Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 21: Khôi phục hiện trường vụ án



Trúng độc thạch tín!

Bóng trăng chiếu xuống ngọn cây loang lổ, gió đêm lướt qua, cành lá ào ào rung động, làm nổi bật bầu khí yên tĩnh trong viện.

Có bài học phán đoán sơ bộ thời gian tử vong trước đó, lúc này không ai xem nhẹ hai chữ mãn tính.

Mộ Thanh quay đầu nhìn về phía gã sai vặt ngoài phòng nói: “Tiếp tục khám nghiệm!”

Gã sai vặt sửng sốt, vội chấm mực.

“Da người chết hơi vàng, cơ thể, trên đùi và mông có thể thấy được đốm hình li ti như hạt mưa, khám ra sắc tố chìm.”

“Người chết là văn nhân, chưa tập võ, bàn tay và gót chân có lớp sừng hóa bất thường, khám ra da bị chai quá mức.”

“Phần rìa bàn tay và gốc ngón tay của người chết thấy các nốt phồng hình tù và hạt nhỏ, khám ra mụn thạch tín.”

“Kết hợp ba triệu chứng kể trên, suy ra trúng độc thạch tín mãn tính!”

Yên tĩnh! Chỉ nghe Mộ Thanh dứt khoát lưu loát khám nghiệm thi thể chẩn bệnh, ngòi bút trong tay gã sai vặt đi nhanh, sắc mặt đau khổ. Hắn ta từng đọc sách trong viện tư thục, chưa từng xem y thư, giấy khám nghiệm tử thi đêm nay có lẽ nên tìm lang trung đến viết!

Bộ Tích Hoan ngồi dưới hành lang, chén trà bằng sứ men xanh tỏa ánh sáng lạnh dưới ánh trăng, chiếu lên đôi mắt hơi lạnh.

Ngụy Trác Chi phe phẩy quạt. Trên mặt quạt là một cành mộc lan trắng, nở trong đêm trầm tĩnh lạnh lẽo, mắt phượng của nam tử lạnh lẽo như nước.

Trúng độc mãn tính, thứ tranh đấu của phụ nhân trong hậu viện như này vậy mà dùng ở trong phủ Thứ Sử. Người hạ độc chắc chắn thường tiếp xúc với Vương Văn Khởi. Nếu là thân thích, hạ nhân trong phủ của ông ta thì không sao, nhưng nếu người này ở phủ Thứ Sử...

Ngụy Trác Chi nhìn về phía Bộ Tích Hoan, Mộ Thanh nhìn thấy sắc mặt hai người, lạnh nhạt hừ một tiếng trào phúng.

Nếu người hạ độc ở trong phủ Thứ Sử, vậy cao thủ dùng độc ở phủ Thứ Sử này hơi nhiều rồi. Cha bị độc hại, nha hoàn kia biết dùng độc, hiện giờ lại có thêm văn thư bị hạ độc trong phủ Thứ Sử.

Văn thư này có lẽ cũng là người của nam tử kia. Nếu không hắn đã không phong tỏa vụ án vì văn thư này. Đêm khuya ngồi ở trong viện hứng gió lạnh xem nàng khám nghiệm thi thể. Từ trước đến nay đám hậu duệ quý tộc sĩ tộc coi xác chết là đen đủi. Khi khám nghiệm thi thể ở huyện Cổ Thủy, những bộ khoái đó đều không muốn dính vào xác chết, phần lớn thời gian nâng xác chết đến nghĩa trang rồi vội vàng bước qua chậu than rời đi, chỉ chờ khám nghiệm xong thì cầm giấy khám nghiệm, theo những gì ghi trên giấy tra án truy nã hung thủ. Nam tử ngồi ở chỗ này xem nàng khám nghiệm thi thể, ngoài không tín nhiệm nàng ra thì có lẽ người chết rất quan trọng với hắn.

Nếu người hạ độc xuất phát từ có oán thù riêng với người chết còn đỡ, nếu xuất phát từ mục đích khác có lẽ sẽ gây bất lợi cho hắn.

“Có thể suy đoán thời gian trúng độc không?” Bộ Tích Hoan ngước mắt nhìn Mộ Thanh.

“Không thể.” Mộ Thanh ngồi xổm trên mặt đất, buông tay, phủ định rất dứt khoát: “Không biết số lượng dùng độc.”

