhau. Trên bàn làm việc bày đủ các loại đồ dùng. Anh  khẽ nhắm mắt nhưng hoàn toàn không phải đang ngủ gật. Hai tay anh đan lại đặt lên bụng. Một trong số các ngón tay đang gõ nhịp lên mu bàn tay kia theo tiết tấu.

Anh đang tổ chức họp qua điện thoại, thi thoảng gặp phải một vấn đề khó nhằn, anh sẽ lại nhíu mày. Một đôi tay trắng trẻo khác đang nhẹ nhàng day day hai huyệt thái dương của anh. Thấy đôi mày anh nhíu chặt, cô bèn dùng ngón trỏ từ từ vuốt phẳng nó ra.

Người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô gái.

Đôi môi anh mím chặt, thi thoảng cũng chen vào nói vài câu, nhưng phần nhiều là nghe người khác báo cáo. Cô gái cúi đầu nhìn khuôn mặt anh. Hai năm ngắn ngủi chỉ như một cái chớp mắt lướt qua kẽ tay, cô đã tận mắt chứng kiến anh từng bước, từng bước được như ngày hôm nay.

Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ cô, vì đúng là anh luôn nâng niu trân trọng cô, muốn gì được nấy.

Cuộc họp kết thúc, cô ghé vào tai người đàn ông: "Anh mệt chưa? Hay là nghỉ một chút?".

"Em có nhớ nhà không?"

Cô lắc đầu: "Khi vừa mới ra nước ngoài em đã nghĩ là mình sẽ nhớ, nhưng thật ra vẫn ổn. Em đang nghĩ không biết mình có phải động vật máu lạnh không nữa".

Người đàn ông mỉm cười nắm chặt bàn tay cô: "Anh thấy là giống".

"Thư ký Lý đã cho em xem căn nhà chuẩn bị cho bố mẹ em rồi. Em có đi xem thử, cảm thấy cũng không tồi."

"Vậy thì tốt, thích gì thì cứ mua."

Cô giúp anh dọn dẹp sạch sẽ văn phòng: "Hay là anh cũng sắp xếp cho em một công việc đi".

"Nuôi em không tốt ư?" Người đàn ông giơ tay kéo cô tới bên cạnh mình: "Kiếm tiền là việc của đàn ông, phụ nữ lo tiêu tiền là được rồi".

"Haizz..." Cô thở dài: "Em sợ em sẽ vui quá, càng lúc càng tham lam".

"Cứ tham đi, anh cá là em tham không hết được."

Cô gái nhìn xuống khuôn mặt người đàn ông. Với tướng mạo này, anh đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm. Ai cũng nói "hồng nhan họa thủy", thật ra đàn ông cũng vậy: "Thứ em thật sự muốn, anh còn chưa rõ sao?".

Cô chọc chọc tay lên ngực anh: "Em muốn thứ ở đây".

Người đàn ông nắm chặt tay cô, từ từ mở mắt ra. Đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy của anh toát ra một vẻ phức tạp, từng đường nét trên khuôn mặt nghiêng nghiêng rõ ràng cũng cứng đờ lại: "Trong này chẳng còn gì cả, trống rỗng đấy, e là phải khiến em thất vọng rồi"...