*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn vừa dứt lời, lửa giận trong mắt Phượng Vô Trù càng thêm mãnh liệt, động tác dưới chân cũng mạnh hơn.
Phượng Vô Trù vừa giẫm mạnh, Long Ngạo Địch lập tức nghe thấy tiếng xương gãy rất rõ ràng, đồng thời cảm thấy lồng ngực đau đớn. Hắn cũng biết là sau ngày mai, có lẽ trên ngực mình sẽ hằn một dấu chân. Tuy nhiên, ánh mắt hắn vẫn rét lạnh và cố chấp như cũ. Hắn nói tiếp: “Sao nào, Nhiếp chính vương điện hạ không nghe lọt tai lời nói thật, bị chọc trúng nỗi đau có phải không?”
“Mặc Tử Diệu, Hoàng thái tử hoàng triều Mặc thị, điện hạ thần bí nhất cố đô. Ngươi thật sự tưởng rằng Cô không dám giết3ngươi?” Khóe môi Phượng Vô Trù nhếch lên đầy mỉa mai cùng với lửa giận không thể khinh thường.
Cặp mắt màu đỏ máu của Long Ngạo Địch khẽ híp lại. Lần trước lên núi hắn ta biết là đối phương đã điều tra ra thân phận của mình. Nhưng lúc này đối phương ung dung nói thẳng ra như thế vẫn khiến hắn hơi sửng sốt. Hắn lạnh lùng đặt câu hỏi: “Tại sao Nhiếp chính vương điện hạ lại khẳng định ta chính là Mặc Tử Diệu?”
Phượng Vô Trù không trả lời, ánh mắt nhìn hắn chẳng khác gì đang nhìn kẻ ngốc, tựa như hắn đã hỏi một vấn đề vô cùng ngu xuẩn vậy. Bình thường Lạc Tử Dạ nhìn thấy ánh mắt này của2hắn sẽ muốn cắt đứt quan hệ với hắn ngay lập tức, còn muốn ném giày vào mặt hắn nữa. Và hiển nhiên, lúc này Long Ngạo Địch đối diện với ánh mắt này cũng buồn bực không thôi!
Hắn lạnh lùng nói: “Tất nhiên là ngươi dám giết ta. Chỉ là sau khi giết ta, chẳng phải là ngươi nhất định phải tạo phản sao?”
Nếu Hoàng thái tử triều Mặc chết trong tay Phượng Vô Trù, vậy thì cho dù Phượng Vô Trù thật sự có bản lĩnh phi phàm, cho dù vương triều Mặc thị yếu đuối bất tài, cho dù các nước chư hầu trong thiên hạ e ngại Phượng Vô Trù, nhưng đến lúc đó, dưới áp lực của mấy chữ lễ - nghĩa -1trung, bọn họ nhất định phải đứng ra chinh phạt Phượng Vô Trù.
Đồng thời, Lạc Túc Phong cũng kiếm được một cái cớ cực hay để phủi sạch quan hệ với Phượng Vô Tù, là cơ hội cực tốt để xóa bỏ chức vị Nhiếp chính vương này. Trong khi đó, Phượng Vô Trù rơi vào tình cảnh bị cả thiên hạ cùng tấn công tiêu diệt! Đến lúc đó, cho dù hắn ta không muốn tạo phản thì cũng phải phản.
Tuy nhiên, sau khi Long Ngạo Địch nói xong những lời này, Phượng Vô Trù lại bật cười.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên, người ngoài nhìn vào không cảm nhận được ý cười mà chỉ cảm thấy lạnh thấu xương. Hắn gằn từng câu từng chữ: “Ngươi1cảm thấy, việc đối địch với người trong thiên hạ sẽ khiến Cô sợ hãi? Hay là một chữ ‘phản’ sẽ khiến Cô lùi bước?”
Hắn không thể không thừa nhận, đối với một người không thèm quan tâm đến bất cứ việc gì như Phượng Vô Trù mà nói, cho dù các nước chư hầu cùng tấn công, cho dù vương thất Mặc thị hạ chỉ trừng trị thì hắn ta cũng không sợ hãi chút nào. Hay nói chính xác hơn là, kẻ này hoàn toàn không coi những người đó, những việc đó là vấn đề gì to tát, thậm chí hắn còn chẳng thèm nháy mắt lấy một cái.
