Vương Tiểu Thạch chưa bao giờ thấy loại ám khí nào như thế.
Ám khí không nhiều, chỉ có ba mảnh. Vương Tiểu Thạch không biết đó là ám khí gì. Một mảnh bay nghiêng bắn xuống sông rồi theo làn sóng chao ngược lên bờ, bay về phía gã.
Một mảnh khác bắn xuống mặt đất, vạch thành một rãnh sâu, rồi bay vọt ra, nhắm thẳng vào yết hầu gã.
Một mảnh khác từ trên không trung bay xuống.
Trong khoảng cách từ kiệu đến trước mặt Vương Tiểu Thạch, đạo ám khí này cứ chìm nổi, dập dờn như làn sóng, không ai biết nó sẽ tấn công vào bộ phận nào trên người Vương Tiểu Thạch.
Cả Vương Tiểu Thạch cũng không nhìn rõ, đó là loại ám khí gì.
Hay không phải là ám khí?
Vương Tiểu Thạch chẳng những chưa từng nghe nói đến loại ám khí này, thậm chí suốt đời cũng chưa từng nghĩ tới.
Đã là thứ ám khí chưa từng nghĩ tới, thì dĩ nhiên gã cũng chưa từng nghĩ tới cách ứng phó.
Chu Tiểu Yêu kêu “ối” lên một tiếng.
Ôn Nhu nghiêng đầu, hỏi: “Hả?”
Đường Bảo Ngưu bình tĩnh ngó quanh quất: “Chuyện gì thế?”
Phương Hận Thiểu chỉ kịp la lớn: “Cẩn thận.”
May mà ám khí nhằm vào Vương Tiểu Thạch. Nếu bắn về phía họ, họ đã không kịp biểu lộ nét mặt, hay kêu thành tiếng như vậy.
Vương Tiểu Thạch vốn định tránh né.
Gã phát hiện không kịp tránh.
Những ám khí này bắn tới từ ba phương vị khác nhau, phía sau, bên trái, bên phải đều bị khống chế, muốn né tránh, chỉ có lướt về phía trước.
Tuyệt đối không thể lướt về phía trước.
Ba đạo ám khí này tuy đoạt mạng nhưng con người ở phía trước mới là chí mạng nhất.
Vương Tiểu Thạch lại làm một việc.
Ba viên sỏi, từ trong tay gã bắn ra một cách thần kỳ.
Ba viên sỏi này chia nhau chặn ba món ám khí trên bờ và dưới nước.
Trong đêm tối, chỉ nghe ba âm thanh nhỏ vang lên.
Ba âm thanh nghe kỹ sẽ thấy khác nhau.
“Tỏm!”
“Soạt!”
“Tách!”
Một viên sỏi bắn xuống nước, đánh chìm món ám khí dưới nước.
Một viên sỏi bắn xuống đất, đè ám khí xuống.
Một viên sỏi chặn món ám khí trên không trung, nhất thời cả hai cùng vỡ vụn, nát thành từng mảnh, rơi xuống sông.
Ba đạo ám khí từ trong kiệu phát ra, hoàn toàn đã bị ba viên sỏi của Vương Tiểu Thạch hóa giải.
Nhưng chiến chí của Vương Tiểu Thạch cơ hồ cũng bị hóa giải.
Bởi vì trong áo của gã không còn sỏi nữa.
Lâu nay gã cho rằng: trong Kinh thành, chắc không thể gặp địch thủ nào trong vòng một chiêu mà buộc gã phải sử dụng cả ba viên sỏi!
Nhưng giờ gã đã gặp rồi!
Gã chỉ cất ba viên sỏi trong áo, đã dùng một viên, thì bù vào một viên, đương nhiên, chẳng ai vô cớ nhét vào trong áo mình một bọc sỏi lớn!
Dưới đất dĩ nhiên có sỏi, nhưng cường địch ở phía trước mặt, gã không có cơ hội nhặt sỏi lên. Địch thủ ở phía trước này, vừa xuất thủ đã buộc gã phải dùng hết ba viên sỏi.
