*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vì sao ư?” Thanh Thành nhìn hắn, theo trực giác, gã cho rằng Thái tử làm thể chính là vì nhằm vào sắc đẹp của chủ tử nhưng gã không dám lên tiếng. Người mặc bộ quần áo đỏ diêm dúa lòe loẹt khẽ đi vài bước, bước chân còn hơi lảo đảo. Lực đạo cuối cùng lúc tranh đấu, Phượng Vô Trù hóa giải, hắn cũng kịp thời thu tay lại nhưng mà thu tay đột nhiên như vậy sẽ bị phản phệ. Đối với hắn mà nói, cũng là hai lần bị phản phé! Hắn lảo đảo một lúc mới đứng vững! Có thể đoán được, Phượng Vô Trù theo Lạc Tử Dạ xử lý xong xuôi mọi việc, không chừng mới đi được nửa đường2về phủ Nhiếp chính vương đã ngất xỉu luôn rồi!
Hắn bỗng bật cười, Phượng Vô Trù đã yêu Lạc Tử Dạ vì sự bất khuất lẫn quật cường, không để lộ sự yếu đuối, còn có cả sự xa lánh từ trong xương cốt và cả tính cách không dễ động vào! Vì Phượng Vô Trù là người như vậy, nên cũng chỉ có người như thế mới có thể khiến hắn động tâm!
Còn bản thân hắn thì sao? Vì Lạc Tử Dạ đối xử tốt với hắn? Hay là vì, ánh mắt sáng lấp lánh như đá quý trong khoảnh khắc đấy?
Hắn im lặng một lúc, khẽ nói: “Nếu như người y muốn là ta, ta cho!” Thanh Thành trợn to mắt...
Suốt cả chặng đường bay lượn8đến gần tẩm cung, Phượng Vô Trù không nói gì, cũng không có hành động quá phận nào. Lạc Tử Dạ cảm thấy vui vẻ, cho rằng rốt cuộc người này cũng hiểu được chút tôn trọng, biết không thể được nên cũng không cưỡng ép!
Tới nóc nhà đối diện tẩm cung, nàng nâng ngón trỏ lên đặt ở giữa môi, nhìn Phượng Vô Trù khẽ “suýt” một tiếng!
Sau đó nàng ngồi xuống nhưng lại hoàn toàn không nhận ra rằng hiện tại nàng đang ngồi trong lòng Phượng Vô Trù, bị hắn ôm lấy, hơn nữa lưng còn dán sát vào người hắn! Nàng cũng không nhận ra sự khác thường của Phượng Vô Trù, vì hắn che giấu rất tốt, nên hoàn toàn không nhận ra6có gì kỳ lạ.
Tuy thỉnh thoảng nàng lại ngửi thấy mùi máu tanh nhưng mùi này cũng chỉ thoảng qua trong chốc lát rồi từ từ tiêu tán, vì đều bị hắn cố gắng nuốt xuống! Nàng quay đầu nhìn hắn, thấy đôi đồng tử ma mị của hắn cũng đang nhìn mình, nhưng hoàn toàn không thấy vết máu. Nàng hơi nghi ngờ, hỏi lại: “Ngươi không sao chứ?” Hỏi xong thì quan sát cả người hắn, hắn trông rất bình thường, không giống như xảy ra chuyện. Cũng không thấy vết máu nào! Hắn không trả lời, đôi đồng tử ma mị khóa chặt lấy nàng, trầm giọng hỏi: “Ngươi quan tâm sao? Nếu Cô thật sự có chuyện, người quan tâm sao?” Hắn vừa hỏi3xong, đôi đồng tử ma mị cũng sáng lên, nóng rực. Ánh mắt này khiến Lạc Tử Dạ cảm thấy hơi khó chịu, ánh mắt giống của một người đang nhìn người mình yêu vậy! Nàng khẽ nhíu mày, nhớ tới quan hệ hiện tại của hai người, lại nhớ đến mấy lần hắn giúp đỡ nàng, vốn cũng chỉ muốn nói cho qua, đáp một tiếng phải, đột nhiên lại cảm thấy cùi chỏ của mình hơi đau, đây cũng do cái tên khốn này đánh vào lúc trưa! Thế là câu nói đó cũng mắc luôn ở trong cổ họng, không thốt ra! Quan tâm hay không quan tâm, đúng là cả một vấn đề: Vấn đề lớn hơn là, rõ ràng tên khốn này giống5như một kẻ thích tìm phiền phức vậy, thỉnh thoảng lại cứ làm khó nàng, tại sao nàng còn cảm thấy đó là vấn đề chứ? Vấn đề này, vấn đề nọ. Lạc Tử Dạ cũng bị mù mờ bởi chính mình, nên không thèm nói gì nữa.