Nơi này thiếu dụng cụ tinh vi, không thể giải phẫu thi thể, lấy nội tạng cắt nhỏ xét nghiệm số lượng tích tụ của chất độc. Mặc dù có dụng cụ, giải phẫu ở thời đại này cũng là chuyện kinh hãi thế tục, là việc luật pháp, phong tục không cho phép.

Bộ Tích Hoan nhìn nàng, thấy nàng ngồi xổm trên mặt đất, ánh nến ấm hồng, đôi mắt kia lại trong suốt lạnh lùng.

Hắn cảm thấy nàng có cách.

Ánh mắt nam tử sâu thẳm, đáy mắt kia lười biếng như gió tuyết ngày đầu đông, lạnh đến trong lòng: “Ta nhớ rõ ngươi hiểu quan sát sắc mặt người.”

Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bộ Tích Hoan, sâu trong đáy mắt lạnh lùng, cũng vào thẳng lòng người.

Không sai, nàng có cách.

Chỉ cần đưa tất cả thân thích bằng hữu, hạ nhân trong phủ và phủ Thứ Sử có thể tiếp xúc với ông ta đến trước mặt nàng, nàng thông qua biểu cảm vi mô là có thể phong tỏa được vào kẻ tình nghi. Nhưng biểu cảm vi mô ở thời đại này là thứ mới lạ, cho dù thời đại nào đều có người cổ hủ, bảo thủ, không chịu thay đổi, giống như Tri Huyện Cổ Thủy. Nàng từng thử nhắc đến, hy vọng có thể mượn thứ này nhanh chóng phong tỏa được thủ phạm, nâng cao hiệu suất phá án, lại bị mắng là nói nhăng nói cuội. Từ đó về sau nàng chưa từng nhắc với ai, không ngờ một lời ở sòng bạc đêm đó vậy mà có người nghe lọt tai.

Nam tử này chỉ dựa vào trận đánh cuộc đêm đó đã có thể nhìn ra chỗ hay của biểu cảm vi mô. Đêm nay còn có thể nghĩ đến lấy cách này truy tra người hạ độc, tiếp nhận sự vật mới cực nhanh, có thể suy một ra ba, khiến nàng lau mắt mà nhìn.

Tiến bộ, biết dùng người, có tướng minh chủ.

Tuy không biết thân phận nam tử này nhưng mấy người trong viện chắc chắn không nhận sai chủ.

“Có thể đấy, nhưng phải chờ sáng.” Mộ Thanh đứng dậy, nhìn vào phòng: “Trước mắt không thể xác định kẻ hạ độc và kẻ giết người là cùng một người, cho nên vẫn phải tra manh mối về hung thủ giết người. Hiện trường càng sớm tra xét thì manh mối tìm được càng nhiều, bất kỳ chuyện gì khác đều phải hoãn lại.”

Bộ Tích Hoan nhìn nàng trong chốc lát, đưa chén trà sang, người áo đen nhận lấy, hắn lười biếng chống cằm nhìn vào trong phòng, không nói.

Ý rất rõ ràng, tiếp tục.

Mộ Thanh đi một vòng ở trong phòng, cũng không biết nhìn gì. Nàng nhìn một vòng mới nói: “Hiện trường không bị phá hỏng, hướng vết máu coi như rõ ràng, án thư ở giữa phòng một vết máu bắn tung tóe, có lẽ hung thủ đâm cú đầu tiên ở chỗ, tiếp đó có một đường vết máu chỉ về phía cửa.”

Mộ Thanh theo vết máu kia bước về phía cửa, nàng cúi đầu nhìn cẩn thận như muốn nghiên cứu vết máu kia ra thứ gì khác. Ánh nến chiếu lên sườn mặt, lúc sáng lúc tối.

Mí mắt Bộ Tích Hoan lười nhác rũ xuống, như ngủ trong gió đêm, ánh sáng trong mắt lại sáng hơn trăng: “Vết máu?”

Mộ Thanh bị cắt ngang, lúc ngẩng đầu trong mắt có sự tàn khốc. Bộ Tích Hoan nhướn mày, vậy mà hiểu một cách thần kỳ, hắn lại cắt ngang nàng vào lúc không nên cắt ngang.

Quả nhiên, Mộ Thanh không nói lời nào đứng dậy, bước nhanh ra cửa. Cầm lấy giấy trắng và bút lông trên tay gã sai vặt chấm đủ mực rồi vẩy lên trên: “Đây là tình trạng vết máu, hình dạng lớn nhỏ bất đồng tỏ vẻ độ cao và phương hướng nhỏ giọt khác nhau.”