Có điều gã vẫn chiếm ưu thế về mặt tâm lý: đó chính là kẻ địch không biết gã còn sỏi trong áo hay không.
Hơn nữa trong tay gã có đao có kiếm.
Gã định giết Gia Cát tiên sinh.
Nếu phải giết Gia Cát tiên sinh, làm sao có thể bại trong tay Vô Tình?
Nếu bại trong tay Vô Tình, làm sao có thể giết được Gia Cát tiên sinh sư phụ của y?
Vương Tiểu Thạch quyết định đối mặt với địch thủ này.
Nhưng địch thủ của gã là một cỗ kiệu.
Cỗ kiệu chẳng hề nhúc nhích, tựa như một cái am. Không có nhang đèn, chỉ có tuyết rơi, tuyết rơi từng đốm. Tuyết rơi từng đốm, giống như những ngôi sao tịch mịch, từ trên trời, rơi xuống thành một mảng trắng xóa giữa chốn phàm trần.
Không bao lâu, trên mái kiệu đã phủ một lớp tuyết.
Tuyết trắng xóa, tuyết dịu dàng.
Cỗ kiệu vẫn chẳng động tĩnh, cũng không phát ra âm thanh gì.
Khí trời lạnh lẽo đến nỗi mũi cũng sắp rơi xuống, mắt cũng như đóng băng.
Tại sao lại lạnh nhanh đến thế? Gió thổi tới tựa như từng thanh đao lạnh lẽo, gọt những người đang sống sờ sờ thành những người băng.
Nhưng Vương Tiểu Thạch lại toát mồ hôi.
Mồ hôi đầy lưng.
Không biết bên trong kiệu, cảm giác của Vô Tình như thế nào?
Vương Tiểu Thạch có thể nhịn, nhưng có người không thể nhịn.
Đường Bảo Ngưu không thể nhịn, y có thể xông xáo tìm kiếm sự sống trong núi đao biển lửa, có thể gắng gượng liều chết quên sống trong hoàn cảnh khốc liệt, nhưng y không thể chịu đựng nổi sự “tĩnh lặng” này.
Trận đấu hoàn toàn tĩnh lặng, tựa như kéo dài đến trăm năm.
Thậm chí một đóa hoa tuyết, rơi xuống mái nhà, rồi tan thành nước, từ từ lăn xuống, rơi xuống tuyết, lại đông thành băng, quá trình này đều có thể nghe được rõ ràng.
Y chịu không nổi nữa rồi.
Nhưng y không dám hành động.
Bởi vì ánh mắt của Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch chưa bao giờ có ánh mắt nghiêm nghị như thế.
Không hiểu vì sao mà một Đường Bảo Ngưu xưa nay không sợ trời, cũng chẳng sợ đất, lại có cảm giác vừa thân thiết vừa kính nể Vương Tiểu Thạch như thế. Trong khi giao tiếp với Vương Tiểu Thạch, y cảm thấy gã như ánh mặt trời giữa mùa đông, nhưng cũng có lúc tựa như ánh nắng gay gắt ban trưa.
Y phát hiện ánh mắt của Vương Tiểu Thạch là không cho y vọng động. Y chỉ đành bất động.
Tuy y rất muốn hành động.
Y bất động, Phương Hận Thiểu cũng chỉ đành bất động.
Y cũng hiểu được ánh mắt của Vương Tiểu Thạch…, có điều, y và Vương Tiểu Thạch cũng không thân thiết lắm, y bất động là bởi đoán được Đường Bảo Ngưu xưa nay nóng nảy nhất chắc chắn sẽ xuất thủ. Đường Bảo Ngưu mà xuất thủ, y sẽ lập tức xuất thủ, bao nhiêu năm qua, họ hợp tác quen rồi, cũng hiểu rõ tính tình nhau.
Nhưng, lần này Đường Bảo Ngưu lại không xuất thủ.
Trái lại, Phương Hận Thiểu nhất thời vẫn chưa thích ứng được.
