*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nhiên, hiện thực lập tức nói cho hắn biết rằng hắn đã quá lạc quan rồi! Phượng Vô Trù cười lạnh một tiếng, nâng tay lên một lần nữa. Diêm Liệt thấy vậy, buột miệng kêu to: “Vương!” Hiển nhiên là hắn phản đối Phượng Vô Trù tiếp tục sử dụng nội lực.
Tích tình của Vương quá ư ngang ngược, không cho phép kẻ khác xúc phạm mình. Nhìn tình hình hiện tại mà xem, rõ ràng là Diêm Liệt hắn có thể cùng đám thuộc hạ xông lên xử lý tên áo đen này. Thế nhưng Vương đã bị khiêu khích, trong lòng ngài hiện đang ngùn ngụt ngọn lửa hiếu chiến và giận dữ vì bị mạo phạm, cho nên Vương không cho hắn nhúng tay vào! Nhưng mà tình trạng của Vương lúc này... Phượng Vô Trù vẫn không thèm để ý đến Diêm Liệt.
Trong lòng2hắn chỉ có cơn giận bừng bừng. Thứ nhất là giận tên tiểu tử Lạc Tử Dạ chết tiệt kia dám chạy đi cứu cái tên ẻo lả yếu đuối Doanh Tần ấy. Thứ hai, cho dù hắn có là hổ xuống đồng bằng thì cũng không cho phép những tên tép riu này láo xược trước mặt mình.
Phượng Vô Trù nâng tay lên một lần nữa, nội lực tràn ra từ ngón tay! Tên thủ lĩnh áo đen hoàn toàn không ngờ rằng Phượng Vô Trù đang bị thương như vậy mà vẫn dám sử dụng nội lực!
Một đòn này...
Phượng Vu Trù truyền nội lực vào cây sáo ngọc đen, “rầm” một tiếng khiến tên áo đen kia lảo đảo. Cả người hắn ta bị đánh bay ra ngoài mấy trượng! Tiếp đó, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, tê liệt ngã xuống mặt đất! Hắn ta8muốn đứng lên, nhưng vừa rồi Phượng Vô Trù ra tay quá nặng, khiến hắn ta không thể đứng dậy nổi...
Hắn ta chỉ có thể ôm ngực, trơ mắt nhìn Phượng Vô Trù nhấc chân bước tới.
Nội lực của Phượng Vô Trù tỏa ra khiến cho toàn bộ đám thuộc hạ của gã áo đen đều đứng chôn chân tại chỗ. Lúc này, đừng nói đến chuyện bảo vệ chủ nhân mình, ngay cả di chuyển thôi mà bọn chúng cũng không nhúc nhích được. Vì vậy, bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Vô Trù đi về phía chủ nhân đang bị thương của mình, tâm trạng cực kỳ khẩn trương... Tuy rằng Nhiếp chính vương điện hạ đang bị thương, nhưng hắn vẫn duy trì dáng vẻ ngạo mạn và khinh thường tất cả. Hắn bước tới gần tên thủ lĩnh kia, nhấc chân rồi dứt6khoát đạp lên người hắn ta. Hắn đang buồn bực vì chuyện của Lạc Tử Dạ, thể là dùng chân nghiền lên người tên kia mấy cái như đang trút giận vậy.
Hành động ấy khiến cho tên thủ lĩnh áo đen phun ra một ngụm máu. Phượng Vô Trù chỉnhìn chằm chằm vào hắn ta, trầm giọng nói: “Minh Dận Thanh, bản lĩnh không lớn, nhưng lá gan lại không nhỏ đâu!” Con người Minh Dận Thanh co rụt lại. Hắn không ngờ đối phương có thể dễ dàng nhận ra thân phận của mình như vậy. Trên thực tế, bàn về võ công, trong thiên hạ này có rất ít người là đối thủ của hắn, nhưng thật không ngờ Phượng Vô Trù lại lợi hại đến nhường này! Lẽ nào là do Phượng Vô Trù hơn mình bảy tuổi nên tu vi cũng nhiều hơn mình bảy năm3ư? Không, tuyệt đối không đơn giản như vậy đâu!
Minh Dận Thanh ho sặc sụa nhưng vẫn không định xin tha. Hắn nhìn thẳng vào Phượng Vô Trù, lên tiếng hỏi: “Vậy thì không biết Nhiếp chính vương định xử lý bản vương thể nào?”
