*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1àng ta lại tiếp tục nói: “Sao có thể còn có, khụ khụ, còn có...” Còn có sức đánh trả? Điều này không hợp lý, người trúng Tác Hồn hương thì không thể vận được nội lực.
Nàng ta nói xong, Nhiếp chính vương điện hạ khẽ hất cằm, trên gương mặt càng lộ rõ vẻ ngạo mạn cùng khinh miệt. Hắn nói một cách chậm rãi bằng chất giọng ma mị thuần lạnh: “Với năng lực của ngươi, từ lúc mới bắt đầu đã bị Cô phát hiện ra điều bất thường, lại còn dám trông chờ lúc ngươi tới gần thì Cô đã mất hết nội lực? Có lẽ ngươi đã quá đề cao bản thân rồi. Ngươi cho rằng Cô cần dùng đến nội lực để đối phó với ngươi ư?”
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt3Hách Đề Na xám như tro.
Vì vậy ý của Phượng Vô Trù là từ lúc mới bắt đầu đã phát hiện ra mục đích của mình, cho nên Tác Hồn hương vốn không chế trụ được toàn bộ nội lực của đối phương. Mà ý của đối phương cũng rất rõ ràng, với hắn mà nói, cho dù không dùng nội lực đối phó mình thì cũng chẳng tốn bao nhiêu hơi sức!
Nàng ta nằm sấp trên mặt đất, không định nói thêm lời nào, chỉ cười lạnh: “Nếu đã như vậy, ta... Ta cũng không còn gì để nói, muốn chém muốn giết thì cứ làm đi!”
Hách Đề Na nói xong liền nhắm mắt lại, bộ dạng nằm đợi chết.
Không ít đại thần đều nhìn sang Lạc Túc Phong, gương mặt đen thui. Mà vẻ mặt Lạc2Túc Phong giờ phút này cũng không dễ coi cho lắm. Hách Đề Na là công chúa Lâu Lan, xảy ra việc như vậy có thể xem như là Lâu Lan gây hấn với Thiên Diệu, Lâu Lan đã sớm bị Phượng Vô Trù chiếm được, thế mà hôm nay vẫn còn có gan như vậy. Lạc Túc Phong lạnh lùng nhìn về phía Hách Đề Na, cao giọng hỏi: “Hách Đề Na, hôm nay Lâu Lan các ngươi định làm phản sao?”
“Không phải là do Thiên Diệu các ngươi bức ép chúng ta ư?” Hách Đề Na nói đến đây thì nhìn về phía bọn họ, ánh mắt âm u lạnh lẽo đến đáng sợ. Cho dù lúc này nàng ta đã không còn đủ sức, nhưng nàng ta nói ra những lời này khá trôi chảy,1không hề ngắt đoạn, mối hận của nàng ta hết sức rõ ràng!
Lần này mọi người đều không hiểu gì cả. Thiên Diệu bức ép Lâu Lan làm phản từ lúc nào chứ? Sao bọn họ lại không hề biết gì về chuyện này?
Lạc Tử Dạ cũng lạnh lùng đứng dậy đi đến trước mặt Hách Đề Na, ngồi xổm xuống, nói bằng giọng rét lạnh: “Ngươi nói rõ chuyện này ra thì gia còn có thể để cho ngươi được toàn thây!”
Từ lúc cô gái này có ý định quyến rũ Phượng Vô Trù, trong lòng nàng đã viết đầy mấy chữ “không vui” thật to. Nhưng nếu Hách Đề Na thật sự có thể mê hoặc được Phượng Vô Trù vậy cũng coi là bản lĩnh của nàng ta, là mình đã nhìn lầm người, Phượng1Vô Trù không đáng để mình giao phó cả đời, cũng không có gì đáng để oán trách. Nhưng đối phương lại muốn lấy mạng của hắn!
Đối với nàng mà nói, Phượng Vô Trù là người quan trọng nhất, là người trong lòng nàng, há lại để cho người ta ra tay với hắn? Nàng thậm chí không dám tưởng tượng nếu Phượng Vô Trù yếu hơn một chút, để cho cô gái này ra tay thành công, vậy nàng phải làm sao? Lẽ nào lại phải gánh chịu nỗi đau xé lòng sinh ly tử biệt như lúc cha mẹ qua đời hay không?