Mình có nên xuất thủ không? Xuất thủ hay không xuất thủ thì hơn? Có nên xuất thủ không?
Cứ suy đi tính lại, càng cảm thấy áp lực nhiều hơn.
Một luồng sát khí vô hình đến từ gió tuyết, đến từ giữa trời đất, hình thành áp lực cực lớn. Chung quy lại, áp lực ấy đều khởi nguồn từ cỗ kiệu.
Đây là cỗ kiệu quỷ quái gì? Trong kiệu là người hay quỷ?
Khi Phương Hận Thiểu cảm thấy áp lực đáng sợ ấy, chân của y tựa như lạnh đến tê cứng, cả thân pháp Bạch Câu Quá Liêu sở trường, trong nhất thời cũng không thể nào thi triển được.
Lúc này, vấn đề không phải ở chỗ có thể xuất thủ hay không, mà vạn nhất, đối phương hạ độc thủ, y có thể né tránh hay không?
Sớm biết như thế này, chi bằng xuất thủ trước, đừng đợi Đường Bảo Ngưu nữa!
Khi Phương Hận Thiểu thấy hối hận, y đã mất khả năng chủ động xuất thủ.
Chu Tiểu Yêu thì không có vấn đề chủ động hay không chủ động.
Khi nàng phát hiện cỗ kiệu đó, ám khí từ trong kiệu đã bắn ra.
Ám khí bắn về phía Vương Tiểu Thạch.
Nàng vừa thấy tốc độ và thủ pháp của ám khí, thì biết ngay trừ phi Vương Tiểu Thạch có thể tự cứu mình, nếu không, chẳng ai cứu được gã.
Quả nhiên Vương Tiểu Thạch đã tự cứu mình.
Còn nàng cũng nhận ra: khi Vương Tiểu Thạch dùng ám khí đối phó với ám khí vốn dĩ có cơ hội chạy thoát.
Nhưng gã không chạy.
Bởi vì cho dù gã chạy rồi, đối phương cũng không tha những kẻ còn lại.
Những người này bao gồm cả bản thân nàng, Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiểu.
Trong nhất thời Chu Tiểu Yêu hiểu được dụng tâm của Vương Tiểu Thạch.
Gã phải đối mặt.
Đối mặt với cường địch, há chẳng phải là hành vi của đại trượng phu, bản sắc của anh hùng hay sao?
Chu Tiểu Yêu biết mình xuất thủ cũng vô ích.
Cục diện đêm nay, chỉ có Vương Tiểu Thạch mới có thể giải quyết được.
Cho nên nàng đặt tâm tư ở Ôn Nhu.
Nàng không muốn Ôn Nhu làm Vương Tiểu Thạch phân tâm.
Ôn Nhu đang lạnh đến phát run.
Từ hàm răng cho đến đầu gối, run bần bật.
Nàng đang định lên tiếng, Chu Tiểu Yêu đã lắc đầu với nàng.
Nhưng quá lạnh, nàng lại muốn di chuyển, Chu Tiểu Yêu đã nắm chặt tay nàng.
Khi nàng định hỏi Chu Tiểu Yêu tại sao bọn người này tựa như bị điểm huyệt đạo, đứng cứng đờ ra, nàng đột nhiên liếc thấy có người hành động.
Trên mặt đất đầy tuyết, đã có người hành động.
Người hành động, không phải là Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiểu, cũng không phải là Chu Tiểu Yêu, Ôn Nhu, thậm chí cũng không phải là Vương Tiểu Thạch, Vô Tình, mà là phía sau cỗ kiệu, có hai người đang lặng lẽ áp sát tới, chẳng hề phát ra tiếng.
Vốn tuyết đã phủ một lớp dày như tấm thảm, khinh công của người đó lại tương đối khá, cho nên khi đặt chân xuống tuyết không hề gây ra bất cứ động tĩnh nhỏ nào.
Vương Tiểu Thạch nhìn kỹ: hai người đang lặng lẽ từ phía sau vòng tới hai bên trái phải của cỗ kiệu chính là Nhan Hạc Phát và Trương Nham.
