Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 155: Đó chính là máu xử nam của ngươi! (6)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế nhưng, chân nàng vừa bước được đến cửa thì bỗng nhiên dừng lại. Cơn đau trên khuỷu tay nàng chợt nhói lên, phần ngực bị hắn cắn đêm qua cũng ê ẩm. Nàng cảm thấy, nếu mình cứ rời đi như vậy thì thật sự quá thiệt thòi! Hay là bây giờ nhân cơ hội hắn chưa tỉnh lại, mình cứ đùa cợt hắn hoặc là sờ mó hắn một lúc?

Lạc Tử Dạ nghĩ đến đây, cái đầu nhỏ cũng quay ngoắt lại. Mân Việt trông thật thà trung thực như vậy, chắc sẽ không lừa nàng đâu. Mà người có thể làm đại phu cho Phượng Vô Trù, chắc chắn y thuật cũng rất tốt! Vì thế, nàng cho rằng thật sự phải hai canh giờ nữa Phượng2Vô Trù mới tỉnh lại, mà đây chính là thời cơ tốt nhất để trừng trị tên khốn này! Có điều, nàng đâu biết được, Mân Việt đúng là trung thực thật đấy, nhưng còn Diễm Liệt thì lại không...

Nàng bước lại gần Phượng Vô Trù, đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt “ghim” ngay ở chỗ quần hắn. Hay là nhìn thử một chút nhỉ? Ừ! Cứ nhìn xem thế nào! Nàng vừa mới đưa tay ra nhưng vì quá kích động mà vấp phải mép giường, lại còn “may mắn” thể nào mà giẫm phải dây thắt lưng của chính mình. Vì thế, áo ngoài của nàng lại bị tuột ra trước!

Nhưng nàng cũng chẳng để ý đến chuyện ấy, chỉ nhăm8nhe nhắm ngay một góc độ thích hợp, nhanh chóng cởi giày và với

Nàng leo lên giường rồi vội vàng bò vào bên trong, hoàn toàn không biết kẻ đang say ngủ kia đã sắp tỉnh. Nàng còn nghiêm túc sờ cằm mình, suy trước tính sau đắn đo cả buổi trời! Cú vấp chân khi nấy cũng khiến nàng tỉnh táo hơn một chút. Gì chứ, mặc dù nàng rất háo sắc, nhưng cái tính háo sắc ấy vẫn luôn có tiêu chuẩn và giới hạn. Nàng thật sự muốn cởi quần hắn ra à?

Bàn tay vươn ra rồi lại rút về, sau đó lại vươn ra...

Bỗng chốc, trong đầu nàng sực nhớ ra, tên khốn này cứ sểnh ra là chạy đến phi lễ mình! Ngay lập tức,6mặt nàng giận đến tái xanh. Lúc người ta chòng ghẹo sờ soạng mình có bao giờ khách sáo gì đâu! Vậy thì nàng còn phân vân cái quái gì chứ?! Vừa nghĩ vậy, nàng liền đứng lên, giạng hai chân ra ngồi lên đùi hắn. Hành động này đơn thuần chỉ vì muốn tiện cho việc cởi quần hơn, chỉ cần kéo một cái là sẽ lột ra hết! Hai cánh tay nàng vươn ra, nắm lấy quần của hắn.

Khi quần từ từ được kéo xuống, tâm trạng của nàng cũng càng lúc càng kích động. Thậm chí nàng còn cảm thấy nước miếng và máu mũi của mình đã chảy ra, đang chầm chậm lơ lửng giữa không trung, sắp rơi xuống dưới! Sau một tiếng “lộp bộp”3nho nhỏ, giọt máu mũi rơi ngay trên quần hắn. Nàng giơ tay lên quẹt mũi rồi bối đại lên trên giường. Bàn tay nàng kéo quần hắn xuống từng chút từng chút một, sự kích động của nàng cũng lên tới đỉnh điểm, khó mà diễn tả thành lời! Mà nụ cười trên mặt nàng đã ngoác đến tận mang tai! Tên thối tha này, lúc bắt nạt mình chắc chẳng ngờ tới có ngày hắn sẽ ngủ say không tỉnh dậy nổi, mặc người ta muốn làm gì thì làm đúng không?

Ánh mắt nàng tối lại, đang định hít một hơi lột sạch quần xuống!

Ấy nhưng! Trong lúc tay đang kéo, bỗng nhiên, một cái tay khác lại từ đầu trồi lên, ấn chặt tay nàng xuống, khiến5cả người nàng cứng đờ! Đôi mắt ma quỷ của hắn mở ra, bởi vì vừa mới tỉnh nên có vẻ vẫn còn hơi mông lung. Nhưng chỉ một thoáng sau, hắn lập tức nhận rõ tình hình trước mắt. Lông mày hắn nhíu lại, giọng nói trầm thấp cất lên quát hỏi: “Ngươi đang làm gì đấy?”.

Khóe miệng Lạc Tử Dạ co giật, nhìn hắn chằm chằm. Không phải đã bảo là hai canh giờ nữa mới tỉnh lại sao? Nếu biết rằng hắn sẽ tỉnh dậy nhanh như vậy thì nàng đã chạy khỏi đây từ lâu rồi! Hiện giờ tay mình đã bị hắn đè lại, muốn rút cũng không rút nổi. Mà đương nhiên, nàng cũng không thể bảo rằng hắn nhìn nhầm rồi, nàng không làm gì cả!

Đôi mắt giảo hoạt xoay tròn một vòng, trong đầu nàng lập tức nảy ra một phương pháp có thể chỉnh được hắn! Nàng bèn thở dài một hơi, nói bằng giọng có vẻ rất buồn bực: “Không thấy à? Gia đang mặc quần cho ngươi đấy!”

Mặc quần? Hàng lông mày rậm của Phượng Vô Trù nhướng lên. Tuy nói là đang mặc, nhưng sao hắn lại cảm thấy tự thể của tên tiểu tử này giống như đang định cởi ra thì đúng hơn?

Nàng nói xong, thấy hắn vẫn cứ nhìn mình chằm chằm không lên tiếng, bèn liếc mắt sang nhìn đai lưng lỏng lẻo của mình rồi lại nói tiếp: “Chuyện là như thế này... Đêm qua sau khi hàn độc trong người ngươi phát tác khiến người ngất đi, ngươi cứ ôm gia mãi không chịu buông, lại còn không an phận mà cọ tới cọ lui. Người biết mà, gia chỉ là một người đàn ông bình thường, cho nên gia nhịn không được mới đè lên ấy ấy ngươi! Mà sau đó, để tránh cho người tỉnh lại không chấp nhận được việc mình bị người khác đè lên, gia mới định mặc lại quần áo cho ngươi đàng hoàng. Gia nghĩ, thôi thì cứ làm như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra, cho nên... Ôi, thật đáng tiếc, cuối cùng người vẫn tỉnh lại!”

Lúc nói ra những lời này, giọng điệu của nàng nghe có vẻ tiếc nuối vô cùng. Mà ở bên kia, sắc mặt của Phượng Vô Trù cũng càng lúc càng khó coi. Đôi mắt ma quỷ kia cứ dán chặt vào nàng, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, hiển nhiên là không tin chút nào!

Lạc Tử Dạ thấy hắn vẫn nghi ngờ thì liếc mắt nhìn vào quần hắn, sau đó lại nhìn sang vết máu mình bồi trên giường. Cuối cùng, nàng cất giọng sang sảng tựa như vừa phát hiện ra chứng cứ xác thực: “Kia kìa, dấu vết này chính là máu xử nam của ngươi đó!”