Ánh trăng, một giọt mực tản ra trên giấy, không phải vết máu, lại cực kỳ trừu tượng.

“Ba tấc.” Mộ Thanh nâng bút lên cách giấy ba tấc: “Phần rìa giọt máu sẽ ở trạng thái hình tròn hoàn chỉnh.”

“Mười lăm tấc.” Mộ Thanh nâng cánh tay lên: “Phần rìa rõ ràng có hình răng cưa!”

“Ba mươi tấc.” Mộ Thanh dứt khoát đặt tờ giấy xuống đất: “Bên cạnh không chỉ có hình răng cưa, chung quanh chấm tròn còn có rất nhiều chấm tròn nhỏ.”

Mực nước nhỏ giọt, vỡ tan trong đêm, cũng nát trong đáy mắt nam tử như ánh trăng.

Bộ Tích Hoan hơi ngồi thẳng dậy, nhìn màu đen đang dần lan ra trên giấy, sự lười biếng trong mắt rút đi.

Mộ Thanh nâng bút xoay người, tay áo sắc bén đảo qua, mực vẩy về phía hành lang dài ở phía sau.

Ngụy Trác Chi nhảy tránh ra. Nếu không phải khinh công của hắn lợi hại thì thật sự có thể bị vẩy cho một thân mực đen.

Hắn co rút khóe miệng nhìn phía Mộ Thanh. Cô nương này không vừa mắt hắn à?

Mộ Thanh giơ tay chỉ một loạt vết mực dưới hành lang dài: “Trạng thái vết máu phun tung toé, hiện không có điều kiện không cách nào bắt chước, đó là vết máu hình thành do vỡ động mạch phun ra. Đây là vết máu trong trạng thái vứt ném, hiểu chứ!”

Nói xong, nàng xoay người vào cửa, ngồi xổm trên mặt đất, tiếp tục nghiên cứu vết máu ở cửa.

Hiện tại, không ai cắt ngang nàng.

Nhìn trong chốc lát, Mộ Thanh đứng dậy: “Vết máu chỉ ra phía cửa, chứng minh người chết thân trúng một đao chưa chết, muốn chạy ra khỏi cửa phòng cầu cứu. Một đao này có lẽ đâm vào bụng, trong bụng chủ yếu là nội tạng, không dễ chết ngay. Người chết chạy đến cửa, ở chỗ này bị hung thủ kéo một cái, té ngã trên đất.”

Nàng chỉ vào chỗ vết máu bị kéo trên đất ở cửa, tiếp đó chỉ về phía kệ sách: “Người chết té ngã ở chỗ kệ sách, đầu hướng kệ sách chân ở cửa phòng, việc này khớp với lúc khám nghiệm tử thi. Hung thủ ngồi xổm xuống ở chỗ này đâm một đam vào ngực người chết. Đao mang máu theo máu vẩy lên tường.”

Mọi người ngẩng đầu, quả nhiên thấy trên tường có một vết máu vẩy lên!

“Một đao này của hung thủ chắc chắn là đâm vào ngực, bởi vì một đao trên cổ là trí mạng. Nếu lúc này hung thủ cắt một đao trên cổ người chết thì gã không cần phải cho thêm một đao. Sau khi đâm vào ngực, hung thủ cho rằng người chết đã chết, đứng dậy muốn đi, kết quả người chết vươn tay muốn bắt gã.” Mộ Thanh nhìn tay hai hơi giơ lên của người chết, lại chỉ vào chỗ vũng máu tung tóe ở bên: “Hung thủ lại ngồi xổm xuống ở chỗ này, cắt một đao vào cổ người chết. Sao đó xách đao đứng dậy, máu trên đao nhỏ giọt trên mặt đất, chỉ về phía...”

Mộ Thanh theo một hàng máu nhỏ từ cạnh vũng máu quay đầu lại, nhìn về phía án thư, đứng dậy đi qua, ánh mắt rơi xuống bàn sách, ánh mắt biến đổi.

Ánh mắt Bộ Tích Hoan sâu lại.

Trong thư phòng, quan trọng nhất là kệ sách và án thư. Hung thủ từng đến án thư này!

“Công văn chưa mất?” Mộ Thanh quay đầu nhìn về phía trong viện, ánh mắt dừng ở trên người văn nhân kia, gõ gõ mặt bàn.

Tiếng vang kia trong đêm khiến sau lưng người ta ớn lạnh.

“Nơi này, có một thứ, bị cầm đi rồi.”