Long Ngạo Địch bỗng cười lạnh1một tiếng rồi nói: “Mặc dù Nhiếp chính vương điện hạ không để mấy chuyện này vào mắt, cũng sẽ không sợ hãi không lùi bước một chút nào. Thế nhưng đến lúc đó, ngươi định sắp xếp cho Lạc Tử Dạ thế nào? Để y cùng chịu tiếng xấu phản tặc với ngươi, bêu danh ngàn đời, hay là để y đứng về phe đối lập với ngươi, dẫn binh chinh phạt ngươi theo lệnh của Lạc Túc Phong? Thậm chí vào lúc ta mất mạng ở đây, Lạc Tử Dạ cũng đang có mặt tại hiện trường. Đến lúc đó, ai mà biết được rốt cuộc là ngươi giết ta hay là ngươi và Lạc Tử Dạ hợp tác giết ta? Phượng Vô Trù à, đúng là ngươi có thể giết ta, nhưng tốt nhất là ngươi hãy nghĩ cho kỹ, ngươi tính để Lạc Tử Dạ phải giải quyết thế nào!”
Nghe hắn nói vậy, Phượng Vô Trù rủ mắt, quả thật trong mắt có vẻ phân vân.
Tất nhiên là hắn không sợ gánh cái danh phản tặc, cũng không quan tâm mọi người đối xử với hắn thế nào. Hai mươi năm trước, cả thiên hạ đã vứt bỏ hắn, vậy thì hai mươi năm sau hắn cần gì phải sợ đối địch với cả thiên hạ? Có điều, Lạc Tử Dạ là người ưa sĩ diện, nàng có thể chịu cảnh bị hàng triệu người chửi rủa hay không?
Cho dù hiện tại thiên hạ này do Thiên Diệu quyết định hay là Phượng Vô Trù hắn quyết định, nhưng ngoài mặt vẫn là thiên hạ trong tay họ Mặc! Nếu Long Ngạo Địch thật sự bị mình giết, trong khi Lạc Tử Dạ cũng có mặt tại hiện trường, vậy thì sợ rằng Lạc Tử Dạ không tránh được tiếng xấu phản tặc.
Mà lúc này, Long Ngạo Địch nhìn vẻ mặt này của Phượng Vô Trù liền biết hôm nay mình đã tránh được một kiếp. Phượng Vô Trù sẽ không để cho Lạc Tử Dạ phải cõng trên lưng cái danh bất trung, giết chết Hoàng thái tử. Quả thật Phượng Vô Trù cũng như mình, đều có nhược điểm, mà nhược điểm chính là Lạc Tử Dạ giống như dự đoán của Hiên Thương Mặc Trần! Đây là nhược điểm có thể khiến Phượng Vô Trù thay đổi quyết định, khiến hắn dừng tay, và cũng là nhược điểm trí mạng.
Trong cả quá trình hai người giằng co, Phượng Vô Trù không hề nhấc chân ra khỏi lồng ngực Long Ngạo Địch.
Long Ngạo Địch nhìn ngực mình, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu Nhiếp chính vương đã biết thân phận của bản Thái tử, vậy thì ngươi nên biết là bây giờ ngươi đang phạm thượng! Đối với người trong hoàng thất, ngươi sỉ nhục bản Thái tử như vậy còn khiến bản Thái tử khó chịu hơn cả cái chết. Sao hả, Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy vẫn chưa đủ ư?”
Long Ngạo Địch vừa dứt lời, đôi mắt ma quỷ của Phượng Vô Trù chợt trở nên lạnh lẽo. Hắn cụp mắt nhìn Long Ngạo Địch chằm chằm, dùng giọng nói bá đạo ngạo mạn xen lẫn sự lạnh lùng nói một câu không rõ ý tứ: “Lẽ nào ngươi cảm thấy hình phạt nhỏ nhoi này đã đủ rồi?”