*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, hai cô gái không ai nói chuyện, mỗi người uống hết một vò rượu mạnh. Hơn nữa, cả hai đều uống quá chén nên ngồi lắc la lắc lư. Vân Tiêu Náo đập vò rượu xuống đất, một tiếng “choang” vang lên, vò rượu vỡ tan tành, bên trong không còn sót lại một giọt rượu nào. Đập xong, nàng cất cao giọng như là say mèm rồi: “Nhường thì nhường, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác! Dù gì thì ta cũng không thích, chuyện đã đồng ý với tỷ muội rồi thì sao có thể đổi ý được? Vả lại, một cô gái tốt không nên tranh giành đàn ông với tỷ muội tốt của mình!”
Nàng nói những lời này bằng giọng điệu cực kỳ hào phóng.
Lạc Tử Dạ gật đầu, cảm thấy cả Vân Tiêu Náo lẫn Thượng3Quan Băng đều là người tam quan đứng đắn, vừa có quan niệm đạo đức vừa có điểm giới hạn. Có điều, quan điểm “cô gái tốt không nên tranh giành đàn ông với tỷ muội của mình” rõ ràng là không phù hợp với chuyện này. Đầu óc nàng không còn tỉnh táo nữa, lèm bèm lên tiếng: “Nhưng hiện giờ chẳng ai trong hai người các ngươi ở bên Diêm Liệt cả, cũng không ai chen chân cướp đoạt tình yêu của ai. Ta cảm thấy trong tình yêu, hai người yêu nhau là điều tốt hơn tất thảy. Náo Náo à, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, nếu ngươi hối hận thì hãy lập tức đuổi theo Thượng Quan Băng nói cho rõ ràng! Ta tin rằng bây giờ ngươi nói rõ ra thì nàng ấy sẽ không trách ngươi đâu. Còn nếu như ngươi2đợi nàng ấy hành động rồi mới nói thì sợ là các ngươi sẽ...”
Thượng Quan Băng tính cách rộng lượng, lại là cô gái giang hồ trọng tình trọng nghĩa chứ không phải hạng người hẹp hòi. Chỉ cần bây giờ Vân Tiêu Náo nói rõ ràng thì chắc chắn là cho dù đối phương có thất vọng, có oán trách nhưng cuối cùng vẫn thông cảm. Nhưng đợi đến khi nàng ấy bắt đầu hành động rồi mà Náo Náo mới...
Vậy thì thành chuyện lớn rồi! Ai gặp phải chuyện này cũng cảm thấy Vân Tiêu Náo đang đùa giỡn nàng ấy thôi!
Vân Tiêu Náo lại lắc đầu, suýt thì cả người ngã nhào xuống đất. Nàng nấc cụt rồi nhìn Lạc Tử Dạ và nói: “Nhưng ta không thích hắn mà! Tuy rằng ta không biết tại sao trong lòng lại khó chịu đến thế!”
Vân Tiêu1Náo đã nói đến nước này rồi, Lạc Tử Dạ cũng biết là việc này không thay đổi được nữa. Nàng đầu choáng mắt hoa, cũng nấc cụt theo, sau đó lắc đầu: “Mong là sau này ngươi không hối hận!” Nàng không muốn đến cuối cùng tỷ muội Vân Tiêu Náo và Thượng Quan Băng lại trở mặt với nhau vì chuyện này.
“Sẽ không đâu!” Vân Tiêu Náo quả quyết lắc đầu, nàng sẽ không hối hận. Nàng vẫn có thể phân biệt được thích hay là không thích. Nếu nàng đã không thích, vậy tại sao lại không tác thành cho hạnh phúc của tỷ muội tốt chứ? “Cầu mong Băng Băng có thể toại nguyện, thành đôi với Diêm Liệt!”
“Ừa!” Lạc Tử Dạ gật đầu. Nếu Náo Náo đã khẳng định không thích Diêm Liệt, vậy một mình Diêm Liệt đơn phương cũng chẳng ích1gì, có đúng không? Với tình hình này, nói không chừng Thượng Quan Băng và Diêm Liệt thật sự có thể thành đôi đó!
Gió càng lúc càng lớn, hai cô nàng càng lúc càng choáng váng đầu óc.
Lạc Tử Dạ đột nhiên đứng dậy: “Chúng ta về thôi!” Nàng vừa đứng lên thì dưới chân lảo đảo, vì chóng mặt mà suýt thì ngã sấp mặt, đầu óc càng lúc càng mơ hồ.
Tình trạng của Vân Tiêu Náo cũng không khá hơn Lạc Tử Dạ là bao. Lúc nàng đứng dậy cũng trượt ngã luôn. Nàng đầu choáng mắt hoa, đột nhiên nói chuyện bị líu lưỡi: “Thái... Thái tử! Chóng mặt... quá! Rượu này tác dụng chậm mà mạnh ghê!”
“Đúng vậy!” Lạc Tử Dạ cũng ý thức được vấn đề này. Không ngờ rượu đại mạc không chỉ mạnh mà tác dụng về sau lại đáng sợ1đến vậy.
Hai người đỡ nhau đứng lên. Lạc Tử Dạ thầm thề trong lòng, tự nhủ sau này hai cô gái ra ngoài uống rượu nhất định phải có một người tỉnh táo. Tình huống cả hai say mèm thế này... hiển nhiên là rất dễ xảy ra chuyện đó!
Hai người say khướt loạng choạng bước đi, càng đi thì tinh thần càng không tỉnh táo. Nếu không phải Lạc Tử Dạ biết rượu đại mạc khác rượu của Trung Nhuyên thì chắc chắn nàng sẽ nghi ngờ có phải rượu đã bị hạ độc hay không.
Hai cô nàng cứ lảo đảo bước đi như thế, rồi đột nhiên Lạc Tử Dạ vấp phải một tảng đá.
Hai người đang dìu nhau cùng ngã nhào xuống đất. Điều kỳ lạ là Lạc Tử Dạ ngã xuống nhưng không bị đau, bởi vì nàng bất ngờ được người ta ôm ngang lên. Vòng ôm quá đỗi xa lạ! Đầu nàng đau như sắp nứt ra, híp mắt nhìn cũng không nhìn rõ. Tiếp đó, nàng nghe thấy giọng nói lạnh như băng ẩn chứa ý khiển trách: “Sao lại uống nhiều rượu như thế?”
Nàng không đáp lại.
Trong khi đó, Vân Tiêu Náo ngã sõng soài dưới đất nhưng người vừa đến hoàn toàn phớt lờ nàng. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, thấy người nọ ôm Lạc Tử Dạ đi mất. Nhưng mà lúc này nàng đang nằm rạp trên mặt đất, không đứng dậy được và cũng không thể ngăn cản.
Sau đó, nàng mê man thiếp đi. Không biết nàng đã ngủ bao lâu, đột nhiên có người lay nàng dậy. Nàng mở mắt, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của Diêm Liệt. Thế rồi nàng lập tức gào to: “Long Ngạo Địch, Long Ngạo... Thái tử uống say, Long Ngạo Địch ôm ngài ấy... ôm ngài ấy đi mất rồi...”