*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gã không kịp phản ứng, tú bà ở trong cửa lúc này mới chú ý tới Lạc Tử Dạ! Vội vàng tiến lên, phất tay nói: “Ôi, Thái tử điện hạ! Ngài tới rồi ư, chân ngài có đau không, có muốn ta tìm một người xoa bóp giúp ngài không?” Lạc Tử Dạ không để ý tới bà ta, ngược lại tên lỗ mãng kia rất không cam lòng nhìn Lạc Tử Dạ: “Thái tử điện hạ? Dù là Thái tử điện hạ cũng không thể không nói lý chứ? Hắn ta nhận đồ của ta, ta ở đây mắng hắn ta mấy câu cũng không được sao?” Lạc Tử Dạ không để ý tới gã, chỉ nhìn về phía mỹ nhân trên lan can, hỏi: “Còn không đi?”.
Doanh Tần bật cười, nhanh chóng nhảy xuống đứng bên nàng. Cũng không biết2có phải do uống nhiều hay không, sau khi hắn tiếp đất, còn hơi lảo đảo mấy cái! Lạc Tử Dạ tiến lên đỡ hắn, không có hứng thú đi cảm nhận cơ thể hắn, chỉ thấy hơi đau đầu. Người này, tối qua nàng đã bảo hắn đừng uống rồi, nhưng nhìn cái bộ dạng trước mắt đi, đâu chỉ là uống mà là uống đến say luôn rồi!
Hắn bỗng nhiên nhích lại gần nàng, giọng nói cũng trở nên thân mật: “Thái tử bảo vệ bản công tử như vậy, là không để tâm tới chuyện này hay ý bảo là ta không nên nói bóng gió với gã? Hay là... ta không nên nhận đồ của gã?”
Lạc Tử Dạ cau mày, nhìn hắn một cái, nhỏ giọng chân thành nói: “Ngươi rất không nên! Đồ người ngoài là của người8ngoài, không làm thì đừng hưởng. Nói thật, cái tính ham lợi vặt này của ngươi rất không tốt, gia rất không tán thành!”
Giọng điệu rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được. Sau khi nàng nói xong lời này, hắn bật cười, nụ cười có phần xa cách.
Nhưng mà, Lạc Tử Dạ lại mở miệng, cười nói: “Nhưng gia bao che! Nhận rồi thì sao, nếu không phải chính gã tình nguyện, ngươi đi cướp về được chắc?”
Chuyện này, chính xác là Doanh Tần nói bóng gió trước, tiếp đó lại giục hỏi tại sao không mang theo đổ tới, hắn cũng có chút sai. Nhưng nếu đã muốn đưa hắn đi, che chở hắn, vậy thì bọn họ chính là bạn bè! Nàng bao che, cho nên dù cho bạn bè có làm gì không tốt,6nàng sẽ âm thầm dạy dỗ nhưng ở trước mặt người ngoài nhất định phải bảo vệ! Nhất là, chính gã này cam tâm tình nguyện đưa đổ tới kia mà? Gã không muốn, cũng đâu có ai có thể ép gã mang tới!
Lời này vừa dứt, đầu tiên hắn hơi sửng sốt, sau đó trong cặp mắt đào hoa kia dần dần hiện lên ý cười.
Hắn đặt bình rượu xuống bàn bên cạnh, cả người nghiêng về phía nàng, rất yên tâm ngả vào lòng: “Ừm, Tiểu Dạ Nhi. Bản công tử buồn ngủ! Đầu còn hơi choáng váng, ngài cõng ta...”
Khóe miệng Lạc Tử Dạ khẽ giật, nghiêng đầu nhìn hắn: “Này! Ngươi nặng lắm đấy!” Nhưng mà, lúc nàng nghiêng đầu nhìn sang, hắn đã cụp mắt, hàng lông mi dài phủ xuống bóng mờ xinh đẹp, người cũng đã3ngủ, cũng không biết đây là ngủ hay là đã say khướt rồi! Cảnh tượng này khiến cho Thanh Thành đứng ở chỗ tối không khỏi run sợ. Hận không thể lập tức tiến lên, vác công tử nhà mình quay về! Công tử nhà mình thể mà dám say ngã lên trên người tên Thái tử cầm thú kia, đây chẳng phải là lấy “cúc hoa” của mình ra đùa sao?
Thanh Thành cuống lên, Lạc Tử Dạ cũng không biết nói gì. Một tên đàn ông hơn một mét bảy mét tám, cho dù ngày thường có yêu nghiệt, hấp dẫn đến mấy đi nữa thì cũng nặng muốn chết! Nhìn tình hình trước mắt này chẳng lẽ nàng phải lao động tay chân ư?
Tên lỗ mãng kia rất không cam tâm, nhưng vì e dè thân phận của Lạc Tử Dạ,5hơn nữa nói cho cùng vẫn là chính gã chủ động đưa tới, vì vậy đành nhịn không lên tiếng nữa.
Ngược lại Lộ Nhi nhìn gã một cái, hỏi: “Thái tử, người này coi rẻ hoàng tộc, vậy xử trí như thế nào?”