*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời này của nàng vừa mới nói ra, đôi mắt của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn! Thực ra, trong lúc mơ hồ mê man kia, dường như hắn đã ôm một thứ gì đó rất mềm mại ấm áp, còn cọ qua cọ lại mấy lần! Đối với chuyện này thì hắn vẫn còn có ấn tượng! Cũng vì chuyện này mà đôi lông mày rậm của Phượng Vô Trù cau lại, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày rất sâu! Lúc này hắn mới bắt đầu suy nghĩ xem lời nói của Lạc Tử Dạ có phải thật hay không. Phương Vô Trù cố nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua, thế nhưng ấn tượng về chuyện tối qua cũng không mạnh lắm. Hắn chỉ có thể mơ hồ nhớ được là mình2đã xé quần áo của ai đó, cộng thêm có một thứ mềm mềm ấm ấm áp vào lồng ngực của mình. Khi ấy hắn cứ giữ khư khư không chịu buông tay, sau đó, sau đó...
Chuyện sau đó thì chẳng có ấn tượng nào cả. Thế là sắc mặt của Nhiếp chính vương điện hạ dần chuyển thành màu xanh. Lạc Tử Dạ lặng lẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn sắc mặt của Phượng Vô Trù. Nàng lập tức biết rằng lúc này hắn cũng đang hoài nghi, nếu không thì sắc mặt của hắn sẽ không trở nên khó coi như vậy!
Thể là nàng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, càng nói càng hăng: “Quần áo của gia là do ngươi xe. Lúc đó gia hơi tức giận, còn đạp ngươi một cú nữa!” Nàng nói8xong, lại nuốt một ngụm nước bọt. Mặc dù nàng làm vậy là muốn khiến cho hắn tin nàng, thế nhưng trong thâm tâm nàng lại biết rõ, với tính tình không cho phép bất cứ ai mạo phạm hay cãi lời của hắn, nàng đạp hắn một củ thật ra cũng là hành vi tìm đường chết!
Nàng vừa dứt lời, lại lập tức nhân lúc hắn chưa kịp nổi giận mà nói ngay: “Nhưng cuối cùng vẫn... Mà xét đến cùng, chuyện này cũng tại ngươi. Ai bảo ngươi cứ túm chặt lấy gia, không chịu buông tay ra!” Nhiếp chính vương điện hạ bỗng cảm thấy chỗ đuôi lông mày của mình nhói đau, trong đầu cũng vô cùng hỗn loạn. Chuyện làm hắn khó chịu nhất là những gì mà Lạc Tử Dạ nói, trên thực6tế hắn vẫn còn có chút ấn tượng! Nhất là chuyện đêm qua hắn bị người ta đạp một cú, bởi vì hiện giờ hắn cảm thấy lưng của mình vẫn còn đang ế ẩm đây này!
Thế nhưng, muốn hắn chấp nhận việc tối qua mình bị một người đàn ông... Chuyện này thật sự quá nực cười! Cho dù có chấp nhận chuyện này, nhưng cũng phải trên cơ sở mình là người đề Lạc Tử Dạ! Từ lúc nào mà Phượng Vô Trù hắn lại suy bại đến mức trở thành nam sủng của người ta chứ? Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt của hắn lại càng khó coi hơn! Thấy mặt hắn càng lúc càng đen, Lạc Tử Dạ biết tuyệt kỹ nói dối của mình đã đạt được hiệu quả to lớn. Lúc này cho3dù hắn không tin toàn bộ, nhưng ít nhiều cũng đã tin một nửa rồi!
Bây giờ Lạc Tử Dạ mới bò dậy, dùng giọng điệu an ủi mà nói: “Được rồi! Dù gì chuyện cũng xảy ra rồi, ngươi đừng quá đau buồn! Tuy rằng gia hơi lăng nhăng một chút, thế nhưng cũng không phải là người không biết chịu trách nhiệm. Chỉ cần sau này ngươi ngoan ngoãn nghe lời, gia nhất định sẽ...” Nàng còn chưa dứt lời, hắn bỗng nhiên cúi đầu, quát lớn một tiếng: “Ngươi nói cái gì?” Lạc Tử Dạ nuốt một ngụm nước bọt, biết rằng mình đã hoàn toàn khiến hắn tức giận! Nàng mặc kệ những giọt mồ hôi rịn ra trên trán, mở miệng nói: “Gia sai rồi! Gia nói sai! Dù sao ngươi cũng ở dưới, sau5này gia sẽ cưng chiều ngươi, cũng sẽ nghe lời ngươi! Ờ... đúng... Đúng thế!”.