Dụng ý của Nhan Hạc Phát và Trương Nham chính là áp sát tới, lôi người trong kiệu ra.
Trong chớp mắt, trong đầu Vương Tiểu Thạch lóe lên vài vấn đề: Nhan Hạc Phát và Trương Nham quá mạo hiểm, lúc nãy cùng người trong kiệu đọ ám khí, thủ pháp ám khí của địch thủ cao thâm đến hiếm thấy, vạn nhất bị Vô Tình phát hiện, chắc chắn chẳng khác gì nạp mạng.
Nhưng làm sao cản họ?
Cho dù thế nào đi nữa, cũng không thể lên tiếng, lên tiếng sẽ làm hỏng việc.
Vương Tiểu Thạch cùng Nhan Hạc Phát, Trương Nham cách nhau một cỗ kiệu.
Cách nhau cỗ kiệu đôi lúc còn đáng sợ hơn cách núi đao, biển lửa.
Vương Tiểu Thạch muốn Vô Tình không phát giác được Nhan Hạc Phát và Trương Nham áp sát tới, để bảo vệ an toàn cho họ, chỉ có một cách: làm cho Vô Tình phân tâm.
Cho nên Vương Tiểu Thạch quyết định hành động.
Gã quát lớn một tiếng, toàn thân vọt lên, toàn lực xuất thủ.
Vương Tiểu Thạch động thủ khi không thích hợp nhất, chỉ có một lý do.
Vì bằng hữu.
Chỉ cần có lý do này, tất cả đã đủ rồi.
Bằng hữu.
Vương Tiểu Thạch vừa lắc mình, trong kiệu đã phát ra ám khí.
Thân người Vương Tiểu Thạch đột nhiên trầm xuống.
Ám khí màu trắng.
Đó là một quân cờ.
Thân hình đang vọt lên của Vương Tiểu Thạch hụp xuống, đưa tay hớt một cái, bắt được ba mảnh hoa tuyết trong tay.
Nhưng vào lúc này, người trong kiệu lại bắn ra hai quân cờ đen.
Hai quân cờ đen này không phải bắn về phía Vương Tiểu Thạch, mà là bắn về phía Trương Nham và Nhan Hạc Phát.
Trong sát na đó, Vương Tiểu Thạch đã bắt được mảnh tuyết.
Tuyết là ám khí của gã.
Đã có ám khí rồi, gã có thể đối kháng với Vô Tình mà không ngại khoảng cách ngăn trở.
Nhưng, đối phương đã nhắm vào điểm yếu của gã mà xuất thủ!
Lúc này, điểm yếu của Vương Tiểu Thạch chính là bằng hữu của gã!
Có lúc quá yêu thương một người chính là hại người đó.
Có lúc quá bảo vệ một người coi như là chiều hư người đó.
Vương Tiểu Thạch tấn công trong lúc không nên ra tay, trái lại khiến cho người trong kiệu phát giác gã có mục đích khác, vì thế phát hiện Trương Nham và Nhan Hạc Phát đang áp sát tới.
Trên đời này thường xảy ra nhiều chuyện, mà có những chuyện khiến người ta bỏ ra cả đời để suy ngẫm cũng chẳng hiểu được lý do.
Hai quân cờ, bắn vút về phía Nhan Hạc Phát và Trương Nham.
Với thân thủ của Nhan Hạc Phát và Trương Nham, tuy đột nhiên bị tấn công, nhưng cũng không đến nỗi không thể né tránh, chỉ có điều, Vô Tình phát ra ám khí chủ yếu không phải để lấy mạng họ.
Mà là dùng để đối phó với Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu.
Hai quân cờ khắc chữ “pháo” đột nhiên bắn vút ra, tấn công Đường Bảo Ngưu và Ôn Nhu.
Hai người hoàn toàn không ngờ tới.
Không ai kịp ứng biến.