Phượng Vô Trù nhìn xuống hắn ta, ánh mắt ngạo mạn và khinh thường. Không ai biết rằng giờ phút này hắn đang cố hết sức để kiểm soát nội lực đang dao động không ngừng trong cơ thể. Về phần Minh Dận Thanh, lúc này hắn ta đã không còn sức mà vùng dậy phản kích nữa rồi. Cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp ma mị lại chậm rãi vang lên: “Nể tình người lên kế hoạch phái người ám sát tên ẻo lả chết tiệt kia, Cô sẽ không giết ngươi!”.
Tên ẻo lả chết tiệt?
Nghe thấy câu này, cả Diệm Liệt và Minh5Dận Thanh đều nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ xem kẻ nào thích hợp với danh từ ấy. Sau một hồi ngẫm nghĩ, Minh Dận Thanh sực nhớ ra mình còn phải người đi ám sát một kẻ khác. Thể là khóe miệng của cả hai người bọn họ đều run run, cậu vừa rồi là Phượng Vô Trù là mắng Doanh Tần đẩy hả?
Diêm Liệt đỡ trán, tính tình của Vương... Trước đây Vương đã bao giờ như vậy đâu, sao bây giờ lại mắng sau lưng tình địch chứ? Tuy Doanh Tần cũng khá xinh đẹp, nam nữ đều “ăn”, nhưng cũng làm gì đến mức bị gọi là ẻo lả nhỉ? Lại còn là tên ẻo lả chết tiệt nữa chứ! Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh Minh Dận Thanh bị Vương đánh đến nỗi trọng thương và bị giấm dưới lòng bàn chân, Diễm Liệt cũng hiểu được vì sao Doanh Tân lại muốn hợp tác với những tên tình địch khác để đánh bại Vương.
Về phần Nhiếp chính vương điện hạ, sau khi nói xong mấy lời kia, dường như hắn vẫn còn chưa hết giận. Thế là hắn lại nghiên chân lên người Minh Dận Thanh thêm vài cái nữa, đồng thời cắn răng nghiến lợi nói: “Đồ ẻo lả chết tiệt, đồ ẻo lả yếu đuối, đồ lấy sắc dụ người, đồ giả bộ đáng thương...” “Phụt...” Minh Dận Thanh bị Phượng Vô Trù dùng chân nghiền như vậy liền phun ra thêm một ngụm máu. Hắn ta cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo, rõ ràng là Phượng Vô Trù đang giận chó đánh mèo đây mà!
Sau khi Nhiếp chính vương điện hạ mắng chửi vài câu, hình như cuối cùng hắn cũng đã bình tĩnh lại. Hẳn rút chân về, khinh khỉnh nói với Minh Dận Thanh: “Cút!”
Hắn vừa dứt lời, nội tức cũng tản ra. Thuộc hạ của Minh Dận Thanh không bị nội lực ngăn cản nữa, lập tức tiến lên đỡ lấy hắn, định rời đi. Thế nhưng, bọn họ chưa đi được vài bước thì đã nghe thấy giọng nói không biết là nhắc nhở hay cảnh cáo của Phượng Vô Trù vang lên từ phía sau: “Cô nhắc ngươi một câu, Doanh Tần chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất trên con đường leo lên ngôi vị Hoàng đế của ngươi!”
Nghe Phượng Vô Trù nói vậy, Diêm Liệt chỉ còn biết để trán. Vương đang kéo thù hận cho Doanh Tẩn đấy à? Mặc dù những điều Vương nói đều là sự thật.
Đương nhiên Minh Dận Thanh biết rõ là xưa nay Phượng Vô Trù rất khinh thường việc nói dối. Hắn gật đầu, ánh mắt rét lạnh như muốn giết người. Hiển nhiên, ý muốn giết người ấy là nhằm vào Phượng Vô Trù đã sỉ nhục hắn ta ngày hôm nay, đồng thời cũng nhằm vào Doanh Tần. Dưới sự giúp đỡ của đám thuộc hạ, hắn bất người vài cái, sau đó biến mất giữa không trung.
Sau khi Minh Dận Thanh rời đi, sắc mặt Phượng Vô Trù đột nhiên thay đổi, không chống đỡ được nữa. Hắn bỗng phun ra một ngụm máu đen rồi lập tức hôn mê bất tỉnh. Diêm Liệt hét lên đầy hoảng sợ: “Vương!”