*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diêm Liệt thầm sắp xếp và sửa lại trong lòng là: Người chuẩn bị thả Quả gia vào đó đấy à?
Hắn quay lại đối diện với nó, im lặng một lúc, đồng thời cũng nhìn Quả gia rất lâu. Sau đó, hắn nghiêng đầu đi không thèm nhìn nó nữa, nhưng vẫn kiên quyết ngồi ở bên cạnh nó. Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, không có bất kỳ cảm xúc gì, giọng nói đẩy kiên quyết vang lên: “Không! Ngày hôm nay người đừng hòng đi vào đó!” Nghe được lời nói của hắn, Quản gia vốn đã cảm thấy hành động cởi quần áo chủ nhân của Lạc Tử Dạ đã khiến mình mù mắt lắm rồi, bây giờ lại2cảm thấy mắt mình càng bị mù hơn! Thật khổ cho nó, vậy mà nó còn tưởng rằng lương tâm của hắn trỗi dậy, làm nó mừng hụt cả buổi trời!
Nó tức giận bay lên, đạp thêm một cú nữa vào mặt Diệm Liệt: “Cầm thú! Đạp chết ngươi Quả gia, Quả gia đạp chết người... Không cho Quả gia đi vào, vậy lúc nãy ngươi nhìn chằm chằm Quả gia làm cái gì? Quả gia nhìn chằm chằm làm cái gì?”
Diêm Liệt vung tay lên, gạt cái móng chim của nó xuống.
Hắn lại tiếp tục nói với vẻ mặt không chút cảm xúc: “Chẳng qua là ta cảm thấy người hát càng lúc càng hay! Giai điệu của bài hát ngày8hôm nay cũng không tệ lắm... Còn nữa, ta là người, còn ngươi là động vật có cánh, người mới thật sự là cầm thú!”
“Ợ!” Quả gia nghe vậy thì không đạp hắn nữa mà trợn mắt lên nhìn hắn, cũng không quan tâm đến chuyện cầm thú với chẳng cầm thú. Dù sao Quả gia cũng là chim, lại là thần thú, nói là cầm thú thì cũng chẳng phải là vấn đề gì quá lớn! Nhưng những lời còn lại của Diêm Liệt thì lại thu hút được sự chú ý của nó, đến nỗi quên cả vấn đề trinh trắng của chủ nhân nhà mình. Nó từ từ đi đến gần chân của Diêm Liệt, dùng cánh đập vào6chân của hắn rồi mỏ chim há ra, nở nụ cười rất nịnh nọt. Nó cẩn thận hỏi thăm: “Quả gia thật thế à? Quả gia thật sự hát êm tai sao?”
Lừa ngươi đấy! Diêm Liệt rất muốn nói thẳng ra câu này! Trên thực tế, một con chim có cổ họng gần giống như chim sáo đen, cho dù điệu nhạc có hay đến mấy, nhưng qua miệng nó, vì âm sắc nên chắc chắn chẳng thể nào dễ nghe được! Có điều, Quả gia rất quan tâm đến vấn đề thể diện, đây là chuyện mà ai cũng biết, Diêm Liệt hắn đây còn biết rõ hơn. Vào lúc này, nói vài lời nịnh nọt để nó yên tĩnh một3lúc, không tiếp tục khóc lóc gây ầm ĩ muốn đi vào nữa là đã có lời rồi. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn khen nó!
Mà đã khen ngợi thì không thể để dã tràng xe cát được! Diêm Liệt liền gật đầu, đáp lại một câu trái với lương tâm: “Ừ, thật đấy!”
Quả gia nghe xong câu này thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều! Đồng thời để biểu đạt rằng mình đang rất vui sướng, nó phấn khởi giơ một cái cánh lên, chỉ vào bầu trời, còn nở một nụ cười ngu ngốc. Vì vậy, chuyện liên quan đến Lạc Tử Dạ và chủ nhân, nó cũng không có thời gian rảnh rỗi mà chú5ý nữa!
Diêm Liệt liếc nhìn nó một cái, phát hiện lời nịnh nọt của mình đúng là rất hiệu quả, hơn nữa sau đó nó cuối cùng cũng yên tĩnh. Bấy giờ, hắn mới đưa mắt nhìn lướt qua chung quanh một vòng, liền phát hiện Vân Tiêu Náo vẫn còn trên nóc nhà.
Nàng không xuống đất, cũng không rời khỏi.
Hẳn sững sờ, cẩn thận nhìn qua. Bởi vì nội lực cao thâm nên nhân lực của hắn cũng rất tốt, chỉ cần nhìn một cái là đã có thể thấy được rất rõ ràng. Sau đó, hắn liền nhìn thấy lúc này nha đầu kia vẫn ôm chân ngồi ở chỗ đó, răng cắn chặt xuống môi dưới, hai mắt nhìn chằm chằm vào gian phòng của Vương. Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, rơi lên trên mặt nàng, nhìn đúng là rất đẹp. Sau khi nàng nhìn một lúc lại lặng lẽ dùng tay áo chùi khóe mắt, tất nhiên là đang lau nước mắt... Một khắc đó, hắn cảm thấy choáng váng. Vân Tiêu Náo thật sự thích Thái tử sao? Lúc này Lạc Tử Dạ ở đây, cũng nhất định là do nha đầu này gọi đến. Nàng thích Lạc Tử Dạ nhưng vẫn lựa chọn tác thành cho Vương, tác thành cho mối tình đoàn tụ của Lạc Tử Dạ, sau đó lặng lẽ ngồi trên nóc nhà lau nước mắt. Nên bảo rằng nàng lương thiện hay là nói nàng ngốc đây?