Chẳng những họ không kịp né tránh, cả Chu Tiểu Yêu và Phương Hận Thiểu bên cạnh họ cũng trở tay không kịp.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vương Tiểu Thạch búng mạnh năm ngón tay, hai mảnh hoa tuyết đã bay xẹt ra như điện chớp.
Hoa tuyết vốn mềm mại, nhưng từ bàn tay Vương Tiểu Thạch bay ra lại mang theo tiếng xé gió!
Nhưng dù có nhanh đến thế nào chăng nữa, cũng muộn một bước.
Quân cờ đã sắp trúng đích.
Mắt phải của Đường Bảo Ngưu!
Ấn đường của Ôn Nhu!
Vô Tình xuất thủ quả nhiên cực kỳ vô tình.
Chẳng lẽ chỉ cãi nhau mấy câu, vậy mà y muốn đánh mù mắt Đường Bảo Ngưu, dồn một tiểu cô nương như Ôn Nhu vào chỗ chết sao?
Nếu không, thì là vì cái gì?
Nhanh quá rồi.
Vương Tiểu Thạch bắn ra mảnh tuyết quá nhanh, khiến nó ma sát trong không khí sinh ra nhiệt lượng, mảnh tuyết mau chóng tan ra.
Tuy chỉ còn lại hai mẩu tuyết nhỏ bé nhưng vẫn có khả năng xuyên kim phá thạch.
Nhưng đáng tiếc vẫn chậm mất một chút.
Quân cờ vẫn sẽ bắn trúng Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu trước!
Mắt Vương Tiểu Thạch đỏ ửng.
Sau khi bắn ra hai mảnh hoa tuyết, lòng gã chùng xuống đến tận đáy.
Cả mắt cũng đỏ ửng.
Gã chuẩn bị liều mạng với Vô Tình.
Nhưng lúc này lại xảy ra một chuyện. Ở cây trụ cầu bên đó, thấp thoáng có bóng dáng một hán tử.
Bóng hán tử gật gù, tựa như một hán tử đau lòng say rượu trong đêm lạnh, không ai để ý đến y.
Nhưng lúc này y đột nhiên quay đầu.
Không ai nhìn thấy mặt y.
Tay trái của y cầm một mảnh khăn tơ che mặt, nhưng tay phải phất lên.
Hai cây kim, xé gió bắn vọt ra.
Kim nhẹ mà nhỏ.
Câu nói này là giả.
Bởi vì vật nhẹ mà nhỏ tuyệt đối không phát ra được tiếng kêu rít lên như thế.
Kim nhọn mà bén.
Câu nói này là thật.
Bởi vì hai cây kim đang phát ra tiếng kêu xé gió chói tai!
Hán tử ấy, đứng rất gần Đường Bảo Ngưu và Ôn Nhu, chí ít là gần hơn Vô Tình.
Vô Tình ở gần Vương Tiểu Thạch hơn.
Hai cây kim ấy chắc chắn có thể chặn hai quân cờ trước, còn hoa tuyết của Vương Tiểu Thạch đến sau, tất cả sẽ cùng va chạm tại một điểm.
Đây là kết quả tất nhiên.
Nhưng sự thật khác hẳn.
Bởi vì trong khoảng sát na điện chớp lửa xẹt ấy, cây hoa mai ven sông, đột nhiên có hoa rơi xuống như mưa.
Hai đóa hoa, với tốc độ nhanh và mạnh hơn cả quân cờ, hoa tuyết, kim châm, đã đánh bật mũi kim đi ngay trước khi mũi kim chạm vào quân cờ.
Mũi kim bay lệch đi, quân cờ vẫn bắn nhanh tới.
Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu vẫn khó thoát vận rủi.
Hoa tuyết mềm, mũi kim nhỏ, hoa mai dịu dàng, nếu không có lực cổ tay, lực ngón tay, cộng với nội lực, và công lực cực mạnh, không ai có thể phát ra được uy lực như thế.
Hoa đã bắn ra rồi, Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu không thể nào chống đỡ nổi, cũng không né tránh được.
Trong khoảng sát na sinh tử tồn vong, có người ở phía xa quát một câu: “Không thể được!”